Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 117: Chai bia đại phát thần uy





Trong quán bar cực kỳ yên tĩnh, đồng sự của Liễu Vân Mạn quả nhiên không nói ngoa, quán bar Mị Lực này gần đây rất rối loạn, đến đây chơi phần lớn chỉ là côn đò và đám thiếu niên thiếu nữ có vấn đề, mà ông chủ quán bar là Kim Cương cũng là nhân vật lừng lẫy giang hồ.

Nghe nói đám giang hồ đồn đãi Kim Cương người cũng như tên, dù không có được thân thể kim cương bất hoại như trong tiểu thuyết nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, những cây mã tấu hay ống tuýp bình thường đều không làm gì được hắn. Nghe nói người này còn luyện qua thiết đầu công, đã từng đập một lúc mười chai bia lên đầu mà không sao.

Nhưng Kim Cương được giang hồ xưng tụng đã luyện thiết đầu công lại bị chảy máu đầu chỉ vì một chai bia được Hạ Thiên ném qua, mọi người tất nhiên sẽ rất khiếp sợ, đồng thời cũng dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Hạ Thiên. Ai cũng nghĩ tên thanh niên kia chết chắc, dám đập bể đầu của Kim Cương, như vậy sao hắn còn lăn lộn giang hồ cho được?

Đám người lúc này cũng chú ý đến vẻ đẹp của Liễu Vân Mạn và Isabella, ai cũng kinh ngạc và cảm thấy đáng tiếc. Bọn họ sợ rằng hai người đẹp sẽ bị Kim Cương dày vò nát bét, đúng là hai củ cải trắng quá đẹp, sợ rằng sẽ bị heo ăn mất.

Nhưng bọn họ lại lập tức nhìn thấy người đẹp ngoại quốc vỗ tay dùng giọng hưng phấn nói:

- Này, chồng quá giỏi, quá đẹp trai, đánh cũng đẹp, đánh Kim Cương kêu cha gọi mẹ... ....

Liễu Vân Mạn cảm thấy đau đầu, Isabella này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Mà Kim Cương bị đánh cho đầu chảy máu ròng ròng cũng không ngã xuống, hắn giận tím mặt, hắn đột nhiên rống lớn:

- Mẹ kiếp, dám đánh toác đầu ông, lên, anh em lên hết cho tao, đánh thằng chó này tàn phế, bắt hai con kia lên lầu.

Kim Cương nói ra những lời này thì bốn phía quán bar có vài chục tên phóng ra, Isabella nhìn qua thì có chút kinh ngạc, đám này rất thú vị, ai cũng nhuộm đầu vàng, giống như sợ người khác không phân biệt được.

- Bốp, bốp, bốp... ....

Hạ Thiên liên tục ném chai bia, mỗi chai bia đều trúng đầu một tên thanh niên đầu vàng, mà mõi người bị ném trúng đều ngã lăn xuống đất. Nhưng chỉ một lát sau thì hơn mười chai bia bên cạnh đã được ném ra, tất nhiên dưới đất cũng có mười tên thanh niên đầu vàng đang lăn lộn.

- Chồng à, đây còn nè.

Isabella không biết xách từ đâu đến hai thùng bia, nàng ra vẻ trợ uy cho Hạ Thiên:

- Chồng cố gắng lên, đánh hết chúng nó đi.

- Bốp, bốp, bốp... ....

Từng chai bia bay ra, vài phút sau trên mặt đất đều là những tên thanh niên bị ném bia vào đầu nằm lăn lộn rên rỉ dưới đất, mà lúc này cũng không còn tên thanh niên nào phóng đến, có vài tên lui về phía sau muốn chạy trốn.

- Chồng, bên kia có vài tên muốn chạy... ....

Isabella nhìn qua, nàng vội vàng nhắc nhở Hạ Thiên:

- Bên kia còn hai tên... ....

Lại là ba chai bia phóng ra, ba tên thanh niên ngã xuống đất, sau đó lại rên rỉ.

- Chồng, bên kia còn một tên.

Isabella lại chỉ vào một tên thanh niên đầu vàng cách đó không xa.

- Tôi không phải... ....

Tên thanh niên đầu vàng kia chợt giải thích, nhưng đáng tiếc là quá muộn, một chai bia đập trúng đầu hắn, hắn lăn quay ra đất hôn mê bất tỉnh.

Trước khi hôn mê thì người này cũng cảm thấy mình không may mắn, hắn chỉ nhuộm đầu vàng mà thôi, cũng không phải tiểu đệ của Kim Cương. Khoảnh khắc này hắn đã quyết định, ngày mai nhất định sẽ đi nhuộm đen trở lại.

Quán bar lại trở nên yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Thiên, nhưng lúc này không còn cái nhìn về phía kẻ đã chết, mà ánh mắt như nhìn thấy tử thần. Người này đúng là mạnh, quá mạnh, trước đó đối phương dùng bia đập bể đầu Kim Cương thì mọi người còn cho là may mắn, bây giờ chỉ thằng ngu mới cho đó là may mắn, lúc nãy đối phương đã ném bia rất chuẩn, nào có phải là may mắn, là thực lực.

Vẻ mặt Kim Cương cũng biến đổi lớn, lúc này hắn mới biết đêm nay mình đụng phải cao thủ.

- Anh bạn, mày là ai?

Kim Cương mở miệng hỏi, mọi người đều biết hắn yếu thế, nhưng lời nói có vẻ không xong.

Một chai bia lại phóng đến nện lên đầu Kim Cương, lần này hắn không thể chống đỡ được mà ầm ầm ngã xuống, đồng thời giọng nói của Hạ Thiên cũng truyền vào tai mỗi người:

- Ai là anh bạn của mày? Mày không có tư cách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi, dù là Isabella chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng sững sờ, tuy nàng đã thấy qua nhiều tình cảnh, nhưng lúc này mọi thứ nằm ngoài dự đoán của nàng.

Những tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập, vài chục giây sau vài tên cảnh sát phóng vào, khi thấy cả đám thanh niên đầu vàng nằm lăn dưới đất thì kẻ nào cũng ngây người.

- Tôi là đội phó Phương Khôn đội trật tự trị an quận Nam, tôi vừa nhận được tin báo nơi đây có đánh nhau, là ai báo cảnh sát?

Một lát sau, một người đàn ông cao gầy khoảng ba mươi mở miệng hỏi.

- Cảnh sát, là tôi báo!

Isabella cười hì hì giơ tay lên.

Liễu Vân Mạn chợt sững sờ, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Isabella:

- Bạn báo cảnh sát làm gì?

- Là cô báo cảnh sát?

Phương Khôn đi về phía Isabella, sau đó hắn chợt ngẩn ngơ, vì lúc này hắn thấy rõ tướng mạo của nàng. Người phụ nữ này quá đep, quá mê người, hoàn toàn là một vưu vật hại nước hại dân.

Isabella nở nụ cười quyến rũ:

- Cảnh sát, tôi có thể làm chứng, những người này bị chồng tôi đánh bị thương, các anh bắt chồng tôi về đồn là được rồi.

Isabella nói xong còn chỉ vào người Hạ Thiên:

- Cảnh sát, anh ấy là chồng tôi, các anh bắt nhanh lên.

Phương Khôn vất vả lắm mới phục hồi lại khi nhìn thấy vẻ đẹp của Isabella, nhưng hắn nghe thấy như vậy mà chợt ngẩn ngơ, người phụ nữ này nói gì? Chồng nàng đánh người mà nàng còn đứng ra làm chứng, còn mong người ta bắt chồng mình sao?

Phương Khôn theo ngón tay của Isabella mà không khỏi nhìn về phía hạ thiên, ngay sau đó hắn lập tức ghen tị, người này rõ ràng là dạng chó hình người, sao có vợ đẹp như vậy?

Đám người trong quán bar cũng trợn mắt há mồm, con gái nước ngoài đúng là chơi quá độc, trước đó còn hưng phấn giúp chồng đánh người, còn chủ động lấy bia đến, bây giờ lại hại chồng sao?

- Isabella, bạn nói gì đấy?

Liễu Vân Mạn có chút tức giận, nàng nhìn về phía Phương Khôn:

- Cảnh sát Phương, những tên lưu manh này muốn ức hiếp tôi, vì vậy bạn tôi mới ra tay, chúng tôi chỉ là phòng vệ.

Phương Khôn thấy Liễu Vân Mạn thì trong lòng lại bốc lửa, hắn đã sống ba mươi năm nhưng chỉ được thấy người đẹp tuyệt sắc trên ti vi, nào biết hôm nay đến quán bar lại có thể gặp được hai người đẹp bốc cháy, đúng là quá may mắn.

Trong lúc vô tình Phương Khôn lại càng ghen ghét Hạ Thiên, tiểu tử này chẳng ra gì, tướng mạo bình thường, sao lại có hai người đẹp khuynh nước khuynh thành bao quanh?

Phương Khôn trước tiên gọi điện thoại, gọi xe cứu thương, sau đó hắn nhìn về phía Hạ Thiên:

- Những người này bị cậu đánh sao?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên dứt khoát thừa nhận.

- Thừa nhận là tốt, về đồn uống nước trà.

Phương Khôn nói với Hạ Thiên.

Liễu Vân Mạn có chút nôn nóng:

- Cảnh sát Phương, chúng tôi là phòng vệ, trước tiên bọn họ muốn ức hiếp chúng tôi.

- Tiểu thư, có phải là phòng vệ hay không cũng chẳng phải do cô nói, sau khi cảnh sát điều tra mới xác định được.

Phương Khôn dùng giọng không nahnh không chậm nói, hắn không cho là đúng, hắn là người ngu sao? Phòng vệ mà có tình cảnh này à?

- Chồng, phiền cậu rồi.

Isabella cười cười nhìn Hạ Thiên, ánh mắt rất đắc ý.

- Đét, đét.

Hạ Thiên vung tay vỗ mạnh lên mông Isabella, hắn dùng giọng bất mãn nói:

- Không cần phải hả hê với chồng.

Hạ Thiên ra tay khá nặng, Isabella cảm thấy rất đau, hai mắt xinh đẹp thiếu chút nữa đã chảy lệ, nàng lập tức dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên:

- Chồng à, chị biết sai rồi, chị chỉ đùa chút thôi, làm sao bây giờ?

- Có người đùa giỡn như bạn sao?

Liễu Vân Mạn dùng giọng bất mãn nói, đáng lý ra những tên côn đồ này phải bị đánh, không có gì quá đáng, nhưng Isabella lại báo cảnh sát. Bây giờ sự việc đã chọc ra phiền phức, vài chục người bị đánh đầu rơi máu chảy, đây chính là một việc đả thương người nghiêm trọng.

- Vân Mạn, đã xong rồi, bạn cũng đừng trách tôi, tìm biện pháp giải quyết đi.

Isabella cười hì hì:

- Chồng à, anh điện thoại cho bạn bè để hỗ trợ đi, dù sao chúng ta cũng không sai, tìm người hỗ trợ sẽ không sao.

Liễu Vân Mạn nhìn Isabella, nàng cảm thấy đêm nay đối phương rất khác thường giống như đang muốn tìm việc để làm.

Tuy Liễu Vân Mạn cảm thấy kỳ quái nhưng cũng tán thưởng lời đề nghị của Isabella, nàng nhìn Hạ Thiên rồi khẽ nói:

- Nếu không cậu điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều đi.

Liễu Vân Mạn cảm thấy nếu để Tiểu Kiều ra mặt thì sự việc lần này sẽ được giải quyết rất đơn giản.

Isabella nghe thấy hai chữ Tiểu Kiều thì cặp mắt chợt sáng ngời, sau đó nàng giả vờ hỏi:

- Vân Mạn, Tiểu Kiều là ai?

Liễu Vân Mạn liếc mắt nhìn Isabella, nàng không trả lời, nàng cũng không muốn nói ra qua hệ giữa Hạ Thiên và Tiểu Kiều cho Isabella.

- Không cần, tôi gọi cho Hoàng An Bình là được.

Hạ Thiên thuận miệng nói, lần trước đại náo cục công an và bị Lãnh Băng Băng mắng vài câu thì hắn cũng bắt đầu tỉnh táo, hình như có một số việc không cần mình tự giải quyết, chỉ cần cho tiểu đệ ra mặt là được. Hoàng An Bình coi như là một tiểu đệ của Hạ Thiên, để hắn ra mặt là phải đạo.

- Thương lượng xong chưa?

Phương Khôn cười lạnh một tiếng:

- Xong thì về đồn.

Phương Khôn thấy đối phương chuẩn bị gọi điện thoại, hắn rất khinh bỉ những loại người này, cho rằng mình quen vài người thì giỏi. Lúc trước hắn đi bắt mại dâm, có vài tên đàn ông gọi điện thoại cho thủ hạ của hắn, sau đó yêu cầu hắn thả người, điều này làm hắn cảm thấy tương đối buồn cười. Dù cũng có những kẻ hậu trường cứng nhưng không phải ai cũng cho dựa, với ánh mắt của hắn thì tên khốn này quần áo bình thường, không thể có bối cảnh.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn đang định gọi cho Hoàng An Bình, nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, sau khi nhìn tên người gọi thì Hạ Thiên cũng phải ngạc nhiên, sao trùng hợp vậy?