Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 14: Viên đường thứ mười bốn




Edit: Peach

Beta: Peach

Khi thấy bọn họ, Sâm Sâm liền không sợ nữa.

“Cảm ơn các cậu.” Cô nói với Triệu Chiếu, thuận thế nhoài người ra cửa sổ, muốn nhìn tình huống bên ngoài một chút, hai giây sau, cửa xe liền mở ra, gió đêm hè nóng rực len qua người cậu thổi vào. Sâm Sâm đang ngồi cạnh cửa, vừa ngẩng đầu một cái đã thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của cậu.

Lục Thần Dục một tay chống xe, cúi người xuống, đối mặt với cặp mắt to tròn linh hoạt kia.

Lục Thần Dục khẽ nâng cằm, nói với Triệu Chiếu: “Cậu lên trước ngồi.”

“Được.” Triệu Chiếu vui vẻ phối hợp, mở cửa xuống xe, đi vòng sang vị trí bên cạnh tài xế ngồi xuống, đưa điện thoại ra đằng sau, “Lục ca, tớ báo cảnh sát mang bọn họ đi xử lý được rồi, cậu tốn sức không mệt sao?”

Cậu vừa ngồi xuống, Sâm Sâm lập tức ngồi sang bên kia, nhường chỗ cho Lục Thần Dục. Lúc cô di chuyển, chân cô khẽ bị khều một cái, cúi đầu liền nhìn thấy cái lồng sắt, bên trong là chó nhỏ hôm nay cô vừa mang đến Thạch Đầu Oa. Chó nhỏ đã được tắm rửa, lông sạch sẽ mềm mượt, nhìn cũng thuận mắt hơn, cái chân bị gãy cũng đã được băng bó, nhưng căn bản không thể dùng sức, vẫn rất là đáng thương.

Sau khi cô đi qua, Lục Thần Dục liền ngồi xuống bên cạnh, Sâm Sâm nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn… Hai người kia đã đi chưa?”

Lục Thần Dục được hỏi một đằng đáp một nẻo: “Giải quyết.”

Giải quyết… Là ý gì? Sâm Sâm theo bản năng nhìn đến bàn tay dán băng keo cá nhân của cậu, cũng không nhìn ra chỗ nào không bình thường, có phải cậu lại động thủ rồi hay không? Nhưng tốc độ đấy cũng quá nhanh đi.

Lục Thần Dục nhận ra được ánh mắt quan tâm của cô, khóe miệng khẽ nhếch, đôi chân dài không có chỗ để, có chút ủy khuất rúc lại một góc, cậu lại không thấy có vấn đề gì, có chút lười biếng nói chuyện cùng Triệu Chiếu: “Khi nào cảnh sát đến?”

“Mười lăm phút nữa.”

Lục Thần Dục: “Vậy để cho bọn họ đau thêm mười lăm phút, nếu không chạy, cảnh sát đến cũng không mất thời gian tìm người.”

Lúc cậu nói lời này giống như đang bàn xem bữa sáng nên ăn gì vậy, trong lòng Sâm Sâm lộp bộp, quả nhiên cậu lại động thủ… Hơn nữa còn là vì cô, coi như, đây là lần thứ hai. Trong lòng cô không có chút tư vị nào, còn có chút bất an, không nhịn được nói: “Lục Thần Dục…”

Lục Thần Dục nghiêng đầu nhìn cô.

Bọn họ ngồi rất gần, khoảng cách giống như đang ngồi chung bàn lúc ở trường. Nhưng đây không phải trong trường học, mà là ở trong xe riêng của bạn học, cảm giác này rất không giống nhau. Sâm Sâm bị cặp mắt đen nhánh kia nhìn một cái, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, lại muốn nhìn bàn tay bị thương của cậu, nhẹ giọng nói: “Cậu… Tay cậu không sao chứ?”

“Không sao, cậu khẩn trương cái gì?” Lục Thần Dục vẫn nhìn cô, cặp lông mày sắc bén hơi nhíu lại, “Sao cậu lại thở hổn hển vậy?”

Người Sâm Sâm ra rất nhiều mồ hôi, mới vừa rồi lại thở dốc, nửa ngày cũng không bình thường lại. Nhìn kỹ, sẽ thấy tóc mái cô đã bị mồ hôi làm ướt, môi trắng bệch, cũng không đỏ thắm giống bình thường, giống như vừa trải qua cuộc vận động kịch liệt. Triệu Chiếu tức giận chen vào: “Có phải những người đó đuổi theo cậu không?”

“Không phải, thật ra lúc nãy tớ ở trong công viên…” Sâm Sâm lắc đầu, dừng một chút, mới nặn ra được hai chữ, “Chạy bộ. Hôm nay rất cảm ơn các cậu.”

“Không sao không sao.” Triệu Chiếu cười híp mắt, nói với tài xế, “Chú, đi thôi. Cứ kệ cháu, đưa bạn học cháu về trước đi. Đúng rồi, em gái Sâm Sâm, cậu sống ở gần đây đúng không?”

“Đúng rồi.” Sâm Sâm gật đầu, có chút câu nệ nói, “Để tớ xuống ngay ngã tư phía trước là được rồi, làm phiền các cậu.”

“Không phiền không phiền.” Triệu Chiếu nói.

Tính cách cậu ấy thật tốt. Sâm Sâm nghĩ, từ lúc mới quen, lúc ở chung với cậu gần như không có xíu áp lực nào, Triệu Chiếu là một nam sinh khiến mọi người rất thích. Mắt thấy sắp đến tiểu khu, Lục Thần Dục đột nhiên mở miệng: “Gửi chó trước.”

Giọng cậu mặc dù không lớn, nhưng có chút trầm thấp, mang một ngữ khí không cho phép từ chối. Tài xế quả nhiên không dừng lại, vừa vặn gặp phải đèn xanh, anh ta trực tiếp quẹo cua đi đến một con đường khác.

Sâm Sâm cắn môi dưới, không nói gì. Lục Thần Dục quay đầu lại, nhìn cô nói: “Cậu.”

Sâm Sâm ngẩng đầu nhìn cậu.

“Tôi đưa.”

Cô ngẩn ngơ.

“A, được.” Triệu Chiếu mặc dù cảm thấy sự quyết định này không mấy khoa học, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, “Lục ca, để tớ đưa cậu về.”

“Không cần.” Lục Thần Dục điều chỉnh tư thế ngồi, nhắm mắt lại, lãnh đạm nói, “Tự tớ về.”

“Được rồi.” Thái độ Triệu Chiếu trở nên tùy ý, đang nói chuyện, điện thoại chợt vang lên, “A, chú cảnh sát… Đúng chính là hắn ta… Theo đuôi thiếu nữ vị thành niên… Không phải cháu đánh, không liên quan đến cháu a… Cháu không biết… Vậy không được, làm sao cháu có thể giao cậu ấy ra… Được, một chút nữa cháu đến…”

Triệu Chiếu nói chuyện với cảnh sát qua loa giống như cùng bạn nói chuyện phiếm, xe dừng lại ở Thạch Đầu Oa, Sâm Sâm theo Lục Thần Dục xuống xe, Triệu Chiếu vẫy tay với bọn họ, chỉ điện thoại làm khẩu hình: Đừng lo lắng, cứ giao cho tớ.

Sâm sâm rất cảm kích.

“Ở đây chờ tôi.” Sau khi Triệu Chiếu rời đi, Lục Thần Dục đem chó đi vào, không bao lâu liền đi ra, nhìn cô đứng ngoan ngoãn trên thềm đá, không kiềm được cong môi dưới, “Đi.”

Sâm Sâm đi trước mặt cậu, cô không đi nhanh, người phía sau cũng chậm rãi đi theo. Sắc trời dần tối hẳn, oi bức như trong lồng hấp từ từ tản đi, lúc gió thổi qua đặc biệt thoải mái. Sâm Sâm mặc váy qua đầu gối, bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài, tầm mắt Lục Thần Dục thỉnh thoảng liếc qua một chút, trong đầu thầm nghĩ, chân cũng khá dài.

“Chó nhỏ kia…” Sâm Sâm đột nhiên mở miệng, cô cảm thấy không khí này có chút quái dị, muốn tìm đề tài đánh vỡ sự lúng túng, “Chân nó sau này có đi được không?”

“Không thể.”

“Vậy…” Sâm Sâm rất lo lắng, “Phải làm thế nào?”

“Khập khiễng.” Lục Thần Dục nói.

Sâm Sâm há miệng, không lên tiếng, cô có chút đau lòng cho chó nhỏ kia, đồng thời cũng không biết nên nói gì tiếp theo. Ngược lại Lục Thần Dục nhận ra được sự bức rứt của cô, hơi nghiêng đầu, nhìn mái tóc đen nhánh của cô, đột nhiên hỏi: “Có phải cậu rất sợ tôi không?”

Sâm Sâm khẽ dừng lại, Lục Thần Dục hai bước liền đuổi tới, đứng trước mặt cô, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn cô.

Cô mở to cặp mắt xinh đẹp, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, cẩn thận hỏi: “Tớ… Có phải tớ đã làm gì khiến cậu mất hứng không?”

Lục Thần Dục nhìn cô rồi chớp mắt một cái, hầu kết khẽ chuyển động, vừa có chút khó hiểu lại phiền não. Cô không trả lời vấn đề của cậu, mà lại cẩn thận lấy những vấn đề khác ra thăm dò phản ứng của cậu, nên nói như thế nào, rằng cái vẻ ngụy trang này của cô làm trong lòng cậu không thoải mái.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô, rõ ràng trong xương tủy cất giấu một mặt lạnh lùng và hung ác, ở trước mặt người khác lại là một mặt khác, lúc nào cũng tốn sức đè nén sự lạnh lùng xuống, biểu hiện lúc nào cũng cẩn thận, hời hợt.

Giả tạo.

“Cậu bây giờ làm tôi rất không cao hứng.” Cậu nói không chút khách khí.

Sâm Sâm rõ ràng sợ run người, ánh mắt mờ mịt. Cô đã cố gắng hạ thấp thái độ của mình, cậu còn mất hứng. Bị cặp mắt lãnh đạm kia nhìn chằm chằm, cô có chút không biết phải làm sao, lui về sau một bước liền đụng phải cột điện.

“Vậy… Thật xin lỗi…” Cô không thể làm gì khác ngoài nói như vậy.

"Trừ xin lỗi cùng cảm ơn, cậu có thể nói cái khác không?" Lục Thần Dục tựa như là không định bỏ qua cho cô, cô lùi về sau, cậu liền tiến lên, đưa tay chống lên cột điện, tròng mắt quan sát cô.

Sâm Sâm ngẩng đầu nhìn cánh tay đang chống trên cột điện, cố gắng duy trì biểu tình trên mặt, giọng nói ôn nhu: “Cậu muốn tớ nói gì?”

Ánh mắt cậu trở nên sâu thẳm, thanh âm cứ như một con mèo nhỏ đang làm nũng, làm cho lòng người một trận tê dại.

Đôi mắt Lục Thần Dục tối sầm lại, yên lặng mấy giây, không kìm được nghiến răng. Nha đầu này, còn biết diễn, thành nữ sinh nhu nhược vô hại, làm người ta không thể tức giận với cô.

Tại sao cô không đi nhận giải Oscar đi?

Lục Thần Dục nhìn cô từ trên xuống dưới, nghĩ, được, coi như cậu lợi hại.

“Tôi, Lục Thần Dục, đời này sẽ không đánh con gái.” Cậu đột nhiên xích lại gần, đôi môi cách lỗ tai cô chỉ có mấy cm, gằn từng chữ: “Cậu không cần sợ tôi như vậy, nhớ chưa?”

Lời cậu nói chẳng những cứng rắn như sắt thép, còn như đang thề thốt, Sâm Sâm có chút ngơ, cô dĩ nhiên biết, nam sinh được dạy dỗ cũng sẽ không dễ động thủ với nữ sinh, nhưng lúc cậu nói những lời này đặc biệt nghiêm túc, giống như vấn đề này thập phần quan trọng. Cô cắn môi, khẽ gật đầu: “Tớ biết.”

Lỗ tai cô cách rất gần cậu, nho nhỏ giống như người cô, trắng như ngọc, theo động tác gật đầu của cô thoáng ẩn thoáng hiện, Lục Thần Dục cảm thấy mắt có chút lóe. Tiểu cô nương nói bốn chữ, mỗi một chữ phát âm đều nhẹ bẫng, Lục Thần Dục hoài nghi, có phải cô cố ý nũng nịu hay không?

Cậu bị cái ý nghĩ này của chính mình làm cho trong lòng ngứa ngáy, đột nhiên rút tay về, lúc này đổi lại cậu đi đằng trước.

Sâm Sâm thở phào nhẹ nhõm. Lục Thần Dục không nói một lời, bước chân đi rất chậm, Sâm Sâm đi theo cậu, nhìn bóng lung thon dài, trong lòng sinh ra một cỗ phức tạp, khẽ kêu lên: “Lục Thần Dục…”

Cậu dừng bước, một tay để trong túi, nghiêng đầu, tỏ ý muốn nghe cô nói.

“Cậu có thể không thích nghe tớ nói những lời này, nhưng tớ vẫn muốn chính thức nói với cậu…” Sâm Sâm suy nghĩ lời nói, cẩn thận mở miệng, “Cậu từng giúp tớ rất nhiều lần, tớ muốn chân thành cảm ơn cậu, mong cậu sẽ không để ý.”

Lời này là phát ra từ nội tâm, Lục Thần Dục quả thật đã giúp cô rất nhiều, trừ tính khí cậu có chút hung dữ ra, suy nghĩ kỹ một chút, cô thấy vị ngồi cùng bàn này rất là trượng nghĩa. Sâm Sâm bởi vì nghe người khác nghị luận về cậu, cùng với có chút sợ cậu nổi giận, rất tự giác muốn cách xa người này, nhưng cô nhiều lần lại nhận được sự giúp đỡ của cậu, lời nên nói vẫn phải nói.

Mà Lục Thần Dục, cậu luôn cảm thấy Sâm Sâm có chút dối trá cùng qua loa lấy lệ, lời từ trong miệng cô nói ra, cậu cốn là định nghe cho có, nhưng giọng Sâm Sâm vừa rồi mang theo vài phần chân thành.

Vì vậy cậu miễn cưỡng lên tiếng đáp lại: " Ừ."

"Còn có..." Nói tới cái này, Sâm Sâm có chút áy náy, yếu ớt nói, "Ngày hôm qua làm dơ quần áo cậu, cái đó dính dầu rất khó giặt sạch, nếu không... Cậu đưa quần áo cho tớ, tớ giặt xong sau này trả lại cho cậu."

Lục Thần Dục tựa như có chút ngoài ý muốn, nghĩ lại, nhíu mày: "Cậu muốn giặt đồ cho tôi?"

Sâm Sâm: "..." Không phải, cô chẳng qua cảm thấy quần áo người ta là do mình làm bẩn, có nghĩa vụ giúp cậu giặt sạch mà thôi, tại sao lúc cậu nói ra, cảm giác rất không đứng đắn.

Lục Thần Dục quan sát cô một hồi, đột nhiên đi tới trước mặt cô, híp mắt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên: "Bạn học, nhà tôi có máy giặt."

A.

Sâm sâm hơi há miệng, gò má có chút nóng. Cô cũng không phải người nhà cậu, cho nên không có tư cách giặt đồ cho cậu, nhưng ai lại muốn có cái tư cách này a...

Ánh mắt Lục Thần Dục khẽ nhúc nhích, đem từng biến hóa nhỏ của Sâm thu hết vào mắt, không nhịn được muốn cười: "Đùa cậu." Dừng một chút, cậu lãnh đạm nói, "Quần áo không trách cậu, không cần giặt."

Sâm Sâm rũ mắt, có chút quẫn bách.

"Như vậy không vui đâu." Giọng cậu nhẹ nhàng.

Nhưng dù sao cũng đã bỏ qua cho cô. Lục Thần Dục di mũi chân, khẽ cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Sâm sâm đi theo sau cậu, hai người cách rất xa, nửa đường còn lại cũng không nói nửa lời.

Lục Thần Dục đưa cô về đến cửa tiểu khu liền đi về, Sâm Sâm nhìn thời gian một chút, cách thời gian Sâm Mạt Lệ tan làm cũng không xa. Cô chạy nhanh lên lầu, nắm bắt thời gian tắm rửa giặt quần áo, thay quần áo ngủ sạch sẽ, lấy điện thoại ra mở app bài tập đang còn dang dở, cô luôn kiểm tra lại, khi chắc chắn không lưu lại dấu vết gì, mới ngồi xuống bắt đầu đọc sách.

Chín giờ rưỡi, Sâm Mạt Lệ trở về, mọi thứ đều như bình thường