Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 580: Truy đuổi hung thủ (6)




Trong lòng tôi cảm thấy có chút xúc động.

Nói thật lòng, nếu như biết trước được rằng cái thi thể bên phía cảnh sát tìm được không phải là Quách Ngọc Khiết thì tôi tuyệt đối sẽ không kích động như vậy.

Tôi chính là ích kỉ như thế đấy.

Nếu cho tôi chọn giữa Quách Ngọc Khiết và một người xa lạ thì tôi khẳng định hi vọng rằng Quách Ngọc Khiết sẽ không sao.

Sau khi xác định được thân phận nạn nhân là người phụ nữ này chứ không phải là Quách Ngọc Khiết, tôi cảm thấy bớt khẩn trương hơn. Ngược lại là, sau khi nhìn thấy Quách Ngọc Khiết đuổi theo người phụ nữ này thì tôi cảm thấy có chút tức giận.

Cái bà chị ngốc nghếch kia không thể an phận một chút sao? Trong tình huống này đáng lẽ nên nghĩ cách liên lạc với cảnh sát hoặc là liên lạc với chúng tôi cũng được.

Nhưng lúc này, tôi thật sự không muốn nhìn thấy người phụ nữ này chết.

Không biết tôi có thể làm gì cho cô ta.

Trước đó tôi cũng không vì chuyện Quách Ngọc Khiết đã an toàn mà hoàn toàn thả lỏng, tôi vẫn luôn thử khống chế thân thể của mình để cho tôi có thể hoạt động một cách tự do, nhưng tôi đã thử tất cả các phương pháp và đều thất bại.

Điều này làm tôi cảm thấy rất bất lực.

Cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ không ra rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào, tại sao lại không thể tự do hoạt động trong giấc mơ được?

Chuyện này không thể nói là không có điềm báo trước, nhưng trước khi bắt được hồn ma của Đậu Tiểu Võ rồi biến gã thành một đứa trẻ thì tôi cũng không có làm gì cả.

Nếu như nói đến giấc mơ trước đó nữa...

Trong đầu tôi bỗng hiện ra một hình ảnh.

Cái bàn tay đẩy tôi ra ở chỗ cầu thang nối liền tầng 6 của tòa nhà số 6 thôn Sáu Công Nông và đó cũng là chỗ vào của dị không gian.

Diệp Thanh...

Giấc mơ trước đó nữa, chuyện đột ngột xảy ra lớn nhất chính là cái chỗ vào của dị không gian vô cùng kỳ quái ở thôn Sáu Công Nông.

Là bởi vì cái thứ kia sao?

Cổ Mạch nói cái dị không gian kia trước đó còn biết “nuốt” cả người nữa.

Tôi còn nhớ rõ, bạn hồi nhỏ của Diệp Thanh, cái cậu bé tên là Thang Ngữ kia cũng mất tích ngay chỗ đó.

Cổ Mạch còn nói, Huyền Thanh Chân Nhân và một vài người đồng đạo khác hợp sức làm phép, hình như muốn phong ấn cái cửa ra vào của dị không gian kia. Hơn nữa cũng bắt đầu từ đó thì nó còn biết “nuốt” linh hồn nữa.

Chẳng lẽ cái chỗ đó ngoại trừ linh hồn ra còn biết nuốt chửng thêm những thứ khác sao?

Là do nó đã hấp thụ năng lực đặc biệt của tôi?

Tôi cảm thấy không ổn lắm.

Nếu thật sự cứ như vậy mà bị hút hết năng lực đi...

Diệp Thanh chưa thể tìm được cậu bé Thang Ngữ kia, Huyền Thanh Chân Nhân cũng không thể phong ấn được cái dị không gian đó. Nghe ý của Cổ Mạch nói thì Quỷ Sai của Địa Phủ cũng không làm gì được nơi đó…

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy tồi tệ.

Nếu như tôi thật sự bị mất hết năng lực thì sẽ như thế nào đây?

Chuyện này vốn là điều mà tôi mong ước trước đây. Thế nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nói đúng hơn là sau khi trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, quen biết được với đám người Thanh Diệp, biết rằng nhóm Gã Béo cũng sẽ thức tỉnh siêu năng lực, và tôi cũng đã đã càng ngày càng hiểu thêm về giá trị thực dụng của năng lực đặc biệt của tôi hơn, thì bây giờ tôi thật sự không thể từ bỏ nó được.

Nếu như trên thế giới này hoàn toàn thái bình, nếu như tôi và những người thân của tôi sẽ không bị những hiện tượng quái dị quấy rối, gây hại nữa, thì có lẽ tôi thật sự không muốn sở hữu năng lực đặc biệt này.

Bây giờ, năng lực này lại trở thành một cái phao cứu mạng.

Tôi cảm thấy rất bối rối.

Trái ngược với tôi, người phụ nữ kia đã dần dần bình tĩnh trở lại.

Tàu điện ngầm chạy đến trạm sân vận động Thắng Lợi, người phụ nữ đổi thành tuyến số 7, vừa đi vừa trò chuyện với bạn, bước lên tàu, đi đến cái nơi mà cô ta sẽ chết.

“Đã đến trạm đường Từ Gia Độ. Hành khách xuống xe xin hãy cầm theo những vật dụng cá nhân, đi đến cửa bên phải để xuống xe.”

Đoạn phát thanh vừa dứt, cửa tàu điện ngầm mở ra.

Người phụ nữ có loại cảm giác hoàn toàn thả lỏng, nhấc chân bước ra khỏi tàu điện ngầm.

Lúc nãy người phụ nữ này điên cuồng mà chen lên trong tàu điện ngầm khiến cho vị trí lúc này cô ta đứng là ở trong toa đầu tiên, chỗ này rất chật hẹp. Cô ta là người cuối cùng bước xuống xe. Những hành khách khác đều đi ở trước mặt cô ta.

Một bên là tàu điện ngầm, còn bên kia là nhà vệ sinh của sân ga.

Lúc cô ta đang bước về phía trước thì cánh cửa nhà vệ sinh nữ đột nhiên bị mở tung ra.

Rầm!

Người phụ nữ giật nảy mình, bước chân bỗng khựng lại.

“Sao vậy Mai Mai?” Bạn của cô ta trong video lên tiếng hỏi.

“Vừa mới nghe được có tiếng động gì đó, ở trong cái nhà vệ sinh ở bên kia...”

“Này... Có người ở trong đó không...”

Lúc này từ trong phòng vệ sinh vang lên tiếng rên rỉ.

Người phụ nữ cảm thấy lo lắng, “Hình như là có người vừa mới bị ngã.”

“Không sao chứ?” Bạn của cô ta cũng lo lắng theo.

“Tớ đi xem sao đã.” Cô ta cũng không suy nghĩ gì mà đi vào.

Tay của cô ta đặt lên trên cánh cửa khép hờ ở nhà vệ sinh.

Tôi đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm.

Trên màn hình điện thoại, bạn của cô ta đều ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn không chớp mắt về phía của người phụ nữ.

“Xin chào? Có ai không?” Người phụ nữ lên tiếng hỏi thăm trước rồi sau đó mới đẩy cửa ra.

Kẹt kẹt...

Điều kiện của nhà vệ sinh ở trạm tàu điện ngầm không được tốt lắm, cửa gỗ bị hư hại một vài chỗ.

Tiếng mở cửa rất vang.

Sau khi mở cửa ra, người phụ nữ kia thấy được một cánh tay đang thò ra.

Cô ta cảm thấy rất lo lắng, bước nhanh vào trong nhà vệ sinh.

Có một người phụ nữ đang nằm sấp dưới đất. Người phụ nữ này có vẻ khá cao, tóc dài che mặt.

Chiếc váy dài xoè ra trên mặt đất, có vẻ như chất liệu và kết cấu bên trong của chiếc váy này có chút đặc biệt làm cho chiếc váy phồng lên. Người phụ nữ này còn mặc một chiếc áo lông dày, che khuất tất cả đường cong cơ thể.

“Này, cô không sao chứ...” Người phụ nữ ngồi xổm xuống, đưa tay đẩy đẩy cánh tay của người phụ nữ kia.

Kẹt kẹt!!!

Cửa gỗ theo lực quán tính từ từ đóng lại.

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa của tàu điện ngầm, đoàn tàu chuẩn bị rời trạm.

Màn hình điện thoại của người phụ nữ tối đen lại, trên đó hiện lên một dòng chữ nhắc nhở: “Tín hiệu trục trặc, kết thúc cuộc trò chuyện.”

Cô ta nhìn về phía điện thoại, “Tôi báo cảnh sát trước...”

Sau khi nhìn thấy cái màn hình đen thui và dòng chữ nhắc nhở đó thì người phụ nữ bỗng khựng lại.

Bàn tay của cô ta bị ai đó nắm chặt lấy, người đó dùng sức kẹp chặt lấy cổ tay cô ta.

Người phụ nữ khẽ cúi đầu xuống, nhìn thấy cái người đang nằm trên đất kia đang ngẩng đầu lên.

Gương mặt kia không nằm ngoài dự đoán của tôi, là gương mặt của con ma đó.

Ngũ quan trên gương mặt con ma này trông rất nam tính.

Theo động tác đứng dậy của nó, bộ tóc giả trên đầu cũng rơi xuống đất.

Người phụ nữ kia dần dần trừng to mắt, đồng tử thu nhỏ lại.

“Chính là cái bộ dáng này đây. Lần nào tao xem cũng không thấy chán.” Con ma đó vừa cười vừa nói với vẻ rất vui sướng.

“Á!” Người phụ nữ hét lên, vùng vẫy, nhưng chỉ trong thoáng chốc thì cô ta đã bị con ma đó đè xuống đất.

Tôi cảm thấy rất kì lạ.

Tay của con ma này nắm chặt lấy cổ tay của người phụ nữ, nhưng xúc cảm trên da thì lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Tôi không phải là chưa từng chạm vào người của ma, nhưng thật sự là chưa từng gặp qua cảm giác như vậy.

Tôi và người phụ nữ này có cùng cảm giác, ngoại trừ cái cảm giác đụng chạm vào da thịt của con ma đó ra thì tôi còn cảm nhận được nó đang trói tay của người phụ nữ này lại.

“Ha ha, sau khi chết thật là quá tốt. Trước đây tao đều phải bịt miệng của người khác, nhưng bây giờ thì không cần nữa.”

Con ma đó đứng ở phía sau người phụ nữ tự lẩm bẩm một mình.

Da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên.

Cô ta bị nó lật người lại.

Nó đã cởi chiếc áo lông ra, để lộ ra những thứ mà nó đang cột trên người.

Người phụ nữ hoảng sợ đến độ không hét ra nổi nữa.

Quả thật là có rất nhiều thứ, có những thứ vừa nhìn vào liền biết là dùng cho quan hệ tình dục, còn có rất nhiều thứ trông khá bình thường.

Con ma này đang rất phấn khích, nó lật chiếc váy của chính mình đang mặc lên, lộ ra những thứ đang bị cột trên đùi.

Trước tiên nó rút một con dao cột trên đùi ra, nở nụ cười dâm đãng, rồi bắt đầu cắt quần áo trên người phụ nữ.

“Đừng! Đừng!!” Người phụ nữ kêu gào thảm thiết, “Cứu với! Có ai không!”

Tôi nhìn chằm chằm về phía con ma này, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của người phụ nữ phản chiếu lên con ngươi của nó, tôi đột nhiên nghĩ đến một màn nhìn thấy trước đây.

“Anh là người đó! Đêm hôm đó, lúc Lữ Văn Sơn cùng với bạn học cởi quần áo nữ sinh kia, anh chính là cái người bước ra từ ngã rẽ...” Tôi thốt lên, “Cô bé kia...”

Tôi có một suy đoán không tốt.

Càng tệ hơn chính là, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

“Con gái của Tần Di Quyên... Là con gái của Tần Di quyên...” Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng.

Động tác của con ma kia đột ngột dừng lại.