Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 820: Tranh cãi




Tôi trả lời: “Ừ.”

Cổ Mạch cười nhạo một tiếng: “Họ sống vui vẻ hay không thì có liên quan gì đến tôi? Mà lúc đó chỉ còn lại mỗi Diệp Tử? Còn nữa, bây giờ, chính là đến bây giờ đây, chúng tôi cũng chỉ là cái dáng người ngợm này! Cậu rốt cuộc có biết đám người chúng ta phải đối mặt với cái gì không? Đầu óc cậu không dùng được rồi hả?!”

Cổ Mạch càng lúc càng lớn tiếng, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng Nam Cung Diệu ở đâu dây bên kia hét một tiếng “Cổ Mạch” thì tiếng gào thét của anh ta mới ngừng lại, biến thành một âm hơi nặng trịch.

“Tôi biết.” Tôi nhỏ giọng nói, “Tôi biết chúng ta đang đối mặt với cái gì. Nhưng, tôi cảm thấy, cũng giống nhau.”

“Giống nhau?” Cổ Mạch cười khẩy một tiếng.

“Các anh giúp nhà họ Đoàn, mười bốn năm đó của họ thật sự là rất vui vẻ. Các anh đã làm được rồi, ít nhất cũng làm được một lần, giải quyết chuyện quái dị, làm cho người ủy thác an tâm.” Tôi không bị Cổ Mạch đả kích, tiếp tục nói, “Trong ghi chép hồ sơ của Thanh Diệp có nói qua, cuối file ghi âm năm 2017 đó cũng có nhắc đến. Các anh sẽ luôn tốt.”

Đầu dây bên kia lại im lặng lần nữa.

“Tôi sẽ cứu tất cả các anh. Cứu các anh ra và cũng sẽ bảo vệ đựơc người thân bạn bè của tôi. Diệp Thanh muốn thay đổi hiện trạng, tôi không biết tôi có làm nổi không. Nhưng tôi nghĩ, mười bốn năm… Ít nhất có cuộc sống yên bình hạnh phúc trong mười mấy năm thì tôi có thể làm được.”

Một tay tôi nắm chặt điện thoại, một tay khác nắm thành nắm đấm.

Tôi không biết năng lực của mình có thể làm được đến trình độ nào.

Sự đồng tình, cảm động của tôi với người của Thanh Diệp rất trừu tượng.

Từ trước đến nay tôi không có một khái niệm nào về cuộc sống ra sao là cuộc sống tươi đẹp.

Mùa hè có điều hòa; mùa đông có máy sưởi; nằm lười chơi điện thoại; lúc nào cũng có điện, có wifi; đói khát thì gọi luôn đồ ăn ngoài… Đây đều là những cuộc sống tươi đẹp trên mạng nói đến.

Trước giờ tôi cũng cảm thấy cuộc sống như thế đã là đủ tươi đẹp rồi.

Nhưng đối với những người trong Thanh Diệp mà nói, thì không phải như vậy.

Đối với những người như chúng tôi mà nói, cũng không phải như vậy.

Không có cảm giác nguy hiểm, không cần kinh ngạc sợ hãi, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu không cần phải trốn trong Phòng Nghiên cứu, Diệp Thanh không cần phải cô độc, Lưu Miểu và Ngô Linh cũng có thể yên tâm, đây mới chính là một cuộc sống tươi đẹp.

“Nếu có thể bảo vệ được càng nhiều người, để cho các anh không cần phải lo lắng cho gia đình và bạn bè. Như thế… là tốt nhất đúng không...” Tôi buồn bã nói.

“Rất có lý tưởng.” Cổ Mạch đã bình tĩnh lại.

Nếu chỉ là một nguyện ước đơn giản như vậy, cũng có thể gọi là lý tưởng……

Tôi gượng cười, suy nghĩ một lúc thì phấn chấn lại tinh thần: “Hơn nữa Diệp Thanh nhất định sẽ nghĩ cách làm được.”

Cổ Mạch lại một lần nữa cười châm chọc: “Tôi biết Diệp Tử có thể làm được, không cần cậu phí lời. Được rồi, cậu tình cảm đủ chưa? Tôi cúp máy đây.”

Tôi nghe được âm thanh cuối cùng của Cổ Mạch có chút biến điệu, nhưng không đợi tôi nói gì thì Cổ Mạch đã lập tức cúp điện thoại.

Tôi cũng đặt điện thoại xuống.

Tôi không còn tâm trạng để xem tiếp hồ sơ.

Tôi dọn dẹp hồ sơ, sắp xếp lên kệ, rồi chuẩn bị đi ngủ.

Ngày hôm sau đi làm, tôi gặp Từ Thiết. Từ Thiết vô cùng căm giận, đưa ra kháng nghị kịch liệt về chuyện Từ Quang Tông và Từ Cương bỏ phiếu.

Trên thực tế, trước mắt ai cũng không thể nói rõ được một tấm phiếu bầu thì có bao nhiêu tác dụng.

Có thể một phương án nào đấy có số phiếu dẫn trước tuyệt đối, nhận được sự ủng hộ. Cũng có thể là số phiếu của một vài phương án xấp xỉ nhau, khoảng cách cuối cùng chỉ vẻn vẹn vài phiếu. Tình huống sau mới là mỗi một phiếu đều vô cùng quan trọng.

Số phiếu bầu chúng tôi trước mắt nhận được có tỉ lệ rất thấp, các phiếu của các phương án đều xấp xỉ nhau.

Đây không phải là chúng tôi làm trò mờ ám, hay công bố tin trái sự thật, mà thực tế chính là như vậy.

Có rất nhiều người vốn lười đi bỏ phiếu. Họ lựa chọn quyền lợi bỏ phiếu của mình, hoặc là thông qua sự bỏ phiếu của người khác mà quyết định sự lựa chọn của mình.

Nhưng đối với đa số mọi người mà nói, dựa theo quy tắc đến bỏ phiếu thì mới là cách nhận được quyền lợi tốt nhất.

Tôi không biết Từ Thiết có phải cũng nhận ra được đạo lý này hay không, mà vẫn muốn tranh chấp đến cùng.

Ông ta đập bàn chúng tôi, Phòng Di dời chúng tôi cũng chỉ có thể nói chuyện theo quy tắc.

Chủ nhiệm Mao là Chủ nhiệm ủy ban khu dân cư này, cũng có thể nói là chủ nhiệm cuối cùng của ủy ban thôn Sáu Công Nông, đồng thời cũng là người chuẩn bị về hưu là có thể tự do nói chuyện.

“Phiếu bầu này cũng không có nghĩa gì. Lão Từ bỏ phiếu hay không bỏ phiếu thì thực tế đều như vậy rồi. Tiểu Từ à, cậu đừng nóng vội. Hơn nữa đây cũng đâu phải là kết quả bỏ phiếu cuối cùng. Cậu cứ quay về thương lượng với ông Từ là được rồi.” Thái độ của Chủ nhiệm Mao không cứng không mềm, rất qua loa.

Qua cuộc nói chuyện hôm trước thì cũng có thể nghe ra là Chủ nhiệm Mao đối với những chuyện lông gà vỏ tỏi trong gia đình họ Từ rất thiếu kiên nhẫn. Đại khái là dì ấy có một chút đồng tình với Từ Cương có bản lĩnh kia. Còn Từ Thiết, trong khu dân cư ông ta chẳng có chút nhân duyên nào.

Từ Thiết gây chuyện nhưng không được kết quả như mong muốn, ông ta cắn răng, quay người chạy đi.

“Chuyện này không sao chứ?” Quách Ngọc Khiết có chút lo lắng.

Chủ nhiệm Mao xua tay: “Tiểu Quách à, cháu bụng dạ tốt, nhưng không cần lo lắng cho loại người này.”

“Không phải, cháu chỉ lo cho ông Từ. Tuổi tác ông ấy cũng cao rồi phải không? Thế này…” Quách Ngọc Khiết muốn nói lại thôi.

Chủ nhiệm Mao cười ha ha: “Dì nói chính là Từ Quang Tông đấy. Cháu yên tâm đi. Ông ta lợi hại lắm đấy. Nếu không phải là thiên vị thằng con út thì làm gì đến nông nỗi này?”

Lời chủ nhiệm Mao vừa nói đã gây sự tò mò cho chúng tôi.

Từ Quang Tông năm đó làm lãnh đạo nhỏ tại xưởng Gang Thép Số Ba, tuy không thể sánh bằng mấy ông lãnh đạo trước đó vốn là người của Cục Chế tạo Khánh Châu của cái xưởng đó, nhưng thủ đoạn cũng có một ít. Năm ấy, xưởng Gang Thép Số Ba như diều gặp gió, lãnh đạo nhỏ như Từ Quang Tông cũng như diều gặp gió.

“… Nói thật, Từ Cương có thể được như ngày hôm nay thì cũng là do Từ Quang Tông giúp đỡ rất nhiều. Những mối quan hệ đó đều là do Từ Quang Tông giúp đỡ. Tiền vốn thì ông ta không cho, nhưng bên vợ ông ta đã bù đắp vào rồi. Vợ ông ta được ông ta giúp vào xưởng dệt may, cũng làm lãnh đạo, hàng hóa cho Từ Cương đều là lấy giá thấp, đó cũng là cả đống tiền đấy.” Chủ nhiệm Mao nói.

Chủ nhiệm Mao không phải là nhân viên của xưởng Gang Thép Số Ba, những chuyện này là do sau khi dì ấy làm việc ở ủy ban khu dân cư thì nghe được từ những người lớn tuổi trong khu dân cư kể lại.

Rõ ràng là những chuyện của lãnh đạo trước đây càng khiến cho người dân lâu năm của thôn Sáu Công Nông dễ dàng chấp nhận hơn so với chuyện của Thanh Diệp.

Chủ nhiệm Mao mấy ngày hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên kể chuyện như vậy.

Chúng tôi làm như nghe chuyện cổ tích.

Quách Ngọc Khiết luôn chủ động tiếp lời, làm cho chủ nhiệm Mao mỗi lần đều vui hớn hở.

Qua một lúc, chúng tôi nhìn thấy phía trước ủy ban có xe hơi chạy qua.

“Ồ, là Từ Cương đến đấy. Chắc chắn là bị Từ Quang Tông gọi đến.” Chủ nhiệm Mao đến bên cửa sổ nhìn ra nói, không hề có ý giấu đi lòng nhiều chuyện của mình.

Quách Ngọc Khiết cũng qua đó nhìn..

Tôi vẫn ngồi không động đậy.

Từ cổng khu dân cư đến tòa nhà Từ Quang Tông sống thì đều phải đi ngang qua ủy ban, đứng ở trong phòng làm việc của ủy ban thì không thể nhìn thấy nhà họ cãi nhau ra sao.

Đến lúc chúng tôi tan làm mà vẫn chưa nhìn thấy Từ Cương đi ra.

Có một người sống chung tòa nhà với Từ Quang Tông, cũng là một người lắm chuyện, chạy đến văn phòng ủy ban để hưởng điều hòa, thuận tiện kể tình huống bên đó.

“… Cãi nhau kinh lắm nhé, chỉ nghe thấy mỗi tiếng Từ Thiết.” Bà dì đó vỗ tay lên đùi, “Còn có mùi thuốc lá nồng nặc. Tôi nhòm một cái, trong căn nhà đó khói đầy phòng luôn, cũng không biết là đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa. Tôi sống ở bên cạnh, đã đóng cửa sổ rồi mà khói thuốc vẫn bay vào!”