Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 40: Đầu lang




(Kẻ đứng đầu bầy sói/Kẻ đứng đầu lang tộc)

Tất cả hình ảnh xuất hiện trên kính tượng đều là cảnh Hồ Mộ Y và Y Lãnh Y hôn nhau, mà mỗi khi hai người thân mật, trên người Lãnh Y sẽ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt [chỉ có dùng kính tượng mới có thể nhìn ra], không hề ngoài ý muốn, Hồ Mộ Y hút vào vào trong thân thể, chất độc tích tụ ở trán, hình thành một vệt màu xanh lục. Càng về sau, vệt màu xanh trên trán nàng càng thêm rõ ràng, ở trong kính nhìn đặc biệt chói mắt. Đặt biệt buổi đêm lúc hai người thiếu chút nữa là làm chuyện đó, hương thơm trên người Y Lãnh Y phát ra mãnh liệt nhất, độc ngân lục sắc ở giữa đôi mày chớp lóe như muốn chui ra. Nếu không phải từ nhỏ tiểu hồng hồ đã bị mỗ mỗ bắt tu luyện nội công thì đã sớm hôi phi yên diệt, ngay cả nguyên hình cũng không còn rồi. Không cần phải nói, chất kịch độc nghe rợn cả người đó chính là Huyễn Hình Tán.

Tiểu hồng hồ ngã ngồi trên đất, nó chưa bao giờ nghĩ tới những khoảnh khắc ngọt ngào gắn bó dĩ nhiên lại được xây dựng trên nền âm mưu như thế. Cho dù sự thật xảy ra trước mắt, nó vẫn không tin Y Y đối xử với mình như vậy, dùng móng vuốt dùng sức đá tung đất trên nền hang, không muốn nhìn tiếp nữa, cũng ngăn cản người khác lại tiếp tục xem. Y Lãnh Y trong lòng nó vĩnh viễn băng thanh ngọc khiết, không thể bị hoen ố.

Nhu tình từng có giống như độc dược, xuyên thấu trái tim tiểu hồng hồ, khiến nó thống khổ.

Tiểu hồng hồ đau lòng đến lợi hại, ngã nhào trên mặt đất, thân mình run run co thành một đoàn.

Mỗ mỗ thở dài ôm nó vào trong ngực, ánh mắt toát ra hận ý: “Y Lãnh Y, ngươi dám đối xử với Hồng nhi như thế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Hồ Liễu và Hồ Linh ngậm miệng không nói gì, sắc mặt trắng xám. Vị Ương vẫn dùng sức lắc đầu, không tin một màn trước mắt này. Thiên Thụ ngã ngồi trên đất, thất thần nhìn hình ảnh.

“Sao có thể, Y Y, sao có thể…”

“Hồng nhi, ngoan, ở lại bên mỗ mỗ, đừng đi tìm nữ nhân đó nữa!” Mỗ mỗ đau lòng nhìn tiểu hồng hồ cả người run rẩy.

Tiểu hồng hồ nén nhịn nỗi đau đớn trên cơ thể, dùng sức ngẩng đầu, nhìn mỗ mỗ: “Mỗ mỗ, ta không tin, Y Y nàng sẽ không làm vậy với ta, sẽ không, sẽ không –”

“Ngươi còn nói giúp nàng?!” Mỗ mỗ giận dữ, lại ngại thương thế của nó, không nỡ đánh một trận, đành phải vươn tay đặt tiểu hồng hồ lên giường, đứng dậy, chỉ vào Hồ Liễu, Hồ Linh mắng ầm lên: “Hồng nhi còn nhỏ, chẳng lẽ các ngươi cũng thế?! Làm tỷ tỷ thế nào vậy hả? Mắt có thấy nàng bị người ta lừa không? Không biết bảo vệ nó à? Có biết trễ chút nữa thì hậu quả thế nào không???!!!”

Hồ Liễu, Hồ Linh cúi đầu tự trách, không biện hộ, ánh mắt ảm đạm, đau lòng cho Hồng nhi, lại càng tức giận sự phản bội và lừa gạt của Lãnh Y.

Thiên Thụ đứng lên, nhìn chằm chằm mỗ mỗ: “Mỗ mỗ, ta cũng không tin Lãnh Y đã làm vậy! Chắc chắc chuyện này có chỗ hiểu lầm! Người đừng quả quyết vậy được không?! Một người chưa từng tận mắt chứng kiến sao có thể đưa ra bình luận đúng đắn được?!”

Vị Ương gật đầu, đồng dạng nhìn mỗ mỗ: “Y Y, tuyệt đối sẽ không làm vậy! Ta lấy nhân cách của mình ra cam đoan!”

Đào gia gia lấy gậy hung hăng đánh vào mông Vị Ương: “Ngươi có nhân cách cái rắm gì! Câm miệng cho ta!”

Mỗ mỗ thở dài, ngồi trên ghế, ôm tiểu hồng hồ: “Mặc kệ thế nào thì việc này cũng có quan hệ với Y Lãnh Y, từ nay về sau không ai được nhắc tới nàng nữa, ai cũng không được liên hệ với nàng. Nếu để cho ta biết, ta nhất định sẽ không buông tha nàng!”

Hồng nhi rúc vào lòng mỗ mỗ, để mặc cho nước mắt tùy ý tuôn rơi. Y Y, em đang ở đâu? Hồng nhi thực khó chịu…….

***

Liên tục vài ngày Hồng nhi đều co mình trên bàn đá trong động không nói một lời, ngay cả ăn cũng đều rất ít, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm thất sắc, thân mình cũng không lớn bằng trước kia. Mỗ mỗ nhìn, tuy đau lòng nhưng cũng không rảnh mà quản nhiều, thất tình sẽ khó chịu vài ngày, huống chi chuyện lang tộc xâm nhập gần đây đã sớm khiến bà bận đến sứt đầu mẻ trán.

Lang tộc vốn là quý tộc của thảo nguyên, nhưng bởi quá mức hống hách, chuyên môn khi dễ kẻ nhỏ yếu, cuối cùng dưới sự dẫn đầu của gia tộc hồ ly, liên hợp các tộc lại, cùng nhau tấn công, đại khai sát giới, đánh chúng đến không còn nguyên khí, hoảng sợ phải lùi về phía bắc. Mỗ mỗ vốn tưởng chúng nó chỉ là kéo dài hơi tàn, không còn sức mạnh gì nhiều. Ai ngờ, mới ngắn ngủi trăm năm mà lang tộc dĩ nhiên lại phát triển lớn mạnh. Nghe nói thủ lĩnh là một lão nương cường hãn có chồng, lần này trở về đối chọi gay gắt với gia tộc hồ ly, muốn báo thù năm đó. Vì thế, mỗ mỗ không ít lần đau đầu. Hiện giờ tốt lắm, người ta khi dễ đến cùng kìa.

Mỗ mỗ nhìn nhìn Hồng nhi, thở dài xắn tay áo, ra khỏi động, tiếp tục đánh.

Chỉ lát sau, Hồ Linh đỡ Hồ Liễu vào động.

Hồ Liễu bị thương, Vị Ương khóc sướt mướt ngồi xổm đắp thuốc lên cánh tay nàng: “Liễu nhi, lại là đầu lang đó làm?”

Hồ Liễu gật đầu, vươn tay, lau nước mắt trên mặt Vị Ương, ngả về phía trước rồi hôn: “Tiểu miêu đừng khóc, chỉ thương nhẹ thôi, huống hồ nàng cũng không chiếm được tiện nghi gì, ta cũng khiến nàng bị thương, nếu –”

“Nếu? Nàng còn dám như thế?!” Vị Ương hét to, mắt đầy lửa giận.

Một tiếng rống này khiến Hồ Linh và Thiên Thụ đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi bị dọa giật mình, nhất tề quay đầu kinh ngạc nhìn nàng. Hồ Liễu đồng dạng kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, đây là lần đầu tiên tiểu miêu tức giận quát mình như thế.

Vị Ương bật dậy, cắn răng đi vòng quanh tiểu hồng hồ vài vòng, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn nói ra lời: “Hồng nhi, Hồng đại nương! Van xin ngươi đó được không?! Ngươi cũng đừng mãi ở chỗ này thất tình nữa, pháp thuật của Liễu nhi và Linh nhi phải có ngươi phối hợp mới có thể phát huy được công lực lớn nhất, ngươi thế nào thì cũng không thể bởi một mình Y Lãnh Y mà bỏ mặc chúng ta đấy chứ? Nhiệt huyết của lang tộc chỉ có ngươi và Thiên Thụ có khả năng đối phó, mấy ngày hôm trước Thiên Thụ vừa đánh một con tiểu lang bị thương, mấy ngày nay thiếu chút nữa là bị bầy lang nuốt sống!”

Tiểu hồng hồ nghe xong không đáp lại, trực tiếp cử động thân mình, tự gắn một cái định thân phù, biến trở lại hình người, mặt không chút thay đổi nhìn Vị Ương: “Lang đâu?”

Vị Ương bị sát ý trong mắt nàng khiến cho kinh ngạc, ngơ ngác chỉ ra ngoài động: “Đang sống mái cùng mỗ mỗ và gia gia.”

Hồ Mộ Y gật gật đầu, thi triển khinh công, nhanh như chớp chạy ra ngoài. Mọi người kinh hãi, đuổi theo. Hồng nhi làm gì vậy? Muốn tìm chết à?

Mọi người căn bản không theo kịp Hồ Mộ Y, trong nháy mắt, Hồ Mộ Y vọt tới trước, thấy mỗ mỗ và Đào gia gia đang cắn răng đau khổ chống đỡ, cùng với đầu lang đắc ý dạt dào trước mặt. Nó hét dài một tiếng, biến thành hỏa hồ.

Một con quái vật khổng lồ xuất hiện trước mặt lang tộc, cả người hồng quang lấp lánh, chín cái đuôi bốc lửa càng đậm hơn lần trước. Lang đều sợ lửa, nhìn thấy hỏa hồ, trong mắt dần hiện ra nỗi hoảng sợ, toàn bộ lùi lại.

Hồng nhi căn bản mặc kệ những con lang khác, nhắm vào đầu lang phóng một quả cầu lửa qua.

Đầu lang lắc người, vội né qua, ngẩng đầu, căm tức trừng Hồng nhi: “Ngươi là ai?!”

Hồng nhi không để ý tới nàng, nhanh chóng đuổi theo, lại một hỏa cầu phóng qua.

Đầu lang kinh hãi, bốn vuốt chạm đất, vội xoay người, chạy về phía sâu trong rừng.

“Đừng chạy!” Lão lang ở bên cạnh sốt ruột kêu. Lang là động vật quần cư, dựa vào tập thể, nếu đi một mình nàng tất nhiên sẽ đánh không lại hỏa hồ.

Đầu lang chạy như điên không rảnh nghe lời lão lang nói, chạy bán sống bán chết. Hồng nhi không bỏ qua, theo sát, trong lúc đuổi, cây cối gãy đổ, cuồng phong từng trận. Đến cuối cùng đầu lang chui xuống suối, không chịu ra. Hồng nhi chớp mắt nhìn, ở bên cạnh vòng vo hai vòng, suy nghĩ nửa ngày, phun một quầng lửa ra, không ngờ dĩ nhiên lại bị dập tắt. Chẳng lẽ đây là hàn đàm băng khí?

“Ngươi cũng đừng phí công, có lợi hại thế nào ngươi cũng không thể phá được hàn băng!” Đầu lang đắc ý dạt dào ồn ào.

Hồ Mộ Y bất đắc dĩ, chỉ có thể biến trở về hình người, nằm trên mặt đất canh chừng. Nhắm mắt lại, định chờ, suy nghĩ lại bay ra cách đó ngàn dặm.

Đầu lang nhìn giận dữ, ngươi một xú nha đầu lừa đảo còn chưa dứt sữa dĩ nhiên lại dám khi dễ ta như thế, ngươi tính gì hả? Ôm cây đợi thỏ?! Ta đường đường là thủ lĩnh lang tộc sao có thể để ngươi vũ nhục như thế. Hét to một tiếng biến trở về hình người, xông ra.

Hồ Mộ Y nghe thấy động tĩnh liền ngồi dậy, nhìn đầu lang mà ngây ngẩn cả người: “Nữ?!”

Mái tóc dài màu đen xõa trên đầu vai, ngũ quan xinh xắn, mặc một bộ quần áo hồng nhạt rất thục nữ. Một con dã lang không ngờ lại đường đường là một tiểu mỹ nữ.

“Sao hả? Chỉ có hồ ly tinh các ngươi là nữ chắc?”

Hồ Mộ Y không thèm để tâm nàng, đứng lên, nhìn nhìn: “Biến thành người? Cho dù ngươi có biến thành heo thì cũng không đánh lại ta, cho nên tự mình giải quyết đi, đừng làm chậm trễ thời gian của ta.”

Đầu lang nhìn nàng giận dữ, từ khi mình tiếp quản lang tộc đến nay, còn chưa có ai dám nói như vậy với nàng.

Lang tộc vốn theo chế độ thủ lĩnh cha truyền con nối, nhưng đến thế hệ nàng lại bị phá vỡ. Chỉ cần có năng lực thì bất luận giới tính hay xuất thân đều có thể lên làm đầu lang. Lang Nhan chính là nhờ vào trí thông mình cùng thân thủ linh hoạt mà ngồi vào vị trí hôm nay. Trong bầy lang nàng đã sớm nghe nói về Hồ Mộ Y, nói nàng sinh ra bất phàm, não thiếu một lóng xương, hai trăm linh năm chiếc, nhưng tương lai tất có được pháp thuật cùng năng lực cường đại, nay xem ra thì quả như thế.

Hồ Mộ Y không thấy nàng nói lời nào, đoán chắc nàng chạy không được, liền cũng không thèm quan tâm nàng, sờ sờ lên chiếc vòng trên cổ, lại bắt đầu nhớ Lãnh Y. Y Y, em đang ở đâu? Hiện tại em thế nào? Chẳng lẽ em thật sự muốn mạng Hồng nhi sao?

Lang Nhan tóm lấy khoảnh khắc lúc nàng ngây người, nhanh chóng đoạt sợi dây chuyền trên cổ nàng, cúi đầu, nắm trong tay nghiền ngẫm nhìn.

Hồ Mộ Y giận dữ, lao tới muốn đoạt lại lại bị Lang Nhan thoải mái tránh thoát.

“Đây là cái gì? Tình nhân trao cho? Nhìn đúng là rẻ tiền.”

Hồ Mộ Y cắn răng, quay người lại, lộ ra cái đuôi hồ ly. Lang Nhan nhìn kinh hãi, vội xoay người né tránh, lại không dự đoán được Hồ Mộ Y biến ra hai cái đuôi, tránh thoát một cái, một cái khác lại quét xuống chân Lang Nhan. Hồ Mộ Y giận dữ nhảy lên người Lang Nhan, bắt lấy tay nàng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Ngươi không muốn sống chắc?”

“Ngươi buông!” Lang Lâm không ngừng giãy dụa, trong mắt hơi có ý hoảng sợ.

Lửa giận không ngừng bốc lên trong lòng Hồ Mộ Y, dĩ nhiên dám nói dây chuyền ta tặng Y Y là rẻ tiền? Vung tay, dùng sức kéo chiếc áo hồng nhạt của Lang Lâm ra, cột vào tay nàng.

Lang Lâm vừa thẹn vừa cuống, nhìn thân thể đã gần như trần chuồng của mình, nước mắt vòng quanh khóe mi, cắn môi quay đầu: “Hồ Mộ Y, đừng để rơi vào tay ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu!”

“Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, ngươi còn dám quát ta ta sẽ lột sạch ngươi!”

Hồ Mộ Y dữ tợn đanh mặt đe dọa, dĩ nhiên dám tìm ta đánh nhau? Ta vừa lúc đang chán đây!

“Ngươi là đồ khốn! Khốn kiếp!” Lang Lâm điên cuồng giãy dụa, lắc đầu, không ngừng chửi bới.

Hồ Mộ Y cắn răng, hai chân chặt chẽ cố định chỗ eo Lang Lâm, cúi đầu, đưa tay dùng sức xé rách quần áo nàng: “Kêu, ta cho ngươi kêu! Hôm nay ta phải lột sạch ngươi!”