Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 54: Hồng nhi uy vũ




Thiên Thụ bị ép nhét đầu vào giữa hai ngực Phách Nhã, như bị điện giật dãy dụa khỏi cái ôm của nàng, đỏ mặt ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Hồ Linh. Thiên Thụ buồn bực phát hiện ra ra là bởi mình sợ Hồ Linh hiểu lầm nên đầu giãy dụa với tốc độ nhanh đến nỗi sắp chóng mặt ngất đi, thế nhưng Hồ Linh lại vẫn tỏ vẻ như không liên quan tới mình. Thiên Thụ lòng đầy phiền muộn, cũng có chút hờn dỗi. Linh nhi, nàng thật sự không bận tâm sao, thật sự không cần ta sao? Thấy ta và nữ nhân khác thân mật như vậy cũng không ghen tị?

Phách Nhã nhìn ra sự mẫu thuẫn của hai người, bởi vì phản ứng quá khích của Thiên Thụ, nàng vốn định ác miệng vũ nhục người kia một phen, nhưng lúc hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy chua xót của Thiên Thụ rơi vào mắt Phách Nhã, lòng nàng lại âm ỷ nhức nhối, thở dài, ngậm lại cái miệng quạ đen. Quên đi, mặc kệ thôi, dù sao ta cũng đã nhìn ra, hồ ly này căn bản không nguyện ý quan tâm tới Thiên Thụ, cơ bản có thể kết luận là hai người không diễn trò, cuối cùng còn phải cần Phách Nhã ta đến hái mỹ nhân về. Thụ Thụ, nàng là người của ta, nhất định không chạy thoát được đâu!

Hồ Mộ Y bên kia đã mặc xong y phục, một thân hồng cánh sen làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt của nàng. Da như gốm sứ, môi như hoa đào, dùng một dải lụa màu bạc nhẹ nhàng búi mái tóc lên. Sửa sang lại xong, Hồ Mộ Y liền ngẩng đầu thản nhiên cười với Y Lãnh Y.

Thế này không chỉ Y Lãnh Y ngẩn người, mà ngay cả Phách Nhã trong nhất thời cũng có phần khó có thể chấp nhận, nhe răng nhếch miệng kinh ngạc nhìn Hồ Mộ Y thăm dò. Này, đại mỹ nữ này thật sự là do cục thịt béo kia biến thành???!!!

Hồ Mộ Y phóng điện với Y Lãnh Y một lát, xong rồi mới quay đầu, chưa nguôi cơn tức nhìn Phách Nhã. Hai người chơi chung với nhau từ nhỏ tới lớn, sao nàng có thể không biết tình cảm của Phách Nhã dành cho Thiên Thụ đây. Trước kia khi nhị tỷ chưa động lòng, nàng vốn cực lực tán thành hai người kia tới với nhau, nhưng cố tình lại hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Thiên Thụ lại si tình với nhị tỷ nhà mình. Giờ thì tốt lắm, qua nửa năm, Thiên Thụ dựa vào tinh thần cao vút không ai hiểu nổi của mình bổ ra một cái khe thật to trên núi băng, nhị tỷ dĩ nhiên lại động tình với một tên tiểu bạch không đầu không não như vậy. Hồ Mộ Y cũng không thể ngồi đấy để mặc cho sự tình tự do phát triển, tính tình bảo vệ người cùng Hồ gia lại bộc phát, nàng thế nào còn thèm quản xem ngươi có cùng lớn lên từ nhỏ hay không, cái miệng nhỏ bắt đầu ba hoa: “Bà nương, ta khuyên ngươi sớm chết tâm tư này đi, người Thiên Thụ thích là nhị tỷ ta, mọi người đều biết cả, ngươi mau chạy nhanh đi thiên đình tìm binh ca ca, binh đệ đệ của ngươi sinh hạ vài hài tử đi thôi. Sinh nhiều chút, rồi chia cho mỗi người chúng ta một đứa cũng không tệ.”

Phách Nhã nghe xong biến sắc, quay đầu nhìn Hồ Mộ Y phun nước miếng: “Tử tiểu Hồng, ngươi ít đứng đó nói nhảm thôi, phóng rắm lung tung!”

Hồ Mộ Y quét mắt nhìn nhị tỷ trầm mặc không nói gì, ưỡn ngực tiếp tục nói: “Ta đánh rắm? Ngươi đánh đi! Đôi thần miết ngươi nuôi chính là do Thiên Thụ mang tới để lấy lòng nhị tỷ ta! Ta nói cho ngươi biết, nếu nhị tỷ ta thích thì Thiên Thụ đều có thể lấy máu ngươi đem đến hiếu kính nàng!”

Phách Nhã nghe xong tức điên đến cả người run lên, toàn thân toả ra lửa giận bừng bừng,quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Thụ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Lôi Thiên Thụ, nàng nói là sự thật sao?”

Thiên Thụ chỉ lo nhìn chằm chằm sắc mặt tối tăm của Hồ Linh, bận rộn trăm bề còn không quên lắc đầu, nghiêm trang trả lời: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy máu của ngươi.”

“……”

Nói xong, Thiên Thụ lại tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm Hồ Linh của nàng. Cảm thấy ánh mắt cực nóng của người kia, Hồ Linh liền né tránh, bất giác cúi đầu, trái tim lại co rút đau đớn. Ngày đó Thiên Thụ đi rồi, nàng thực sự khổ sở, thân ảnh Thiên Thụ cứ thời thời khắc khắc hiện lên trong đầu mình.

Lúc ăn cơm nàng sẽ nghĩ tới cảnh Thiên Thụ và Hồng Nhi mặt đỏ tai hồng đánh nhau vì cái chân gà, cùng gương mặt ngây thơ còn dính hạt cơm kia. Lúc luyện công nàng sẽ nhớ tới khi Thiên Thụ rảnh rỗi không có việc lại ngồi bên cạnh mình nịnh nọt tâng bốc, nói linh tinh vớ vẩn cái gì mà tiên nữ hạ phàm cũng không đẹp bằng nàng. Lúc tối nàng sẽ nhớ tới mấy trò hề khi Thiên Thụ vì muốn cùng ngủ một giường với nàng mà vừa đến giờ ngủ liền lăn lộn trên giường nàng kêu đau bụng, không chịu động đậy. Mỗi khi nghĩ vậy, trong mắt Hồ Linh đều ẩn hiện ý cười, nhưng sau khi cười xong thì nỗi khổ sở tương tư lại càng tăng lên.

Hồ Linh từng nghĩ tới việc xuống núi tìm Thiên Thụ, nhưng luôn khựng lại mỗi lần bước được một bước. Nàng không thể, không thể bởi vì tình cảm xúc động nhất thời mà hại cả đời hai người được. Thần và yêu mến nhau là việc thiên lý không tha, quy củ thiên đình nàng hiểu rõ, nếu thiên thần chưởng quản ngũ giới mà trách tội xuống dưới thì cho dù Thiên Lôi và Lôi mẫu có lớn mạnh tới đâu cũng không cứu nổi Thiên Thụ. Nàng không hy vọng Thiên Thụ vì thế mà bị liên luỵ gì, càng không hi vọng mình trở thành chướng ngại vật của người kia. Cho nên nỗi đau đớn thấu tim gan kia đều nhịn xuống nuốt vào bụng từng chút một, đợi đến lúc đêm dài vắng người liền một mình nhấm nháp nước mắt cùng tư vị của sự cô độc.

Gặp lại Thiên Thụ, trái tim vốn đã lắng đọng của Hồ Linh lại vẫn không kiềm chế được mà khẽ nhảy lên, một chút vui mừng, lại một chút sầu bi. Nhưng nàng kinh ngạc phát hiện ra, lần này không phải Thiên Thụ trở về một mình, cũng không phải tự mình trở về, mà lại dẫn theo một tiên nữ xinh đẹp hoa quý mà ngay cả mình nhìn thấy cũng tự xấu hổ không bằng. Trước kia đã từng nghe Hồng nhi nhắc tới Phách Nhã, tính tình không tệ, là người tốt, mà quan trọng hơn là nàng có thể giúp đỡ Thiên Thụ, mà không giống như mình……Nếu đã như vậy, không bằng thành toàn cho hai người đó. Nhưng mà sao trái tim lại vẫn còn có thể đau đớn đến vậy? Vì sao còn hy vọng ánh mắt nàng có thể dừng lại trên người mình nhiều hơn một phút?

Thiên Thụ thở dài, đi tới, không để ý tới sự né tránh của Hồ Linh, kéo tay nàng: “Linh nhi, ta trở lại tìm nàng, lần này nàng đừng cự tuyệt ta nữa được không?”

Thiên Thụ mở to mắt nhìn chằm chằm Hồ Linh không chớp, khẩn trương chờ đợi lời đáp của Hồ Linh. Nàng không tin Linh nhi còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt mình, cho dù là khúc gỗ thì sau một thời gian dây dưa lằng nhằng vậy cũng nên mọc chút nấm hay mộc nhĩ gì đó chứ, Linh nhi không thể vẫn không chút lay động nào đi.

Nhưng mà, sự thật lại thường tàn khốc, nước mắt Thiên Thụ rớt lên tay Hồ Linh, giọt nước mắt nóng bỏng xẹt qua trái tim Hồ Linh, lưu lại đầy rẫy vết sẹo.

Hồ Liễu ở một bên nhìn mà thở dài, đẩy Vị Ương trong lòng ra, đứng dậy tiến tới chủ trì đại cục: “Mấy người các ngươi đừng làm loạn nữa, khuya như vậy rồi ai nấy đều chưa ăn cơm. Như vậy đi, Hồng nhi xuống bếp, chúng ta dọn một bàn ngoài động cùng nhau ăn, đã lâu không tụ tập cùng nhau, không ai được nhắc tới những chuyện không vui.

Đại tỷ đã lên tiếng thì còn ai dám không theo, mọi người lòng nặng trĩu tâm sự đi ra ngoài động, chỉ có Hồ Mộ Y buồn bực nhìn đại tỷ. Thôi nha, lại để cho đường đường hoả hồ ta đây làm nữ đầu bếp, thế không phải đại tài tiểu dụng sao?

(Ý chỉ ng có tài hoa xuất chúng mà chỉ đc dùng vào việc nhỏ nhặt)

Bực mình thì bực, chỉ một giờ ngắn ngủi, Hồ Mộ Y vẫn làm xong một bàn đồ ăn ngon miệng, mùi hương quyến rũ lòng người, cọng rau xanh mướt phối với rượu đế thơm nồng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, mọi người vui vui vẻ vẻ uống rượu.

Y Lãnh Y thấy Hồ Mộ Y vui vẻ, liền hiếm hoi không quản nàng, để nàng uống nhiều thêm mấy chén. Không có trói buộc, Hồ Mộ Y vui quên trời, hoàn toàn phóng túng, uống xong mấy chén mặt liền bắt đầu đỏ lên, ôm cổ Phách Nhã lèo nhèo: “Bà nương, ngươi thấy vợ ta thế nào? Xinh không? Chuẩn không? Hâm mộ không ghen tị không?”

Phách Nhã cũng uống hơi nhiều, mê gái nhìn chằm chằm Y Lãnh Y, chọt chọt chiếc cằm của nàng: “Đẹp đó, thật đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.”

“Bà nương, ngươi nói cái gì thế, chẳng nhẽ ta không đẹp?” Hồ Mộ Y không vui, say khướt ồn ào.

Phách Nhã khoát tay: “Không phải không đẹp, chủ yếu là ta vừa nghĩ đến bộ dáng tiểu hồng hồ ngươi mỗi ngày không có việc gì lại đánh rắm lúc trước liền cảm thấy mệt cho Lãnh Y yêu ngươi.”

“Đúng là nói vớ vẩn mà, chẳng lẽ ngươi ở trên thiên đình thì không đánh rắm?” Hồ Mộ Y tức giận nhìn Phách Nhã.

Phách Nhã dùng sức gật gật đầu, nhấp ngụm rượu, không nói nhiều. Mái tóc dài lướt qua vành tai, vẻ mặt mê say, đầy người hương vị phong trần.

Hồ Mộ Y nghe xong kinh ngạc trợn to hai mắt: “Vậy ngươi muốn đánh rắm thì phải làm sao bây giờ?”

Phách Nhã nghe xong liền cực kỳ bình tĩnh lắc lắc mái tóc: “Nhịn thôi.”

“……” Hồ Mộ Y đen mặt. Xem ra làm thần tiên cũng không tốt gì, nàng vẫn cứ làm yêu tinh cho tốt đi, có rắm mà không đánh được, nàng thực đúng là không có năng lực này.

Ở một bên khác, bày một bao giấy vệ sinh, Thiên Thụ đang nằm trên đùi Hồ Linh tỉ tê khóc, thỉnh thoảng rút ra mấy tờ, lau miệng rồi lau mặt. Vị Ương vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, trốn vào lòng Hồ Liễu, sợ Thiên Thụ bị tổn thương rồi vứt bỏ. Mà Hồ Linh lại có chút bất đắc dĩ.

“Linh nhi, vì sao nàng không thích ta, ta đây cũng dung mạo như hoa như ngọc mà?”

“……”

“Linh nhi, vì nàng, ta ngày nào cũng ăn đu đủ để ngực có thể lớn thêm chút, nhưng nó lại không lớn. Hu hu, không phải vì vậy mà nàng không thương ta đấy chứ? Nàng nói cho ta biết, ta có thể cố gắng, đi Hàn Quốc bơm ngực cũng được!”

“……”

“Linh nhi, trước đây cùng Hồng nhi chui trong bụi cỏ phóng sét đám thỏ nhìn thấy mấy con thỏ trắng kia, trong đầu ta đều là hình ảnh thân thể tuyết trắng của nàng lúc luyện công trong động, có lẽ là bởi quá yêu nàng cho nên khiến ta thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần thấy thứ gì màu trắng liền nghĩ tới thân thể nàng. Hu hu, nàng có thể tìm được ai khác yêu nàng hơn ta sao?”

“……”

“Linh nhi, vì nàng, ta biết rõ Hồng nhi cho ta uống là bột giặt quần áo vậy mà vẫn cố ép mình uống, nàng có biết cái thứ đó thiêu đốt ruột gan thế nào không? Lúc ấy bụng ta đau đớn bỏng rát, nhưng vì nàng lại vẫn phải làm bộ tiện nhân như thể bị dục hoả thiêu đốt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tảng đá bạch ngọc, ta ghê tởm đến suýt chút nữa ói hết bột giặt quần áo đã nuốt vào dạ dày ra. Hu hu, ta yêu nàng đến vậy, sao nàng lại không yêu ta –”

“……”

Thiên Thụ gối lên bắp đùi lạnh như băng của Hồ Linh không ngừng chùi nước mũi, khóc vang trời không yên, khiến vải dệt trên đùi Hồ Linh bị nhàu nhĩ đầy nếp không nhìn nổi. Hồ Linh cũng không để ý, chỉ đau lòng vì Thiên Thụ từ tận đáy lòng, thở dài, ánh mắt cũng không lạnh như băng nữa, vươn tay ôm cái đầu nho nhỏ của Thiên Thụ vào lòng, như thể mẹ hiền nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, là ta không đúng, được không?”

“Nàng không thương ta lại còn không cho ta khóc? Ta cứ khóc! Cứ khóc!”

Thiên Thụ phản ứng thật mau, dùng sức lắc đầu, không cho Hồ Linh ôm. Dùng sức quá mạnh cho nên hất văng nước mũi lên miếng đùi gà mà Hồ Mộ Y đang muốn há mồm cắn nuốt. Thế này chọc Hồ Mộ Y nổi giận, “rầm” một tiếng ném đùi gà xuống đất, xoay người muốn tìm Thiên Thụ lý luận. Sao chứ hả, ngươi trâu nhỉ? Khóc cha chửi má lại dĩ nhiên còn dám hất nước mũi? Thất tình có thể gây hoạ lên đồ ăn? Ta làm một bàn đồ ăn thế này dễ dàng lắm sao?

Thật không may, đúng lúc Hồ Mộ Y chuẩn bị đòi lại công bằng thì một tiếng hét quen thuộc mà rõ to truyền vào từ ngoài động.

“Lưu manh, ngươi ra đây cho ta!!! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một phen!!!”

Hồ Mộ Y nghe xong giật mình khiến chiếc đũa rơi xuống đất. Y Lãnh Y bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu nhặt đũa, đặt lên bàn, không nói một lời. Phách Nhã kinh ngạc nhìn phản ứng mãnh liệt của Hồ Mộ Y, kinh hãi. Ai vậy, dĩ nhiên có thể doạ tiểu bá vương thành như vậy.

“Lưu manh, ngươi ra đây cho ta, cút ra đây!”

Tiếng gào không ngừng của Lang Lâm chui vào tai Thiên Thụ vốn đang cực phiền lòng. Thiên Thụ bật dậy, không kiên nhẫn rống to: “Ngươi đồ sắc lang, cút xa ra cho ta!!!”

Tiếng hò hét đột ngột im bặt bởi tiếng rống của Thiên Thụ, nhưng chỉ qua một chén trà, lại khôi phục khí thế thực lớn. Phách Nhã nhìn vẻ mặt tức giận của Thiên Thụ, dùng cánh tay huých Hồ Mộ Y bên cạnh, khó hiểu hỏi: “Hồng nhi, nữ nhân kia có chuyện gì với Thiên Thụ và ngươi thế?”

Hồ Mộ Y bị Lang Lâm làm phiền đến sợ nghe được lời Phách Nhã nói, đôi mắt nho nhỏ xoay loạn như kẻ trộm, một lát sau, quay đầu, vẻ mặt bi ai nhìn nàng: “Bà nương, vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi đã hỏi thì ta sẽ không giấu diếm nữa. Hích hích, cái tên đáng chém ngàn đao đó dĩ nhiên thừa dịp ngươi không ở đây đã cưỡi lên người Thiên Thụ, giở trò lưu manh đùa giỡn với y phục của nàng!!! Ta tức giận bất bình muốn giúp Thiên Thụ hết giận, không ngờ cũng bị ghét lây, muốn cắn một cái, không có việc gì sẽ tới khiêu khích!”

Nhắc tới người này, Hồ Mộ Y lộ vẻ buồn bã nhìn Phách Nhã: “Nội thương của ta cũng là bị nàng đánh mà thành. Nhưng ngươi yên tâm, cho dù xét về mặt tình nghĩa giữa hai ta, có chết ta cũng sẽ che chở Thiên Thụ!!!”

Phách Nhã nghe thế hai mắt bốc hoả, cắn răng, xoay người, thét dài một tiếng, chạy như điên vèo một cái về phía Lang Lâm đang kêu la. Giỏi lắm, dĩ nhiên lại dám bắt nạt Thụ Thụ của ta, vừa lúc lửa giận một ngày này của ta không có chỗ phát tiết, ta sẽ xả lên người đồ lang yêu không biết xấu hổ nhà ngươi!

Lúc bóng dáng nàng biến mất trước mắt, Hồ Mộ Y quay đầu, mặt biết sắc còn nhanh hơn thời tiết, an ủi cười cười với Y Lãnh Y, lại nhàn nhã lấy một cái đùi gà trên bàn, tiếp tục cắn, vừa cắn vừa rên hừ hừ bài hát sở trường của nàng.

Ta xác định ta chính là sói đội lốt dê nhỏ

Mà ngươi lại là con mồi sơn dương trong miệng ta

Ta bỏ lại đồng bạn một mình lưu lạc

Chính là không muốn chia xẻ ngươi với người khác……