Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 107: Vay nặng lãi





Lãnh Băng Băng thấy Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh rời khỏi phòng bệnh mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng gạt tên lưu manh đi chỗ khác.

Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Vân Thanh, sau đó khẽ nói:

- Luật sư Vân, bây giờ chị có thể nói với tôi được rồi.

- Đội trưởng Lãnh, tôi phải hỏi chị một vấn đề trước.

Vân Thanh hít vào một hơi thật sâu, giống như đang cố gắng quyết định một vấn đề trọng đại:

- Chị có thể bảo chứng gặp phải lực cản gì cũng có thể tra án không?

- Tất nhiên, tôi có thể đảm bảo. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lãnh Băng Băng trả lời không chút do dự.

Vân Thanh lại trầm mặc.

Lãnh Băng Băng không khỏi nhíu mày:

- Luật sư Vân, chị không cần cố kỵ quá nhiều, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ chị.

Vân Thanh lắc đầu:

- Đội trưởng Lãnh, tôi không phải sợ chết, tôi sợ chính là dù cho chị biết, sợ rằng chị cũng không tìm được chứng cứ gì.

- Luật sư Vân, nếu chị có manh mối mà không nói ra thì tôi đây tất nhiên sẽ khó thể tìm được thêm chứng cứ.

Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:

- Nếu là vụ án không có manh mối, dù tôi không kết án thì cũng chỉ có thể đặt sang một bên. Tôi cũng không gạt chị, gần đây Giang Hải sinh ra rất nhiều án chết người, đội cảnh sát hình sự chúng tôi cũng rất bề bộn, cũng không thể dồn tất cả tinh lực lên một vụ án riêng biệt.

- Đội trưởng Lãnh, tôi có thể nói cho chị biết một cái tên.

Vân Thanh khẽ nói:

- Chị có thể điều tra quan hệ giữa người này và Lê San, nếu điều tra được manh mối thì chị hãy tới tìm tôi, tôi có thể nói cho chị biết những chuyện khác.

Vân Thanh dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Đội trưởng Lãnh, bây giờ tôi hy vọng chị không nên ghi chép, tôi chỉ lén cho chị biết mà thôi.

Vân Thanh nhìn ra cửa, sau đó khẽ nói ra hai chữ.

Vẻ mặt Lãnh Băng Băng lập tức biến đổi, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao Vân Thanh có nhiều cố kỵ như vậy.

Khi Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh trở lại cửa hàng hoa thì Phương Hiểu Như cũng vừa gài lại máy tính, đã có thể lên mạng. Nhưng bây giờ Phương Hiểu Như cấm tiệt Hạ Thiên lên mạng, nàng cũng không muốn máy tính "đi tong" một lần nữa.

Phương Hiểu Như mở web cửa hàng hoa Hinh Hinh, bây giờ vẫn không có đơn đặt hàng, vì vây không khỏi lẩm bẩm một câu:

- Nếu hacker tiếp tục giúp đỡ thì quá tốt.

- Em thích vào đồn uống nước trà sao?

Tôn Hinh Hinh tức giận nói.

- Nhưng, chị Hinh, gần đây hình như làm ăn ngày càng kém.

Phương Hiểu Như nói:

- Em không phải đang nghĩ cho chị sao? Nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta chỉ còn nước ăn không khí.

Hạ Thiên đón lời:

- Chị Hinh sẽ không phải ăn không khí, dù không có người mua hoa thì tôi cũng có thể nuôi chị ấy.

Phương Hiểu Như đang định mở miệng nói Hạ Thiên không có tiền, đúng lúc này nàng lại nhớ Hạ Thiên vừa mua cho Tôn Hinh Hinh một chếc nhẫn sáu mươi ngàn tám trăm, vì thế mà lời nó đến miệng chợt thu hồi. Nhưng lúc này nàng cũng thầm oán hận Hạ Thiên, vừa ăn bám vừa nuôi tình nhân, cầm tiền em này nuôi em kia, đúng là quá vô sỉ.

Phương Hiểu Như không tin Hạ Thiên có tiền, nàng nghĩ rằng tiền của Hạ Thiên nhất định được lấy từ Kiều Tiểu Kiều. Nàng chỉ không rõ vì sao Hạ Thiên có thể cưa được Kiều Tiểu Kiều?

- Chị cũng không cần cậu nuôi.

Trong lòng Tôn Hinh Hinh có chút cảm giác ngọt ngào, nhưng biểu hiện lại trừng mắt nhìn Hạ Thiên. Tất nhiên đây cũng là lời nói thật lòng của nàng, nàng không muốn mình là gái để đàn ông phải nuôi, nhưng Hạ Thiên nói sẽ nuôi nàng, tất nhiên nàng sẽ vui sướng.

Tuy bây giờ Tôn Hinh Hinh đã có thể đứng trước mặt nhiều người nói mình là bạn gái của hạ thiên, nhưng trong lòng nàng vẫn có nhiều do dự. Hạ Thiên đúng là quá mức lăng nhăng, mới không lâu mà người đẹp bên cạnh hắn đã khá nhiều, hơn nữa vừa rồi còn quen biết một người đẹp luật sư, mà vừa rồi nữ cảnh sát băng lạnh cũng đồng ý đi dùng cơm tối với hắn.

Trước kia Tôn Hinh Hinh rất tự tin về vẻ đẹp của mình, nhưng sau khi quen biết Hạ Thiên thì nàng bắt đầu sinh ra ngi ngờ. Chẳng lẽ Hạ Thiên quen biết tất cả người đẹp trong thành phố này sao? Nhưng ai cũng xinh đẹp quá mức, thậm chí còn làm cho Tôn Hinh Hinh sinh ra cảm giác khó thể so sánh.

Dù là Liễu Vân Mạn hay Lãnh Băng Băng, hay cô luật sư Vân Thanh kia, nếu nói về dung mạo thì cũng không thua kém và thậm chí là hơn Tôn Hinh Hinh. Nếu so sánh về thân phận thì Tôn Hinh Hinh lại kém xa, nàng chỉ là một bà chủ cửa hàng hoa nho nhỏ, gặp bọn họ làm nàng sinh ra cảm giác xấu hổ.

Còn Kiều Tiểu Kiều càng là một tồn tại mà Tôn Hinh Hinh phải ngước mắt nhìn, nhưng tâm tình của nàng lại rất tốt đối với Tiểu Kiều, vì Tiểu Kiều cũng chỉ là vợ bé của Hạ Thiên mà thôi.

Trước khi quen Hạ Thiên thì Tôn Hinh Hinh không cho rằng mình sẽ làm phòng nhì của bất kỳ người nào, nếu nàng tình nguyện thì đến bây giờ sẽ không phải là một bà chủ cửa hàng hoa không xe, không nhà, không có tiền. Nhưng Kiều Tiểu Kiều đã làm nàng sinh ra một ý nghĩa hoang đường, nếu Tiểu Kiều có thể làm vợ bé cho Hạ Thiên, như vậy sao mình không làm được?

- Em là hoa hồng của anh, em là hoa... ....

Chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tôn Hinh Hinh.

Tôn Hinh Hinh lấy điện thoại ra xem thì thấy người gọi là em trai Tôn Thiên Vũ, Tôn Hinh Hinh tranh thủ nhấn nút nghe, nàng mở miệng đã hỏi:

- Tiểu Vũ, có chuyện gì cần tìm chị sao?

- Chị...Chị... ....

Tôn Thiên Vũ ở đầu dây bên kia có chút ấp úng, giống như không biết mở miệng thế nào cho phải.

- Tiểu Vũ, có chuyện gì cứ nói thẳng, chị là chị của em, em có gì phải sợ?

Tôn Hinh Hinh có chút mất hứng.

- Chị...Thật ra...Thật ra em không phải tìm chị.

Tôn Thiên Vũ cuối cùng cũng nói ra ý đồ của mình:

- Chị biết số điện thoại của anh rể không?

- Anh rể?

Tôn Hinh Hinh đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại hiểu ra:

- Em muốn tìm Hạ Thiên sao?

- Đúng vậy, chị, em tìm anh rể có chuyện, em không biết số điện thoại của anh ấy.

Tôn Thiên Vũ nói.

Tôn Hinh Hinh không khỏi nhíu mày:

- Tiểu Vũ, có phải em đã tạo ra phiền phức rồi không?

Tôn Thiên Vũ cũng không giấu diếm:

- Chị, thật ra không phải em, là Tiểu Nhã gây ra phiền toái.

- Hai em đang ở đâu?

Tôn Hinh Hinh không khỏi nhíu mày, thật ra nàng cũng không thích Điền Hiểu Nhã, nhưng em nàng yêu đối phương, nàng cũng không còn gì để nói. Dù trước kia Điền Hiểu Nhã làm tình nhân cho người ta cũng không sao, chỉ cần sau này đối đãi tốt với Tôn Thiên Vũ, như vậy Tôn Hinh Hinh sẽ không nói gì. Gái điếm còn có thể hoàn lương, là vợ bé của người sao không thể?

Cũng vì ý nghĩ này mà khi Tôn Hinh Hinh biết Điền Hiểu Nhã chọc phải phiền toái, nếu nàng có biện pháp giải quyết thì chắc chắn sẽ trợ giúp.

- Chị, nếu anh rể có ở đó thì cho em gặp một chút.

Tôn Thiên Vũ lập tức nói.

- Cậu ấy ở bên cạnh chị, mọi người cũng đúng lúc rảnh rổi, bây giờ sẽ qua ngay, cậu nói địa chỉ đi.

Tôn Hinh Hinh dùng giọng không vui nói.

- Vậy thì quá tốt, chúng em đang ở nhà số tám đường số mười sáu khu Thiên Mã Thành.

Tôn Thiên Vũ dùng giọng vui sướng nói.

- Mọi người sẽ đến ngay.

Tôn Hinh Hinh nói xong thì cúp điện thoại, nàng nhìn về phía Hạ Thiên:

- Tiểu Vũ lại có phiền toái, chúng ta đi qua xem thế nào.

- Được.

Hạ Thiên lập tức đáp ứng.

Cửa hàng hoa lại giao cho Phương Hiểu Như quản lý, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh nhanh chóng ra khỏi đại học Giang Hải, sau đó bắt một chiếc taxi chạy về phía Thiên Mã Thành.

Thiên Mã Thành chính là một khu dân cư xa hoa, mà nơi đó cũng chính là khu bất động sản của Mã Hùng Binh. Trước đó Mã Hùng Binh đã bỏ ra khá nhiều vốn cho Điền Hiểu Nhã, không những mua xe còn cho một căn nhà.

Xe là Audi A6, nhà là biệt thự, giá trị vài triệu đồng, mỗi tháng hắn còn cho Điền Hiểu Nhã năm mươi đến một trăm ngàn tiền tiêu vặt. Chỉ cần xem xét điểm này cũng thấy Mã Hùng Binh khá thiên vị cho Điền Hiểu Nhã. Tuy những tình nhân kia của hắn cũng có nhà có xe nhưng phần lớn đều nằm dưới danh nghĩa của hắn, nếu đám phụ nữ kia dám rời khỏi hắn thì sẽ chẳng được gì.

Sau khi Điền Hiểu Nhã rời khỏi Mã Hùng Binh chẳng những có xe có phòng mà Mã Hùng Binh còn trả lại cho một triệu để nàng tìm hiểu lại lịch của Hạ Thiên, cộng thêm tất cả số tiền mà trước đó hắn cho nàng tiêu vặt, rõ ràng cũng là hai triệu đồng, bây giờ Điền Hiểu Nhã cũng là một bà nhà giàu.

Mà bây giờ Tôn Thiên Vũ đến đây ở chung với Điền Hiểu Nhã một cách quang minh chính đại, nhưng mới được vài ngày tốt lành thì phiền phức đã kéo đến.

Nói đến phiền toái bây giờ thì không thể không nhắc đến nguyên nhân năm xưa Mã Hùng Binh bao nuôi Điền Hiểu Nhã. Hai năm trước Điền Hiểu Nhã còn chưa kịp tốt nghiệp đại học Giang Hải thì cha bệnh nặng cần mổ, nàng cắn răng vay nặng lãi, cuối cùng cha chưa chữa tốt mà nợ đã ngập đầu và không còn khả năng thanh toán. Lúc này chủ nợ cũng đến yêu cầu nàng vào hộp đêm bán mình làm tiểu thư để trả nợ, trong lúc cùng đường thì Mã Hùng Binh ra tay giúp nàng giải quyết sự việc, mà cái giá của vấn đề là phải trở thành tình nhân cho Mã Hùng Binh.

Vấn đề Điền Hiểu Nhã vay nặng lãi tưởng rằng đã hoàn toàn giải quyết, nhưng hôm nay nàng mới biết sự việc không phải là như thế. Bây giờ giấy vay nợ vẫn còn chưa hủy, còn nằm trên tay chủ nợ. Hôm trước chủ nợ đến đòi tiền, cho nàng ba ngày, mà năm xưa vay hai trăm vạn, bây giờ đã là một con số kinh người.

Rõ ràng hai trăm vạn tiền vay nặng lãi sẽ liên tục tăng lên theo cấp số nhân. Đừng nói là hai năm, dù là hai tháng cũng cực kỳ đáng sợ, dù bây giờ Điền Hiểu Nhã bán nhà bán xe cũng không thể trả nợ. Điền Hiểu Nhã cũng ý thức được mình rơi vào tròng của Mã Hùng Binh, khi rơi vào đường cùng thì nàng chỉ biết yêu cầu Tôn Thiên Vũ xin sự trợ giúp từ Hạ Thiên.

- Tiểu tử Mã Hùng Binh kia muốn chết sao?

Hạ Thiên không vui vẻ gì:

- Bây giờ tôi sẽ đi bắt hắn.

- Hạ Thiên, đừng xúc động, giết người sẽ rất phiền phức.

Tôn Hinh Hinh lại càng hoảng sợ, nàng vội vàng khuyên can.

- Anh rể, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần thu phục đám cho vay nặng lãi là được.

Tôn Thiên Vũ ở bên cạnh nói:

- Đám cho vay nặng lãi phần lớn là giang hồ, nắm đấm ai cứng thì kẻ đó là đại ca, anh rể chỉ cần nói chuyện với đám người này, bọn họ sẽ không tiếp tục đến gây chuyện.

- Được rồi, vậy thì nói chuyện với bọn cho vay nặng lãi.

Hạ Thiên cũng không còn khăng khăng xử lý Mã Hùng Binh, nhưng nếu để hắn gặp được tên khốn này thì chắc chắn phải dạy bảo một trận.