Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 58




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Từ sau trận bóng rổ đó, Lâm Tĩnh đã khôi phục lại tính cách cứng nhắc nghiêm khắc lạnh lùng của mình, tất cả mọi người trong bộ tham mưu đều bị hung hăng mà huấn luyện lại một lần. Những người trong tham mưu vốn dĩ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng ra, thế nhưng từ sau khi được điều đến bộ tư lệnh đảm nhiệm văn chức một thời gian dài, khiến thời gian huấn luyện cũng rớt ngắn đi, có người thẳng thắn bỏ luôn. Lâm Tĩnh thao luyện một đợt như thế, nhất thời khiến cả người bọn họ như bị rã rời, nhưng không ai dám kêu khổ, lúc bình thường làm việc cũng không dám cợt nhả nữa, toàn bộ đều nghiêm túc đặc biệt, cái bầu không khí mà hồi đầu khiến Lâm Tĩnh cảm thấy có chút quỷ dị cũng biến mất.

Chiều thứ 6, Vệ Thiên Vũ chủ động gọi điện thoại cho Lôi Hồng Phi, hẹn thời gian vào chủ nhật ghé qua nhà y. Lôi Hồng Phi về đến nhà nói cho Lâm Tĩnh nghe, kêu hắn chuẩn bị 1 chút.

Tuy rằng Lâm Tĩnh đã khôi phục khỏe mạnh, nhưng Lôi Hồng Phi vẫn lo lắng, muốn hắn tiếp tục ở lại nhà của mình, buổi tối càng kiên trì ngủ chung trên một cái giường, chỉ sợ bệnh tình Lâm Tĩnh vạn nhất có chuyện bất trắc gì, xảy ra chuyện bất ngờ. Tuy rằng Lâm Tĩnh nghĩ bản thân mình đã ổn hơn rất nhiều, không cần như bị dính bệnh dịch như thế, nhưng dù sao cũng là người thức thời, ở đâu cũng được, cũng tiếp nhận thành ý của y.

Sáng sớm cuối tuần, Vệ Thiên Vũ chạy tới, vệ binh gọi điện thoại xin chỉ thị của Lôi Hồng Phi xong, liền mở cửa cho anh. Vệ Thiên Vũ trước đây đã từng tới rồi, cũng biết nhà của Lôi Hồng Phi ở đâu, nên trực tiếp lái xe tới dừng ngay trước cửa. Lôi Hồng Phi mở cửa nhà, mỉm cười đưa anh vào tận trong nhà. Lâm Tĩnh đang ở nhà bếp, nghe thấy tiếng hỏi chuyện nên đi ra, cười bắt chuyện.

Vệ Thiên Vũ gầy đi rất nhiều, quần áo trên người có chút rộng, nhưng bước chân đi lại vững vàng, càng khiến cho anh thêm phiêu dật. Anh đưa ánh mắt nhìn hai người cực kỳ hài hòa trước mắt, không khỏi mỉm cười, thân thiết hỏi: “Nghe nói Lâm tướng quân mấy ngày hôm trước bị bệnh nặng, hiện tại thế nào rồi?”

“Sớm khỏe rồi.” Lâm Tĩnh rót cho anh ly trà rồi bưng ra. “Sao lại khách khí như thế? Đừng có gọi tướng quân, trực tiếp gọi tên đi.”

Lôi Hồng Phi quan sát anh 1 chút, có chút do dự, nhịn không được hỏi: “Anh có gặp Tử Hàn chưa? Có gặp tụi nhỏ chưa?”

Vệ Thiên Vũ giật mình một chút, hít sâu 1 hơi, nỗ lực duy trì nét mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Lúc em ấy đưa tụi nhỏ đi ra khỏi Mai Uyển có nói với chúng tôi rằng chúng tôi không nên ép buộc em ấy, cậu cùng em ấy lớn lên từ nhỏ với nhau, có khi nào nghe em ấy nói như thế chưa? Lần này em ấy thật sự thương tâm, dù cho tôi có dùng một vạn từ “Xin lỗi” cũng không thể biểu đạt được sự áy náy trong lòng tôi, cho nên … tôi cũng không muốn vi phạm vào tâm ý của em ấy.”

Lôi Hồng Phi cũng không biết Lăng Tử Hàn lúc đó khi rời nhà có nói qua câu nói đó, trong lòng liền trầm xuống. Từ nhỏ đến lớn, dù cho Lăng Tử Hàn gặp phải chuyện gì đều cũng rất bình tĩnh, cho dù có người làm tổn thương cậu, thì cậu cũng đều đạm nhiênn, chưa bao giờ nói câu nào quá mức, lần này lại có thể nói ra câu nói “Đừng ép buộc em”, có thể thấy rõ được cậu thật sự thương tâm rồi, chuyện của cậu cùng Vệ Thiên Vũ chỉ sợ không thể bằng ngày một ngày hai mà có thể giải quyết được.

Y cùng Lâm Tĩnh đều trầm mặc. Nhưng Vệ Thiên Vũ điều chỉnh tốt tâm tình, vừa uống trà vừa quan sát kết cấu căn nhà, lại hỏi thói quen sinh hoạt bình thường của hai người họ, sau đó đứng dậy nói: “Tôi đi làm việc đây, các cậu không cần đi theo tôi, có gì thì tôi sẽ nói cho các cậu nghe sau.”

Lôi Hồng Phi vốn định đi theo hỗ trợ, nghe anh nói như thế, cũng không kiên trì nữa, liền thân thiết cười nói: “Được, vậy anh cứ tự nhiên nha, coi đây là nhà của anh đi, muốn làm sao thì làm.”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười gật đầu, đứng dậy lên lầu, cẩn thận nghiên cứu từng góc lầu trên lầu dưới, sau đó đi ra ngoài lấy thùng dụng cụ cùng một cái valy chứa thiết bị lắp đặt trên xe mình xuống, vào nhà bắt đầu lắp ráp.

Thấy anh bắt đầu bận bù đầu, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cũng không thể nào ngồi nhìn được nữa, đều đến giúp anh nâng thang, đưa dụng cụ, Vệ Thiên Vũ cũng không chối từ, vừa bắt đầu lắp ốc vít để đặt thiết bị cảm ứng vừa giải thích các tác dụng của các thiết bị này.

Anh đều sử dụng dạng lắp đặt hệ thống không dây, không cần hệ thống dây điện, ở bốn phía tường lắp đặt một số thiết bị xong, phạm vi quản chế bao trụ từng góc, trong đó có trình tự máy vi tính do chính anh viết ra, khởi động xong thì lập tức chuyển tư liệu phân biệt sinh vật của Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh vào, cứ thế, hệ thống cũng chỉ quản chế sinh mạng của hai người bọn họ, kiểm tra triệu chứng bệnh tật, sẽ không xâm phạm vào tư ẩn của các người khác, nếu một ngày phát hiện sinh mạng bọn họ gặp nguy hiểm, thì hệ thốn sẽ tự động thông báo đến cho nhân viên được chỉ định của bọn họ, ví dụ như Lôi Chấn, Ninh Giác Phi, Đồng Duyệt.

Bọn họ không hề bảo rằng để Lăng Tử Hàn vào danh sách nhân viên hàng đầu được thông báo khi có tình huống khẩn cấp, thứ nhất vừa tôn trọng tình cảm của Vệ Thiên Vũ, thứ hai là không muốn Lăng Tử Hàn lo lắng. Vệ Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, lập tức hiểu được ý của bọn họ, trong lòng thấy rất vui vẻ.

Anh lắp đặt hệ thống xong, nghiêm túc điều chỉnh thử, sau đó tiếp tục nói cho hai người họ biết cách mở chốt cùng điều chỉnh công năng như thế nào, chờ bọn họ hiểu rõ rồi, liền qua nhà Lâm Tĩnh tiếp tục công việc.

Lâm Tĩnh đã nhiều ngày chưa tới nhà mình rồi, lúc này đưa tay vỗ vỗ vào trong túi quần, mới nhớ ra chìa khóa nhà mình còn bỏ ở trong nhà, không có mang ra, nên cất cao giọng: “Lão Lôi, đưa chìa khóa nhà tôi qua đây.”

Vệ Thiên Vũ làm xong rồi, khiến ở trên mặt đất trong phòng khách cùng mấy chỗ trên tường có chút bụi. Trước đây Lôi Hồng Phi hoàn toàn không thèm để ý, nhưng Lâm Tĩnh lại bị bệnh khiết phích, chịu không nổi sự dơ bẩn, nên y không có qua bên đó cùng hắn, mà ở lại nhà mình tìm đồ lau nhà, chuẩn bị lau sạch nhà lại. Nghe tiếng gọi của Lâm Tĩnh, y lập tức bỏ qua đồ trong tay mình, cầm chìa khóa chạy ra cửa, tới chỗ họ.

Lâm Tĩnh từ trên tay y tiếp nhận cái chìa khóa, mở cửa phòng. Động tác cùng thần tình của hai người họ đều rất tự nhiên, tựa như vốn dĩ đã như thế, khiến Vệ Thiên Vũ trong sự bất ngờ cũng có chút ách nhiên thất tiếu.

Mở cửa, Vệ Thiên Vũ đi vào, nhất thời buồn cười: “Nhà của cậu khá giống nhà của Hồng Phi nha, ngay cả phong cách gia cụ cùng vị trí đặt cũng không khác biệt lắm.”

“Thật à?” Lâm Tĩnh vẫn không chú ý, lúc này thấy anh nói thế, mới nhìn kỹ lại phòng khách nhà mình, cũng có cùng cảm giác đó, không khỏi nụ cười, “Vốn dĩ tôi hay dùng đồ bằng thủy tinh, thế nhưng bị lão Lôi đập nát bấy hết rồi, nên liền đổi thành chất liệu rắn, để chống lại sự giày vò của y.”

Lôi Hồng Phi ở một bên đắc ý cười, “Đồ thủy tinh xác thực khiến cho người khác cảm giác không được tự nhiên lắm, sống mà như thế sao được? Cậu dùng bàn trà bằng thủy tinh, tôi uống một chén trà cũng phải vô cùng cẩn thận, ngay cả cái ly cũng không dám đặt mạnh, thật phiền.”

Vệ Thiên Vũ cười ra tiếng: “Nói cũng có lý, tôi cũng không thích mấy đồ vật bằng thủy tinh, trong cuộc sống hằng ngày hay sử dụng những đồ vật mang thiên hướng mềm mại tinh tế, cũng có chút khác với các cậu. Các cậu là quân nhân, thiên về động, cứng, nặng, còn tôi thì tương đối chú trọng hưởng thụ hơn.”

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đã từng đến qua Mai Uyển cùng Long Quan, đều biết rõ đồ dùng hằng ngày cùng sinh hoạt đều lựa chọn dạng đồ mềm mại đều là vì Lăng Tử Hàn, sợ cậu té, sợ thân thể đau ốm của cậu không chịu nổi mấy đồ vật thô ráp cứng rắn, hiện tại thấy anh nói chuyện khá hời hợt, không hề đề cập gì tới sự lo lắng hết lòng của anh đối với Lăng Tử Hàn, đều rất cảm động, cũng vì anh mà cảm thấy đau lòng.

Nhìn anh ngồi chồm hổm dưới mặt sàn mở thùng dụng cụ, nghiêm túc lấy hai thanh cờ lê nhỏ, công cụ lắp ráp phù hợp, Lôi Hồng Phi bỗng nhiên xung động, nhịn không được thốt ra: “Hai đứa nhỏ quả thật giống y chang anh đó nha, còn nhỏ đã bắt đầu hứng thú với máy móc rồi, thích nhất chính là tháo đồ trong nhà ra đó.”

Động tác trên tay Vệ Thiên Vũ dừng lại. Anh cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Thật à? Thích tháo đồ đạc à?”