Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1296: Vứt xác (3)




Lúc này tôi mới phát hiện, năng lực của chị Hắc và Mạc Hiểu Linh có chút vấn đề. Cũng không phải là thiếu hụt cái gì, mà là không đủ toàn diện. Giống như là chị Hắc có thể dễ dàng nhìn thấy quỷ khí, còn tôi cần phải chú ý quan sát, nhưng đối với hơi thở nguyền rủa thì chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đều không hề có cảm giác.

Đương nhiên đây không phải vấn đề lớn lao gì. Hầu hết mọi lúc, vấn đề này cũng không là gì cả. Nhưng, nếu không nhìn thấy có nghĩa là không hề có sự cảnh giác.

Hai người bọn họ cứ như vậy đi vào đám cỏ ở xa tít, một lúc sau, họ nhìn xung quanh, rồi quyết định vứt xác.

Nếu vứt ở ven đường đương nhiên sẽ không an toàn.

Hai người họ quyết định đi xa một chút.

Hai người con gái khiêng thi thể của một cô gái khác cũng không quá tốn sức.

Bây giờ trời cũng chưa tối hẳn, sau khi hai người họ đi vào đám cỏ, chân đạp lên cỏ dại tạo ra tiếng ma sát nghe xột xoạt, họ một đường đi thẳng vào trong.

Ngoại trừ tiếng ma sát của cây cỏ và âm thanh ma sát bình bịch của chiếc túi đựng thi thể, thì ở cái mảnh đất hoang này không còn tiếng vang gì khác.

Lúc này, hai người họ cho dù không cảm nhận ra hơi thở nguyền rủa, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Chị Hắc rất lớn gan, vì vậy chỉ bước đi chậm lại. Mạc Hiểu Linh ngoại trừ năng lực của mình ra, chắc là không có những khả năng khác, vì vậy càng hoảng hốt hơn.

“Cô có thấy cái gì lạ không?” Mạc Hiểu Linh hỏi.

Chị Hắc “Ừ” một tiếng, lại nói: “Có thể là chúng ta suy nghĩ nhiều. Tôi không phát hiện có ma. Nơi này cũng đã được người của Thanh Diệp xử lý qua rồi.”

“Đúng là như vậy.” Mạc Hiểu Linh giật khóe miệng, muốn thở một hơi, thả lỏng một chút. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn xuống.

Đi thêm mấy bước, Mạc Hiểu Linh bỗng nhiên nói: “Có thể những người kia đều đã chết hết.”

Chị Hắc không nói thêm gì.

“Chắc đủ xa rồi đó. Vứt ở đây đi.” Mạc Hiểu Linh lại nói.

Chị Hắc dừng bước lại.

Tất cả âm thanh đều biến mất.

Mạc Hiểu Linh run lập cập.

Chị Hắc thả tay ra, ném thi thể xuống đất.

Mạc Hiểu Linh nhất thời không để ý, vẫn cầm một đầu còn lại của túi thi thể, nên nhất thời bị kéo về phía trước một chút.

Cô ta bất mãn nói: “Này!”

Chị Hắc không quay đầu lại, mà đi về phía trước vài bước, vạch lùm cỏ phía trước ra.

Có một ngôi nhà mái bằng xuất hiện ở trước mặt hai người họ.

Chính là ngôi nhà mái bằng của nông trường bỏ hoang.

Mạc Hiểu Linh im thin thít.

Chị Hắc đi qua lùm cỏ, bước lên nền đất trống.

Mạc Hiểu Linh cũng ném túi thi thể xuống, đi theo Chị Hắc.

“Cô muốn làm gì? Chúng ta ném xác chết xong rồi thì nhanh đi thôi!” Mạc Hiểu Linh nhỏ giọng thúc giục.

Chị Hắc nhìn cô ta một cái: “Cô có thấy cái gì không?”

Mạc Hiểu Linh giật mình, đột nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà phía trước.

Cửa sổ của ngôi nhà đều đóng chặt.

Mạc Hiểu Linh lại run lập cập, lắc đầu một cái như muốn nói điều gì, nhưng chị Hắc đã đi về phía trước.

Chị Hắc vừa đi, vừa thả hồn ma của Kim San San ra.

Hồn ma của Kim San San giống như con thú hoang, sau khi xuất hiện, tứ chi chạm xuống đất, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn xung quanh. Hàm răng trong miệng cô ta nhe ra, những giọt nước bọt tí tách tí tách rơi xuống, vừa buồn nôn vừa đáng sợ.

Chị Hắc đẩy cửa của căn nhà ra, nhưng không đi vào, quay đầu lại huýt sáo một cái.

Kim San San gào thét, tứ chi nhào đến, chạy thẳng vào trong phòng.

Mạc Hiểu Linh vội vàng đuổi theo, đứng ở bên cạnh chị Hắc: “Cô muốn làm gì?”

“Nơi này rất kỳ quái. Nói không chừng đang ẩn giấu một con ma.” Chị Hắc nhếch miệng, vô cùng hứng thú.

Mạc Hiểu Linh có chút khó chịu khi tiếp tục ở lại chỗ này, con mắt nhìn xung quanh một lần, rồi thu ánh mắt lại, muốn nói cái gì với chị Hắc nhưng vẫn im lặng.

Tôi nhìn về phía bên trong căn phòng tối.

Có gì đó kỳ lạ.

Mạc Hiểu Linh bỗng nói: “Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”

Chị Hắc không thất vọng, mà vẫn muốn đi vào.

Mạc Hiểu Linh bắt được cánh tay của chị Hắc, lặp lại câu nói đó một lần: “Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì!”

“Khả năng không phải ở đây, ở trên lầu cũng không chắc….” Chị Hắc không cho là như vây, cho đến khi cô ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và mồ hôi toát trên trán của Mạc Hiểu Linh.

“Kim San San đã nói qua, là ở ngay đây, có ma. Những con ma đó, còn có quái vật, đã giết chết một bạn học của cô ta.”

“Là cái loại hành hình công khai, chính là ở đây!” Mạc Hiểu Linh nói nhỏ: “Cho dù con ma bị người tiêu diệt, phòng ốc được cải tạo lại, hiện trường tử vong vẫn sẽ bảo lưu! Cô hiểu chưa? Chỉ có thời gian! Chỉ có thời gian mới có thể làm hao mòn đi những hiện trường tử vong! Tôi thấy hiện trường tử vong lâu nhất là 29 năm! Vừa với số tuổi của tôi! Cô hiểu chưa!!!”

Mạc Hiểu Linh đã rất sốt ruột rồi.

Chị Hắc đổi sắc mặt, nhưng đột nhiên quay đầu, nhìn về phía trần nhà.

Cô ta hừ một tiếng, há to miệng, rồi phun ra một ngụm máu tươi. Những ánh đỏ trên người cô ta lấp loé không yên.

Mạc Hiểu Linh sợ hết hồn, vội buông tay ra.

Khuôn mặt chị Hắc dữ tợn, màu đỏ mạch máu dưới da nổi lên.

“Không xong rồi…” Chị Hắc bỗng nhiên nói, “Kim San San, không xong rồi! Đi mau!”

Cô ta nói xong, lấy tay ấn ngực, rồi chạy ra ngoài.

Mạc Hiểu Linh càng không dám ở lại chỗ này. Cô ta chạy trốn nhanh hơn so với chị Hắc, chạy vượt qua chị Hắc, chui vào trong bụi cỏ dại.

Tôi cảm giác được cảnh vật nhanh chóng biến hóa, cơ thể tôi bị lôi đi, lập tức chạy vào bụi cỏ dại.

Không đợi tôi phản ứng lại, tôi đã nghe được âm thanh của cái gì đó bị xé ra.

Cúi đầu xuống, tôi thấy được túi thi thể kia.

Túi thi thể đã bị xé rách, con mắt trắng đục của thi thể Kim San San lật lên, từ trong túi thi thể bò ra. Trên người cô ta đã xuất hiện dấu vết thối rữa, thịt trên người đã bị thối rữa, quần áo tan tành. Móng tay của cô ta đã biến thành màu đen, vừa nhọn vừa dài, xé rách túi thi thể một cách dễ dàng.

Kim San San đạp lên những mảnh vụn kia, loạng choạng đứng lên, rồi bắt đầu chạy về một hướng.

Động tác chạy của cô ta cứng ngắc, nhưng tốc độ thì rất nhanh. Cỏ dại va vào trên người cô ta, nhưng cô ta không hề bị ảnh hưởng gì.

Chạy theo cô ta không bao lâu, tôi liền nghe thấy âm thanh xào xạc của cỏ dại.

Cỏ dại phía trước lung lay một cách không bình thường.

Kim San San và Mạc Hiểu Linh đối mặt nhau.

Mạc Hiểu Linh hoảng loạn không hề có sự phòng bị nào, sau khi nhìn thấy Kim San San thì hoảng hốt kêu lên.

Kim San San quơ cánh tay, xông thẳng lên tóm lấy Mạc Hiểu Linh.

Trên mặt của cô ta không biểu lộ gì, bộ mặt đờ đẫn bởi vì lớp da bị thối rữa, cơ bắp và hai tròng mắt trắng đục mà nhìn rất đáng sợ.

Móng tay màu đen đâm thủng hai con mắt của Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh vừa tránh qua một bên, vừa che mắt kêu gào thảm thiết. Ở giữa các ngón tay của cô ta còn có máu chảy ra. Máu đỏ chảy trên gò má, chảy xuống cằm.

Cỏ dại vẫn lung lay. Chị Hắc chạy theo Mạc Hiểu Linh cũng nhìn thấy Kim San San, lập tức hoảng sợ.

Thi thể Kim San San chuyển động, từ bỏ công kích Mạc Hiểu Linh, ngược lại nhìn về phía chị Hắc. Cô ta từng bước một đi về phía chị Hắc, rồi đột nhiên tăng tốc, nhảy vồ tới.

Chị Hắc cắn răng, ánh sáng đỏ trên người lấp loé không yên, lại bay ra một hồn ma khác, xô xát với Kim San San.

Còn cô ta thì không dừng lại, vòng qua hồn ma đó và Kim San San, muốn chạy trốn.

Chị Hắc đi ngang qua Mạc Hiểu Linh, bị Mạc Hiểu Linh bắt lấy tay.

“Đừng bỏ tôi lại!” Mạc Hiểu Linh van nài thảm thiết.

Chị Hắc không vung tay cô ta ra được, chỉ có thể kéo cô ta cùng chạy.

Tôi muốn đuổi theo hai người họ, nhưng lại bị Kim San San kéo lại.

Chờ đến khi Kim San San nuốt hết con ma kia, thì hai người họ đã sớm chạy xa.

Tôi cho rằng Kim San San sẽ đuổi theo hai kẻ thù của mình, nhưng không ngờ sau đó cô ta lại đi về hướng nông trường bỏ hoang.

Ngôi nhà mái bằng của nông trường bỏ hoang vẫn mở cửa.

Xung quanh chỉ có tiếng cỏ xào xạc.

Tất cả trở về trạng thái yên tĩnh. Ngoại trừ có thêm Kim San San, thì nơi này không có thay đổi gì.

Kim San San vào phòng, đi xung quanh căn phòng, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Cứ vô thức đi lòng vòng hồi lâu.

Một âm thanh lạch cạch vang lên.

Kim San San dừng chân lại.

Trên đất là một cái vòng tay.

Đây chính là thứ mà Kim San San luôn đeo trên tay, không biết là bị đứt từ khi nào.

Tôi nhớ ra. Đây chính là món quà mà Ngô Tập Nhân tặng cho Kim San San.

Kim San San nhìn chiếc vòng tay rất lâu, bóng người đột nhiên trở nên trong suốt, rồi dần dần biến mất.

Tôi giật mình chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể bỗng chìm xuống, rơi trên giường của mình.

Cảnh mộng kết thúc rồi.