Hổ Lang Chi Sư

Chương 204: Ngày mai đăng cơ




Bọn ba người Chiến Ưng ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi. Bóng dáng ba người rất nhanh đã biến mất trong làn sương dày đặc, Mạnh Hổ mở to hai mắt nhìn trừng trừng ra vẻ sửng sốt một hồi, sau đó quay đầu lại cầm lấy hai tay của Tất Điêu Tử thở dài cảm khái:

- Lão Tất, lần này quả thật đã mắc nợ ngươi rất nhiều, nếu như không có một người đa mưu túc trí như ngươi, hơn ba vạn huynh đệ quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta có lẽ phải lưu vong nơi đất khách quê người, ôi…

- Tướng quân nói gì vậy?!

Tất Điêu Tử thấp thỏm lo sợ:

- Đây chỉ là nghĩa vụ của ty chức mà thôi!

- Được, không nói chuyện này nữa!

Mạnh Hổ mỉm cười, dắt tay Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:

- Đi, chúng ta lên bè!

______

Lúc này đã là thượng tuần tháng Năm, nhưng ban đêm ở hạp cốc Hà Tây vẫn còn hơi giá lạnh.

Trên vùng bình nguyên trống trải bên ngoài thành Hà Nguyên, ba tên thám báo của quân đoàn cấm vệ đang ngồi tán dóc sưởi ấm bên đống lửa. Mông Khác và Diệp Hạo Thiên dặn dò quân thám báo phải đặc biệt chú ý đến phạm vi chung quanh khu vực đóng quân của quân đoàn Mãnh Hổ trong vòng trăm dặm, ngược lại bốn phía thành Hà Nguyên và phía sau hạp cốc Hà Tây, việc cảnh giới vô cùng lơi lỏng.

Bóng đêm dày đặc, sương mù giá lạnh.

Tên tiểu đội trưởng thám báo co đầu rụt cổ, cất tiếng chửi mắng:

- Thời tiết thật là kỳ quái, trời đã tháng Năm không ngờ vẫn còn lạnh lẽo như vậy!

Một tên quân thám báo vóc người cao to cường tráng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, nói:

- Đội trưởng, trên mặt sông có rất nhiều sương mù.

Tên thám báo thứ ba vóc người thấp bé kêu lên:

- Kệ con bà nó có hay không có sương mù, đội trưởng, chúng ta làm vài ngụm thôi!

Dứt lời, tên thám báo có vóc người thấp bé liền nhanh nhẹn lấy ra một bầu rượu từ phía sau như trò ảo thuật, nhẹ nhàng mở nút bầu. Một mùi rượu thơm nồng liền toả ra xung quanh, tên đội trưởng thám báo và tên thám báo có vóc người cao lớn liền hít sâu hai cái, vẻ mặt vô cùng thống khoái. Lại nói trong quân vốn nghiêm cấm việc uống rượu, nhưng cho dù quân quy có nghiêm khắc đến đâu cũng không làm khó được đám lão binh dày dạn, bọn chúng có vô số biện pháp để hưởng thụ loại thức uống vốn bị nghiêm cấm này. Hơn nữa cũng phải nói rằng, quân thám báo đúng là vô cùng cực khổ, hàng năm chịu đựng mưa gió, dãi nắng dầm sương, nếu không mang theo rượu mạnh bên người để xua đuổi cái lạnh, quả thật là không thể nào chịu nổi, cho nên các tướng lĩnh trong quân cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trong lúc ba tên thám báo của quân đoàn cấm vệ đang vây quanh đống lửa ngồi uống rượu, trên sông Thông Thiên cách đó hơn trăm bước có hơn một ngàn chiếc bè trúc đang qua sông. Đám bè trúc này giống như một bầy ngựa được cột lại với nhau, chiếc nọ cột vào chiếc kia, noi theo chiếc bè đầu tiên dẫn đường phá tan bóng đêm u ám và sương mù dày đặc, lặng lẽ không tiếng động vượt sông chạy về hướng Đông.

_______

Thành Hà Nguyên, hành dinh tạm thời của Mông Khác.

Tuy rằng quân thám báo chạy về báo tin rằng quân đoàn Tây Bộ đã trấn áp xong bọn tù binh bất ngờ nổi loạn, cả toà quân doanh cũng đã ổn định trở lại, nhưng trong lòng Mông Khác vẫn mơ hồ có một cảm giác bất an, tóm lại là cảm thấy có một cái gì đó khác thường. Loại cảm giác này không biết diễn tả như thế nào, nhưng quả thật đã làm cho Mông Khác không buồn ngủ, Diệp Hạo Thiên cũng không dám ngủ. Khoảng nửa đêm, đột nhiên tên đội trưởng người hầu vào trướng bẩm báo: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Vương gia, thám mã báo về, sông Thông Thiên xuất hiện sương mù!

- Sương mù xuất hiện?

Mông Khác lập tức cau mày, thấp giọng hỏi:

- Nói vậy mùa mưa năm nay đã đến sớm trên lưu vực sông Thông Thiên rồi sao?

Mông Khác thân là Nhiếp chính Vương gia của đế quốc Quang Huy, đối với sự thay đổi khí hậu trên sông Thông Thiên cũng biết được ít nhiều. Hắn cũng biết trước khi lưu vực sông Thông Thiên bước vào mùa mưa thường thường sẽ xuất hiện sương mù liên tục vài ngày. Tuy nhiên thông thường sương mù chỉ xuất hiện vào buổi tối, đến ban ngày sau khi mặt trời lên, đám sương mù kia rất nhanh sẽ tiêu tan mất không thấy tăm hơi.

Cho nên Mông Khác không hề lo lắng về đám sương mù này, hắn chỉ lo lắng về mùa mưa sắp đến. Tuy nhiên nghĩ lại, Mông Khác cảm thấy yên lòng, tuy rằng mùa mưa sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hành động quân sự của quân đoàn Đông Bộ và quân đoàn cấm vệ, nhưng càng tạo thành ảnh hưởng lớn hơn nữa đối với đám tàn binh của quân đoàn Tây Bộ, không phải vậy sao? Đến lúc đó cho dù Mạnh Hổ phát hiện ra kế hoạch của mình mà mang binh thoát đi, giữa mùa mưa lầy lội cũng không thể nào trốn đi xa được.

Hiển nhiên Diệp Hạo Thiên có cùng suy nghĩ với Mông Khác, cười nhẹ nói:

- Vương gia, đây chính là chuyện tốt, một khi mùa mưa tới dĩ nhiên bất lợi đối với quân ta, nhưng e rằng càng bất lợi hơn nữa đối với đám tàn binh của Mạnh Hổ. Đến lúc đó cho dù bọn chúng có muốn trốn cũng không trốn được xa, dưới mưa dầm kéo dài, đường xá trở nên lấy lội, bọn chúng còn có thể chạy đi đâu?!

Mông Khác ngẫm nghĩ một hồi, lại nói:

- Nhưng vẫn không thể khinh suất!

Diệp Hạo Thiên vội đáp:

- Thần hiểu chuyện này, thần nhất định tăng cường giám thị nghiêm mật.

_________

Phía Tây thành Hà Nguyên hơn trăm dặm, nơi đóng quân của quân đoàn Mãnh Hổ.

Bây giờ là lúc tối tăm nhất trong đêm, trời chuẩn bị sáng, toàn bộ doanh trại chìm trong bóng tối âm u. Từ lúc nửa đêm, ba vạn tàn binh của quân đoàn Mãnh Hổ cũng đã lặng lẽ lên bè trúc không tiếng động vượt sông mà đi. Hiện tại ở trong doanh chỉ còn lại một trung đội chịu trách nhiệm đoạn hậu, trung đội phụ trách đoạn hậu này gánh vác hai nhiệm vụ vô cùng quan trọng, một trong hai nhiệm vụ đó chính là tiến hành phóng thích hơn hai ngàn tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt vào sáng sớm.

Nhiệm vụ còn lại chính là truy sát đội thám báo của quân đoàn cấm vệ ở phía Bắc, tạo nên dấu hiệu giả rằng chủ lực của quân đoàn Tây Bộ đang phá vây chạy về phía Bắc!

Không phải chỉ có bấy nhiêu thôi, trung đội phụ trách đoạn hậu này không thể nào theo đại quân chủ lực chạy theo đường thuỷ, bọn họ không thể không phá vây trên đường bộ, sau đó vượt qua Thanh Vân sơn trở về đồn điền Thanh Ngưu. Vì tránh tiết lộ tin tức đại quân chủ lực chạy theo đường thuỷ, trước khi hành động, trung đội phụ trách đoạn hậu này đã được cách ly với đại quân chủ lực. Nói cách khác, bọn họ cũng không biết đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ đã vượt sông chạy lên phía Đông.

Khoảng mười phút sau, phòng giam của các tráng đinh đế quốc Minh Nguyệt được mở ra, đám tráng đinh đang sợ hãi không yên bên trong lập tức chen chúc mà ra, sau đó mạnh ai nấy chọn một phương hướng bất kỳ mà chạy trốn. Lúc nửa đêm hôm qua bọn họ đã bị hăm doạ rằng, sáng sớm hôm nay bọn họ sẽ có một lần cơ hội chạy trốn, nhưng có thể trốn thoát hay không thì còn phải xem vận may của họ!

Bất kể đây là một âm mưu đáng sợ nhưng vẫn hiếm khi quân địch tỏ ra nhân từ như vậy, dù sao bọn tráng đinh đế quốc Minh Nguyệt cũng không muốn ngồi chờ chết. Bọn họ bằng lòng đánh một canh bạc, bằng lòng mạo hiểm một phen, biết đâu có thể trốn được thì sao? Con người ai ai cũng có tâm lý cầu may, không ai là ngoại lệ, hiện tại xem ra vận may dường như cũng không tệ lắm, sương mù dày đặc đã làm tăng thêm cơ hội trốn thoát cho bọn họ, ít nhất đám tráng dinh đế quốc Minh Nguyệt này cũng nghĩ như vậy.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu la vang lên giữa làn sương mù dày đặc, tiếng bước chân vang lên rầm rập như nước thuỷ triều, hơn hai ngàn tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt tựa như bầy nai kinh hoảng tháo chạy khỏi nơi đóng quân của quân đoàn Mãnh Hổ, sau đó tản ra bốn phía núi đồi mà chạy trốn. Bọn thám báo của quân đoàn cấm vệ gần đó nhanh chóng tỏ ra cảnh giác, đáng tiếc là sương mù dày đặc đã cản trở tầm nhìn của bọn chúng, rốt cục bọn chúng cũng không biết được chính xác đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, biến cố này đã được báo về hành dinh tạm thời của Mông Khác ở thành Hà Nguyên. Mông Khác vừa mới ngả lưng nằm xuống vội vàng đi ra đại sảnh, Diệp Hạo Thiên và tên tướng quân thám báo tuần tra ban đêm đã chờ sẵn, không đợi hai người thi lễ, Mông Khác đã gấp giọng hỏi:

- Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì sao?

Tên tướng quân thám báo đáp:

- Vương gia, sáng sớm nay, trong doanh của quân đoàn Tây Bộ đột nhiên vang lên tiếng người ồn ào. Bởi vì Vương gia từng có nghiêm lệnh, không cho quân thám báo tới gần dò xét tin tức, cho nên đến bây giờ thần cũng không biết rốt cục trong doanh của quân đoàn Tây Bộ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, rất có thể trong quân đoàn Tây Bộ đã xảy ra nổi loạn bất ngờ!

- Nổi loạn bất ngờ?!

Mông Khác lập tức cau mày, lại hỏi:

- Nhiều dấu hiệu? Dấu hiệu như thế nào?

Vẻ mặt tên tướng quân thám báo vô cùng nghiêm nghị:

- Trong sương mù có rất nhiều binh sĩ chạy trốn về bốn phương tám hướng không ngừng, nhân số cụ thể thì không thể thống kê chính xác, nhưng theo như sự ước đoán của thần, ít nhất cũng có trên vạn người!

Sự ước đoán đó sai lệch rất xa so với thực tế, nhưng cũng không thể trách tên tướng quân thám báo, bởi vì sương mù dày đặc cản trở tầm nhìn, cho nên bọn chúng cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác và thính giác mà phỏng đoán. Đám tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt chạy trối chết tựa như có một sức mạnh tinh thần thúc đẩy cầu sinh, hơn nữa trong đám sương mù không thể nào phân biệt phương hướng, tựa như một bầy ruồi bay tán loạn khắp nơi, kết quả đã làm cho cảm giác phán đoán của bọn thám báo quân đoàn cấm vệ bị sai lệch nghiêm trọng, rất nhiều tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt được đếm đi đếm lại không biết mấy lần nên đã làm gia tăng vượt xa con số thực.

- Trên vạn người sao?!

Mông Khác lập tức lộ vẻ nghiêm trọng hẳn lên:

- Ngươi nói là có trên vạn người đang chạy trốn tứ phía?

Mông Khác thầm nghĩ nếu như tin tức này là thật, vậy vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nếu như quân đoàn Tây Bộ bất ngờ làm phản ngay lúc này, thật đúng là một chuyện rất khó giải quyết. Tuy nhiên chuyện mà hiện tại Mông Khác lo lắng nhất chính là sự an nguy của hoàng đế đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính, thầm mong tên hoàng đế không may này ngàn vạn lần đừng bị chết trong đám loạn quân!

- Vương gia, thật ra ngược lại đây là một cơ hội tốt…

Diệp Hạo Thiên đề nghị:

- Quân đoàn Tây Bộ bất ngờ làm phản, quân đoàn cấm vệ và quân đoàn Đông Bộ phải lập tức hành động, xuất động đại quân bao vây bọn chúng, sau đó chậm rãi tiêu diệt đám quân phản loạn dám làm phản bất ngờ này, như vậy có thể bảo vệ cho sự an toàn của Thu Phong Kính, cũng có thể…

Nửa câu sau Diệp Hạo Thiên cũng không nói hết lời, lời này không thể nào nói trắng ra trước mặt tên tướng quân thám báo. Nhưng Mông Khác đương nhiên hiểu rõ ý mà Diệp Hạo Thiên chưa nói hết, đó chính là chỉ cần quân đoàn Tây Bộ bị khống chế, bất cứ ai bất ngờ làm phản đều phải do Mông Khác định đoạt số phận, đến lúc đó hoàn toàn có thể quy kết cả quân đoàn Tây Bộ thành quân phản loạn.

- Ừ!

Mông Khác gật mạnh đầu, cất cao giọng gọi:

- Người đâu!

Lập tức tên đội trưởng người hầu ứng tiếng đáp lại, bước vào ôm quyền:

- Vương gia có gì dặn dò?

Mông Khác nói:

- Truyền lệnh cho hai đường đại quân ngoài thành, quân đoàn Tây Bộ bất ngờ làm phản, lập tức kéo quân đến nơi đóng quân của quân đoàn Tây Bộ. Lại truyền lệnh cho đại quân trong thành lập tức ra khỏi thành cũng tiến về nơi đóng quân của quân đoàn Tây Bộ mà hợp binh!

- Dạ!

Tên đội trưởng người hầu ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

Lúc Mông Khác suất lĩnh đại quân ra khỏi thành Hà Nguyên, trời đã sáng hẳn, tuy nhiên sương mù bao phủ trên mặt sông Thông Thiên vẫn chưa tan, thậm chí ngay cả khu vực ven bờ sông Thông Thiên cũng bị sương mù dày đặc bao phủ. Tuy rằng Mông Khác cũng có nhìn thoáng qua mặt sông Thông Thiên, nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, Mạnh Hổ đã suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ của hắn nhờ sương mù che chở lặng lẽ trốn bằng đường sông chạy lên phía Đông.

--------------

Giữa sông Thông Thiên.

Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo sóng vai đứng trước một chiếc bè trúc, phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy bốn phía một màu trắng xoá, chỉ cách mười mấy bước đã không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nhưng theo ánh sáng xuyên thấu màn sương cũng có thể đoán được, lúc này trời đã sáng hẳn, chuyện này không thể nghi ngờ gì là một tin tức vô cùng tàn khốc với quân đoàn Mãnh Hổ.

Bởi vì trời đã sáng cũng có nghĩa là sương mù trên mặt sông sẽ tiêu tan rất nhanh!

Một khi sương mù tiêu tan, như vậy quân đoàn Mãnh Hổ trên mặt sông Thông Thiên sẽ không tránh thoát được tai mắt quân thám báo của quân đoàn cấm vệ.

Điều đáng tiếc chính là, từ nửa đêm hôm qua cho tới bây giờ, mặc dù các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ đã liều mạng chèo bè trúc, nhưng cũng chỉ mới tiến về phía trước được không tới trăm dặm. Tuy rằng không thấy rõ địa hình hai bên bờ sông, nhưng bằng vào cảm giác dường như mới vừa đến Hà Nguyên mà thôi.

Thấy thần sắc của Mạnh Hổ tỏ ra ngưng trọng, Tất Điêu Tử không khỏi vuốt râu mỉm cười:

- Tướng quân không cần lo lắng, sương mù trên bờ sông gặp mặt trời mọc sẽ tan mất, nhưng sương mù trên mặt sông không thể nào tan trong nhất thời nửa khắc!

Tâm tình của Mạnh Hổ không vì lời khuyên của Tất Điêu Tử mà thoải mái hơn, trầm giọng nói:

- Nhưng đường thuỷ không thể nào so được với đường bộ, tốc độ hành quân của chúng ta quá chậm, cho dù là sương mù trên mặt sông trong nhất thời nửa khắc không tan, nhưng cũng không thể duy trì được lâu, chỉ một chút thời gian như vậy chúng ta có thể chạy về phía trước được bao xa?

- À…

Tất Điêu Tử lại mỉm cười:

- Tướng quân, nếu như sương mù trên mặt sông duy trì đến giữa trưa thì sao?

-Sao?

Mạnh Hổ nghe vậy quay phắt lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Tất Điêu Tử:

- Màn sương mù này có thể duy trì đến giữa trưa sao?

Tất Điêu Tử mỉm cười, quay đầu lại nói với Cổ Vô Đạo:

- Lão Cổ, phiền ngươi lấy bản đồ địa hình của đế quốc Minh Nguyệt ra đây!

Cổ Vô Đạo ừ một tiếng, vội lấy tấm bản đồ từ trong lồng ngực sau đó cùng Mạnh Hổ mỗi người một tay mở ra. Tay Tất Điêu Tử chỉ vào thành Hà Nguyên trên bản đồ rồi nói:

- Tướng quân ngài xem, ở thành Hà Nguyên gần sông Thông Thiên có một cái vịnh rất lớn, sương mù ở vịnh này dày đặc hơn sương mù ở các đoạn sông khác, thời gian tiêu tan cũng kéo dài rất lâu.

- …Tướng quân nhìn lại sông Thông Thiên, bờ Bắc chính là hạp cốc Hà Tây bằng phẳng, nhưng bờ Nam lại giáp với sơn mạch của Thanh Vân sơn. Bởi vì núi cao ngăn cản, tuy rằng hiện tại sắc trời đã sáng, nhưng trước buổi trưa, ánh mặt trời rất khó chiếu đến mặt sông ở đoạn này. Vì thế cho nên ty chức mới dám khẳng định màn sương này không thể nào tiêu tan trước giữa trưa.

- Vậy thì tốt quá!

Mạnh Hổ nghe vậy mừng rỡ:

- Nếu như màn sương mù này quả thật có thể kéo dài tới giữa trưa mới tan đi, quân ta còn có thể tiến về phía trước được thêm khoảng chừng trăm dặm nữa. Nếu như vậy sẽ hoàn toàn thoát khỏi tai mắt của quân thám báo quân đoàn cấm vệ, cho dù Mông Khác có cẩn thận để lại thám báo ở hạp cốc Hà Tây cũng không có gì đáng sợ, bằng vào đám kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên cũng đã đủ đối phó bọn chúng!

Tất Điêu Tử nói:

- Theo như ty chức phỏng đoán, quân ta có thể tranh thủ thời gian được từ ba đến năm ngày, nếu như sự tình thuận lợi, chờ đến khi Mông Khác phát hiện ra quân ta đã chạy trốn theo đường thuỷ, lúc ấy chúng ta có thể đã chạy tới được thành Tam Giang. Nhưng nếu như Mông Khác nhạy bén, vậy nhiều nhất quân ta chỉ có thể chạy được tới hạp cốc Hà Tây mà thôi!

- Thời gian ba ngày là quá đủ!

Mạnh Hổ gằn giọng:

- Có được thời gian ba ngày để chuẩn bị, Mông Khác còn muốn động thủ cũng phải suy đi nghĩ lại, hừ hừ, vẫn là câu nói kia, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta cũng không phải là dễ chọc!

Cổ Vô Đạo bên cạnh thần sắc thoáng động, cất tiếng đề nghị:

- Tướng quân, lão Tất, sao chúng ta không xuống tay trước, đem tin tức quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta bôn ba ngàn dặm chiến đấu liên tuc trên các chiến trường, hai lần công hãm đế đô Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt, cùng với bắt giữ hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh công bố ra ngoài? Một khi dân chúng và đám quý tộc nguyên lão ở đế đô đã có sẵn định kiến, vậy âm mưu của Mông Khác sẽ không thể nào thi triển được!

- Chủ ý này quả thật là một chủ ý tuyệt vời, nếu như có thể đem chân tướng tiết lộ ra ngoài trước, Mông Khác quả thật chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi đến gãy nát rồi nuốt cả răng lẫn máu vào bụng mà thôi. Đến lúc ấy Mông Diễn khó thoát khỏi tội, mà tướng quân ắt có thể bằng vào chiến công hiển hách hai lần công hãm Tây Kinh và bắt giữ được hoàng đế Thu Phong Kính mà trở thành anh hùng đế quốc, độc hưởng vinh quang chí cao vô thượng!

Tất Điêu Tử gật gật đầu, nhưng sau đó lại thở dài, vẻ đầy tiếc nuối:

- Nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại chúng ta đang thiếu thốn công cụ truyền tin mau lẹ. Cho dù là tất cả đều thuận lợi, chúng ta cũng phải mất năm ngày mới có thể trở lại thành Tam Giang, sau đó lại cho người thay đổi khoái mã gấp rút chạy đến Tây Lăng lại mất thời gian một ngày nữa. Sau đó mới dùng bồ câu đưa tin của Thanh Hạm đại nhân báo cho đám nguyên lão quý tộc ở đế đô, chuyện này cũng phải mất thời gian. Nhưng vậy tính tổng cộng, chúng ta muốn đem chân tướng của cuộc Tây chinh truyền đến đế đô phải mất thời gian là bảy ngày, nhưng Mông Khác không có khả năng cho chúng ta thời gian nhiều như vậy!

- Đúng vậy!

Mạnh Hổ ngậm ngùi thở dài:

- Mông Khác là lão hồ ly thành tinh, không thể lừa gạt được, một khi lão già này phát hiện ra tình hình có chỗ không đúng khẳng định sẽ gấp rút truyền tin trước về đế đô. Tin tức của chúng ta phải sau bảy ngày mới có thể tới đế đô, nhưng Mông Khác dùng bồ câu đưa tin nhiều nhất chỉ cần hai ngày là có thể truyền tới Lạc Kinh, không thể nào so được!

- Vậy cũng phải…

Nghe Tất Điêu Tử phân tích xong, Cổ Vô Đạo cũng tỏ ra tiếc nuối, sau đó nói:

- Lần này trở lại Tây Lăng, ty chức phải tìm mọi cách thu mua một bầy bồ câu đưa tin, lần sau lúc chúng ta xuất chinh sẽ không phải buồn bực vì thiếu thốn công cụ truyền tin mau chóng hữu hiệu, càng không vì vậy mà chậm trễ đại sự.

Mạnh Hổ ung dung nói:

- Tuy rằng cơ hội chúng ta khống chế dư luận ở Lạc Kinh không lớn, nhưng tạo ra một ít phiền toái cho Mông Khác và triều đình của đế quốc Quang Huy cũng không phải là việc khó. Chỉ cần phái người âm thầm đưa tin này đến các vị hoàng tử khác và các quý tộc nguyên lão ủng hộ các hoàng tử đó, hắc hắc, đến lúc đó chắc chắn có trò hay để xem!

_______

Đến giữa trưa, rốt cục ba đường đại quân của Mông Khác đã hợp nhau ở nơi đóng quân của quân đoàn Mãnh Hổ. Bởi vì lúc sáng sương mù tràn ngập bờ sông, hơn nữa không biết rõ tình hình, cho nên cả ba đường đại quân đều vô cùng cẩn thận, tốc độ tiến quân cũng không nhanh. Chính vì muốn cẩn thận, Mông Khác hạ lệnh cho ba đường đại quân hoàn toàn triển khai, lấy nơi đóng quân của quân đoàn Mãnh Hổ làm trung tâm, bố trí thành một cái lưới thật lớn, từ ba hướng chậm rãi ép vào giữa.

Vốn Mông Khác tưởng rằng quân đoàn Tây Bộ bị vây trong lưới như vậy sẽ không còn chỗ nào để trốn, nhưng cuối cùng kết quả lại hoàn toàn ra ngoài ý liệu của hắn. Sau khi ba đường đại quân hội hợp, Mông Khác mới phát hiện một sự thật làm cho người ta phải giật mình, không ngờ đại doanh của quân đoàn Tây Bộ trống không, vốn đám tàn binh của quân đoàn Tây Bộ hẳn phải đóng quân trong đại doanh lại không thấy đâu cả!

Kết quả này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Mông Khác, bởi vì lúc tên tướng quân thám báo trở về báo tin, nói chỉ có trên dưới vạn người chạy tán loạn tứ phía. Nhưng căn cứ theo binh lực của đám tàn binh quân đoàn Tây Bộ mà tính, ít nhất cũng phải còn lại hai vạn quân đội đóng trong doanh, nhưng hiện tại trong doanh trống không, vậy hai vạn người còn lại đi đâu?

Nếu không phải như vậy chẳng lẽ tên tướng quân thám báo nói dối hay sao?

Hay là đội thám báo đã bị Mạnh Hổ lừa?

Chẳng lẽ Mạnh Hổ đã phát hiện kế hoạch của mình, cho nên cố ý bày ra nghi trận lấy một ít quân chạy trốn tứ phía để hấp dẫn sự chú ý của đội thám báo, còn đại quân chủ lực thừa cơ lặng lẽ không tiếng động mà trốn thoát? Bất kể là khả năng nào, hiện tại sự thật là đại quân chủ lực của quân đoàn Tây Bộ đã không thấy đâu nữa!

Diệp Hạo Thiên giục ngựa sát cạnh Mông Khác, thấp giọng nói:

- Vương gia, việc này có chút kỳ quái!

Trong đôi mắt già nua của Mông Khác bỗng nhiên thoáng qua một tia sắc bén, thấp giọng nói:

- Đại quân chủ lực của quân đoàn Tây Bộ đột nhiên mất tích, thế cục đã không thể khống chế, kết quả cuối cùng quả thực khó mà đoán trước, hiện tại chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất!

Diệp Hạo Thiên kinh hãi:

- Ý của Vương gia là…

Mông Khác quả quyết nói:

- Lập tức đưa tin về Lạc Kinh, lệnh cho Tào Mặc đại nhân đem việc Tây chinh thất bại tuyên cáo cùng thiên hạ, sau đó triệu tập các quý tộc nguyên lão tuyên đọc di chiếu của tiên hoàng. Còn chúng ta ở đây, lập tức triệu tập tất cả các tướng lĩnh từ cấp sư đoàn trưởng trở lên tổ chức nghi lễ đơn giản do bản vương đích thân chủ trì, ngay hôm nay Mông Diễn sẽ đăng cơ, trị vì thiên hạ!

Diệp Hạo Thiên thất thanh kêu lên:

- Vương gia, đúng là trong di chiếu của tiên hoàng đã xác lập Nhị điện hạ, nhưng gấp rút đăng cơ như vậy dường như không hợp với lễ nghi! Thần nghĩ, có cần phải trước tiên tuyên cáo di chiếu của tiên hoàng cho thiên hạ, trấn an lòng dân chúng, lòng quân của đế quốc, sau đó chờ đến khi kéo quân trở về Lạc Kinh, lúc đó hãy cử hành nghi lễ đăng cơ thật là long trọng!

- Hạo Thiên ngươi thật là hồ đồ!

Mông Khác nhíu mày quát:

- Ngươi không nghĩ đến Mạnh Hổ là người như thế nào sao? Tên này không phải hạng tốt lành gì, việc này vốn là chúng ta lừa gạt thiên hạ, vốn là chúng ta lấy giấy gói lửa. Lúc này bản vương đang xuất chinh bên ngoài, không thể khống chế thế cục trong triều, nếu như không dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn tỏ rõ quyết tâm của bản vương, trấn nhiếp các thế lực chống đối, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng!

Diệp Hạo Thiên lập tức bừng tỉnh, lộ vẻ sợ hãi:

- Vương gia anh minh, thần ngu độn, suýt nữa làm hư đại sự!

________

Mông Khác vừa cho người thả bồ câu đưa tin về đế đô, đội thám báo truyền về một tin tức kinh người, vài tiểu đội thám báo bố trí ở hướng Bắc bị giết chết một cách thần bí!

Nghe bẩm báo xong, Mông Khác cho tên tướng quân thám báo lui xuống, sau đó mới hỏi Diệp Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, ngươi thấy việc này ra sao?

Diệp Hạo Thiên nói:

- Vương gia, hiện tại sự tình đã quá rõ ràng, đám loạn quân rạng sáng hôm nay thừa dịp sương mù che phủ bốn phía mà chạy trốn thật ra không phải là quân phản loạn Tây Bộ, mà chính là đám tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt bị quân đoàn Tây Bộ bắt làm tù binh. Mạnh Hổ cố ý cho đám tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt này khoác áo giáp và chiến bào của quân đoàn Tây Bộ, rõ ràng là muốn đánh lạc hướng tai mắt của thám báo quân ta, tranh thủ cơ hội cho đại quân chủ lực của quân đoàn Tây Bộ âm thầm trốn thoát.

Mông Khác cau mày hỏi lại:

- Ý ngươi muốn nói, quân đoàn Tây Bộ đã thừa dịp bóng đêm và sương mù che chở mà trốn theo hướng Bắc hay sao?

- Hẳn là như vây!

Diệp Hạo Thiên gật gật đầu, giọng vô cùng khẳng định:

- Nếu như thần không đoán sai, toàn bộ quá trình của chuyện này hẳn là như vầy, Mạnh Hổ ắt đã phát hiện ra dấu vết gì đó, nên có ý đồ suất lĩnh quân đoàn Tây Bộ trốn thoát sự theo dõi của ta, vừa may đêm qua xuất hiện sương mù, vì thế Mạnh Hổ liền phái ra đội thám báo thừa dịp đêm tối giết chết đội thám báo của quân ta ở phía Bắc, sau đó suất lĩnh tàn binh của quân đoàn Tây Bộ thừa dịp đêm tối và sương mù lặng lẽ trốn về hướng Bắc. Cho đến hừng Đông, lại phóng thích bọn tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn, thu hút tai mắt của quân ta. Như vậy hiện tại, tàn binh của quân đoàn Tây Bộ Mạnh Hổ ít nhất đã chạy xa trăm dặm về hướng Bắc!

Mông Khác cau mày:

- Quân đoàn Tây Bộ có chừng ba vạn tàn binh, điều động quân đội với quy mô lớn như vậy khó thể qua được tai mắt của quân ta, vì sao đến bây giờ vẫn không thấy thám báo của ta trở về báo lại?

Diệp Hạo Thiên nói:

- Vương gia, không phải là đội thám báo của ta ở phía Bắc đã bị giết hết sao?

Mông Khác lắc đầu:

- Do trời quá tối, hơn nữa sương mù tràn ngập, đội thám báo của quân ta bị chúng lén lút giết chết thì có khả năng. Nhưng bây giờ trời đã sáng rõ, sương mù cũng đã tiêu tan, bản vương tuyệt đối không tin đội thám báo của Mạnh Hổ còn có thể âm thầm lặng lẽ giết chết được đội thám báo của quân đoàn cấm vệ!

Lời này của Mông Khác cũng không phải nói ngoa, quân đoàn cấm vệ là quân đoàn tinh nhuệ nhất trong mười đại quân đoàn chủ lực của đế quốc Quang Huy. Nếu như bị địch nhân lén lút giết chết trong bóng tối thì có khả năng, nhưng ban ngày ban mặt mà cũng bị đội thám báo của địch giết chết, vậy thì không thể tưởng tượng được.

Diệp Hạo Thiên tỏ vẻ đăm chiêu:

- Ý Vương gia là, tàn binh của quân đoàn Tây Bộ không có phá vây theo hướng Bắc sao?

Mông Khác nói với giọng vô cùng quả quyết:

- Nếu như bản vương không đoán sai, đám tráng đinh của đế quốc Minh Nguyệt chạy trốn tứ phía hẳn chỉ là kế nghi binh mà thôi, cố ý giết chết đội thám báo quân ta ở phía Bắc cũng là kế nghi binh, đại quân chủ lực của quân đoàn Tây Bộ hẳn là còn ẩn nấp ở chung quanh đó. Hạo Thiên ngươi có phát hiện ra bên bờ sông gần đó có một vùng lau rậm rạp, cách đó không xa còn một mảng rừng trúc thật lớn, không chừng bọn chúng chính là ẩn nấp trong đó!