Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1417: Mã số 072 – Nguyên nhân cái chết là câu đố (7)




Ngày 15 tháng 9 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm 07220110914G.wav.

“… ma giấu… mà dù cho chính là Serena đi nữa… không lẽ cũng như loại tiểu thuyết… xuyên không?”

“Vẫn không có âm thanh lạ.”

File ghi âm: 07220110914 (1) G.wav.

“… Những người đam mê thế giới ACGN như chúng tôi cũng chẳng điên bằng cô! Cô nên đến bác sĩ khám bệnh đi!...”

“Hai người này cũng không có âm thanh lạ. Mấy cậu có kiểm tra các món hàng garage kit của họ chưa?”

“Xem qua rồi, không có vấn đề gì hết. Để đảm bảo an toàn, các món hàng garage kit của Vương Diêm đã được thu hồi, để chúng em đem về.”

“Ủa? Là cái hòm này đấy hả?”

“Ừ, hai người xem thử đi.”

Sột soạt sột soạt…

“Hình như không vấn đề gì.”

“Tôi cũng không nhìn ra có gì lạ.”

“Kiếm được vài di vật không?”

“Khá khó. Lần trước được xem phòng của Thái Viên Viên là hết mức rồi.”

“Như vậy thì khó làm. Bị kẹt rồi.”

“Chẳng phải anh cũng thích game sao? Các anh đều chơi game nhỉ. Game đó cũng có sản phẩm ăn theo chứ?”

“Có thì có, nhưng anh chỉ chơi game thôi.”

“Anh cũng không sưu tập hàng garage kit.”

“Mấy fan qua đường như bọn anh chắc không thể lôi kéo thứ gì đó đến đâu nhỉ? Nam Cung, cậu tra cứu được gì chưa?”

“Không tìm được cái chết hay vụ án mất tích tương tự. Nếu không phải Serena biến thành linh hồn, vậy có những người bị hại khác, thì cái chết cũng có trăm nghìn cách nhỉ.”

“Cũng phải…”

Ngày 21 tháng 9 năm 2011, nhận cuộc gọi của Tào Minh. Ghi âm cuộc gọi 201109212324.wav.

“A lô, xin hỏi…”

“Cứu với! Cứu tôi với!... Tôi sai rồi… thật lòng… cầu xin các cô đấy… hu hu…”

“Cho hỏi cô là ai vậy?”

“Tôi là Tào Minh, Tào Minh… bạn của Vương Diêm! Các người mau đến đây đi… xin mấy người…”

“Cô Tào, hiện tại cô đang ở đâu?”

“Tôi…”

Đùng!

“Á! Á á!”

Đùng!

Rầm!

Cộp cộp cộp cộp…

“Ha á… ha… phù phù… hu hu… các người mau đến đây đi! Á!”

“Cô Tào, cô đang ở đâu thế?”

“Tôi không biết… Tôi.. hu…”

Cộp cộp cộp cộp…

Rầm!

Rè rè… rè…

“Cô…”

“Xuỵt! Đợi… đợi một chút… ha a…”

Rầm!

Đùng đùng!

“Ối…”

Đùng! Đùng! Đùng!

Coong!

“Ối! Hu hu…”

Đùng! Đùng!

Rầm!

Đùng! Đùng! Đùng…

“Hu hu hu… hu hu…”

“Cô Tào, cô không sao chứ?”

“Tôi… tôi… hu hu…”

“Cô đang ở đâu?”

“Tôi không biết… tôi đang chạy…”

“Nói từ đầu được không? Cô không phải đang ở trường à?”

“Không, đang ở trường, tôi đang ở trường… Tiết cuối cùng, giờ giải lao, tôi đi vệ sinh, thấy rất đông người. Tôi… tôi xếp hàng sau cùng liền chạy xuống tầng trệt. Bên ngoài nhà vệ sinh có một bóng người. Tôi không biết… Cứ ngỡ đó là một gã biến thái, đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ… tôi còn định chửi nữa… Nhưng… nhưng người đó…”

“Là ai?”

“Hardy… là Hardy…”

“Tướng quân Hardy, một nhân vật phản diện trong bộ ‘Chiến sĩ vũ trụ’?”

“Đúng đúng! Tôi cứ ngỡ là cosplay, anh ta lập tức nhào về phía tôi… tôi liền bỏ chạy… anh ta đang đuổi theo… có… có cả rô bốt chiến đấu nữa. Anh ta đang điều khiển rô bốt…”

“Không phải chứ? Một con rô bốt cao đến mười mét…”

“Không không! Nó chỉ lớn tầm một người bình thường thôi!”

Đùng!

“Ối…”

Đùng! Đùng! Đùng!...

Rầm!

“Á á a….”

Đùng!

Cộp cộp cộp…

“Á! Thả ra!”

Cộp cộp cộp…

Đùng! Coong!

Cộp cộp cộp…

“Ha á… hu hu… á… á á… phù phù… á…. phù phù…”

Cộp cộp cộp…

“Cứu với! Cứu tôi với! Cứu…”

Đùng! Đùng! Đùng!

“Hu hu…”

“Cô Tào, cô đã gặp phải chuyện gì? Chúng tôi đang trên đường đến trường rồi…”

“Không… không phải… đừng qua đây… ya á á á….”

Ầm! Loảng xoảng!

...

Ngày 22 tháng 9 năm 2011, xác nhận Tào Minh tử vong. Nguyên nhân xảy chân té ngã, trán bị va đập mạnh dẫn đến mất máu quá nhiều. Lúc được phát hiện, Tào Minh đã tử vong. Không có người chứng kiến.

Ngày 23 tháng 9 năm 2011, liên hệ với người ủy thác và bạn của người ủy thác. File ghi âm 07220110923.wav.

“… Không phải… đừng qua đây… - Ầm! Loảng xoảng!...]

Tách tách.

“Đây là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện sau cùng với cô Tào. Chúng tôi cũng đã làm bản tường trình với phía cảnh sát. Họ cho rằng, có lẽ cô Tào đã bị người ta chơi khăm, trong quá trình tháo chạy đã xảy ra tai nạn; cũng có khả năng là đã bị tấn công, kẻ tấn công cố tình ngụy trang. Nhưng quan sát qua camera an ninh, xung quanh khi ấy không xuất hiện người nào như vậy. Nhưng âm thanh trong file ghi âm lại rất chân thật. Có thể nghe ra, cô Tào đang tháo chạy, đồng thời va phải đồ vật, có tiếng bàn ghế bị kéo đi. Cô ta còn va chạm thân thể với đối phương. Cô ta bảo mình gặp phải Hardy, Hardy điều khiển rô bốt chiến đấu, kích cỡ xuýt xoát một người bình thường. Trong camera không có đối tượng tình nghi thích hợp, đoạn đường mà cô Tào tháo chạy cũng không có camera an ninh. Sau khi ra soát, cũng không tìm ra hiện trường tương thích với sự việc…”

“…”

“Trước khi cô Tào gặp nạn, hai cô có nhận ra điều gì khác thường ở cô ta không? Cô ta có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Hoặc cô ta có làm chuyện gì dị thường không?”

“Không có.”

“…”

“Cô Tào có thái độ như thế nào với nhân vật Hardy này?”

“Bạn ấy không xem bộ hoạt hình đó.”

“Nam thì xem bộ đó khá nhiều. Chúng tôi cùng lắm chỉ biết một vài câu slogan và nhân vật thôi, chứ không xem thể loại đó.”

“Trong những người mà cô Tào quen biết, có ai thích bộ này không?”

“Không có.”

“Tôi chưa từng nghe bạn ấy nói. Trong trường, bạn ấy… bạn ấy chỉ chơi thân với chúng tôi thôi. Ý tôi là, trong giới những người thích Anime, thì chúng tôi thường xuyên đi với nhau. Bạn cùng phòng với bạn ấy thích các ngôi sao, xem phim truyền hình này nọ, không xem hoạt hình. Những người khác chắc cũng không có đâu.”

“Trong trường chắc có người thích nhân vật này chứ?”

“Không biết nữa.”

“Chắc là có, trường có biết bao nhiêu là sinh viên...”

“Đây là bản danh sách sinh viên học cùng một tòa giảng đường trong ngày hôm đó. Vì quy định lên lớp không cần điểm danh, lầu giảng đường cũng không có bảo vệ trực cổng, nên số lượng sinh viên đi học cụ thể và danh sách này chắc sẽ có chênh lệch. Phiền hai cô xem qua, bản thân có quen ai trong này không.”

“…”

Rè rè…

“…”

“Tôi không quen nhiều bạn trong trường lắm…”

“Người này, tôi còn nhớ người này ở trong Hội sinh viên của chúng tôi. Cái tên này hình như đã từng thấy qua… Câu lạc bộ Hùng biện thì phải… Tôi cũng không quen biết nhiều…”

“Có người quen với cô Tào không? Hai cô có từng nghe cô Tào nhắc đến ai đó không?”

“Không có.”

“Không có.”

“Vậy được.”

“… Hiện tại lại rơi vào ngõ cụt nữa đúng không? Rốt cuộc cái thứ đó…”

“Thật sự rất tiếc, tạm thời chúng tôi vẫn chưa thể xác định được đối phương là thứ gì. Có điều lần này, chúng tôi chắc sẽ lấy được một bản mẫu trong thi thể của cô Tào.”

“Sao cơ?”

“Chúng tôi có thể tiến hành triệu hồn của cô Tào. Nếu trạng thái linh hồn cô ta ổn định, thì chúng ta có thể biết được sự thật.”