Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 972: Kinh khủng (8)




Cả nhà ba người cùng nhau đi xuống lầu. Trong tay của cha Úc Xuyên Phong còn xách đồ theo.

Tới lầu một, cha của Úc Xuyên Phong gõ cửa.

Người mở cửa là một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, mặt vàng như nghệ, nhìn thấy gia đình Úc Xuyên Phong cũng không chào hỏi, chỉ nhường đường để cho bọn họ đi vào.

Gia đình Úc Xuyên Phong nhỏ giọng nói “làm phiền rồi”, lặng lẽ đi vào trong nhà.

Trong phòng còn có hai người nữa. Một người phụ nữ có tuổi tác tương đương với người đàn ông ra mở cửa, người còn lại là một người đàn ông nhìn có vẻ hơi trẻ hơn. Vẻ mặt của hai người đó cũng không được tốt cho lắm.

Trong cái tủ ở phòng khách có bày di ảnh. Hai tấm di ảnh là hai ông bà lão có vẻ như là vợ chồng.

Tôi liếc nhìn một vòng, phát hiện đồ đạc trong nhà dường như đang được thu dọn. Tôi không nhìn thấy bà lão đó.

Cha của Úc Xuyên Phong cúi đầu, đang lấy đồ ra. Chủ nhân của căn nhà này cũng bắt đầu bận rộn, tìm kiếm một lúc, nhưng chỉ tìm thấy một cái nồi cũ.

“Xin thứ lỗi.” Người phụ nữ nói lời xin lỗi, “Nhà tôi không làm linh đường, mà đưa tang thẳng từ bệnh viện.”

“Là chúng tôi không phải mới đúng. Tôi về nhà lấy đồ...” Cha của Úc Xuyên Phong vội nói.

“Không cần không cần. Anh dùng cái này là được rồi. Cái này vốn là cái mà bà dùng khi trước. Vốn là muốn đổi trong năm nay, đổi chén bát nồi niêu mới...” Người phụ nữ nói, giọng nói nhỏ dần.

Trong phòng toàn là bầu không khí nặng nề.

Úc Xuyên Phong ngỡ ngàng nhìn bà lão trong di ảnh, bị ba mình kéo quỳ xuống.

Trên sàn có đặt gối lót. Một mình Úc Xuyên Phong quỳ trên đó, được cha mình nhét đồ vào trong tay.

Cha của Úc Xuyên Phong quỳ thẳng hai gối xuống sàn, cầm lấy bật lửa và vàng mã, liền bắt đầu đốt.

Mẹ của Úc Xuyên Phong cũng quỳ xuống, đút giấy tiền vàng mã vào trong cái nồi sắt đang cháy.

“Nói với bà, chúng cháu đã trở về, có đem đồ về tặng bà.” Cha của Úc Xuyên Phong nói nhỏ.

Mẹ của Úc Xuyên Phong lẩm nhẩm: “Bà ơi, trẻ con không hiểu chuyện, bà đừng để bụng nhé. Nó đem đồ tới tặng bà rồi. Không phải đồ ngon lắm, xin bà đừng để bụng. Chúng con cũng không biết bà thích ăn gì, xin bà bỏ qua cho. Trẻ con không hiểu chuyện, xin bà đừng trách cứ. Xin bà rộng lượng bỏ qua cho....”

Trong tay của Úc Xuyên Phong đang cầm “đặc sản” mua từ siêu thị về, chân tay luống cuống.

Người phụ nữ đó tốt bụng nói: “Đưa đồ cho bác đi. Để bác cúng cho bà.”

Cha của Úc Xuyên Phong liên tục cám ơn.

Bọn họ lại kêu Úc Xuyên Phong thắp nhang khấu đầu, nhận lỗi với bà lão.

Úc Xuyên Phong có chút mê man làm những việc đó, rồi lại đốt giấy tiền cùng với cha mẹ.

Trong phòng trở nên khói mù mịt.

Người nhà của bà lão đi mở cửa sổ, cũng tiếp chuyện gia đình Úc Xuyên Phong.

Trong làn khói mơ hồ, tôi nhìn thấy bóng dáng của bà lão.

Bà ấy ngồi trên cái ghế dựa trong phòng khách.

Ghế dựa là một cái ghế mây kiểu cũ, có vài chỗ bị đứt gãy. Trong tay bà ấy đang cầm một cái quạt hương bồ lớn cũng rất lâu đời giống như cái ghế.

Thở dài một tiếng, bà lão đặt cái quạt xuống, từ trên ghế dựa đứng lên.

Tôi nghe thấy tiếng chiếc ghế dựa hơi “kẽo kẹt”, “kẽo kẹt”.

Tiếng động này ngoài tôi ra thì chỉ có Úc Xuyên Phong nghe thấy.

Cậu ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn ghế dựa, trên mặt dần lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Phong Phong à, cháu đừng sợ.” Bà lão hiền từ nói, “Cháu đừng sợ, không sao đâu. Cho dù có nhìn thấy cái gì thì cũng đừng sợ. Trên thế giới này, có người nhìn thấy được, có người thì không thể thấy, chỉ vậy thôi. Cho nên cháu đừng sợ. Không sao đâu.”

Úc Xuyên Phong há to miệng.

Thân thể bà lão xuyên qua người nhà của bà ấy, tới đứng trước mặt Úc Xuyên Phong. Cánh tay già nua vuốt vuốt đầu của Úc Xuyên Phong.

“Cháu là một đứa bé ngoan. Đồ cháu tặng bà đã nhận được rồi. Cháu yên tâm đi. Được rồi, đã đợi được cháu, bà phải đi đây. Hôm đó bà chỉ muốn về nhà xem thử thôi, không ngờ lại bị cháu nhìn thấy... Ôi... đừng sợ, không sao đâu. Nhé.” Bà lão nói, thân thể từ từ bay về phía sau.

Bà ấy dường như tựa theo làn khói của giấy tiền và nhang, bay ra cửa sổ, bóng dáng liền biến mất.

Úc Xuyên Phong nhìn sững sờ, bị cha cậu ta đẩy một cái, mới miễn cưỡng quay đầu lại, bờ vai bỗng chốc buông lỏng xuống.

Những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông ra mở cửa lúc trước đột nhiên trợn mắt, chỉ vào cái ghế mây.

Những người khác đều nhìn qua, có người không hiểu, có người kinh ngạc sợ hãi.

“Cái quạt, quạt hương bồ!” Người đàn ông nghẹn ngào kêu lên, kéo người phụ nữ ở bên cạnh, “Cái này không phải là cái mẹ dùng... Không phải là để ở trong phòng sao? Em lấy ra hả?”

“Không, không có!” Người phụ nữ liên tục lắc đầu, nhìn về phía người đàn ông còn lại, “Em lấy à?”

“Đâu có, chị à, em luôn ở trong phòng khách mà.” Người đàn ông đó cũng lắc đầu liên tục.

“Bà đi mất rồi.” Úc Xuyên Phong bỗng nói ra một câu.

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

“Phong Phong à, con, con lại nhìn thấy nữa sao?” Giọng nói của mẹ Úc Xuyên Phong nghẹn ngào muốn khóc.

“Vâng.” Úc Xuyên Phong nói bằng âm mũi, “Không sao đâu. Bà nói là không sao cả. Bà ấy nhận được quà rồi.”

“Phong Phong à!” Mẹ của Úc Xuyên Phong ôm lấy cậu ta rồi bỗng khóc òa lên.

Vẻ mặt của những người khác đều rất phức tạp.

Tôi không hề có cảm giác như đã trút được gánh nặng.

Sự nhẹ nhõm của gia đình Úc Xuyên Phong chỉ khiến tôi cảm thấy nặng nề.

Bọn họ cùng nhau đốt hết giấy tiền còn thừa, khấu đầu lạy bà lão, lúc này mới ngàn lần đội ơn, lại nói xin lỗi vài lần, rồi rời khỏi nhà bà lão.

Khi đi lên lầu, cả nhà bọn họ dần lộ ra vẻ tươi cười.

“Tối nay ra ngoài ăn đi. Đã muộn thế này rồi, cũng không kịp nấu cơm.” Mẹ của Úc Xuyên Phong nói.

“Ra ngoài gì chứ. Gọi đồ ăn tới đi. Chọn món rồi kêu người ta giao tới.” Cha của Úc Xuyên Phong nói.

Vẻ mặt của Úc Xuyên Phong không tự nhiên trong nháy mắt, nhưng sau đó liền xoa ngực, thả lỏng trở lại.

Đồ ăn được đặt là món pizza của chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh.

Úc Xuyên Phong mở cửa lấy đồ ăn.

Cả nhà ngồi quanh cái bàn.

Úc Xuyên Phong mở cái túi ni lông lôi đồ ăn ở bên trong ra.

Pizza, đồ ăn vặt và đồ uống…

Tôi nhìn hết một lượt, không phát hiện điều gì khác thường, lại nhìn vẻ mặt của Úc Xuyên Phong, cũng không giống như là có vấn đề.

Một bữa cơm này rất bình thường.

Sau bữa cơm, Úc Xuyên Phong càng thêm mãn nguyện.

Cậu ta xem tivi trong phòng khách, cha cậu ta cũng xem chung với cậu ta.

Nội dung tiết mục nghệ thuật giải trí rất vui nhộn, cả nhà đã bị chọc cười tới mấy lần.

Mẹ của Úc Xuyên Phong đứng dậy trong thời gian quảng cáo: “Hai cha con uống nước không?”

“Không phải là vẫn còn một gói trà gì đó...”

“Khuya rồi còn uống trà gì chứ?” Mẹ của Úc Xuyên Phong bác bỏ đề nghị của cha cậu ta, tự mình đi rót nước.

Một người hơi khó cầm được hết ba ly nước, cha cậu ta cũng đi theo.

Hai người ở trong nhà bếp nói gì đó.

Tôi muốn theo qua đó để xem tình hình, liền phát hiện Úc Xuyên Phong lơ đãng nhìn về phía cửa chính.

Rác trong bữa tối vẫn chưa đổ. Một bọc rác lớn tạm thời để ở cạnh cửa chính.

Ánh mắt của Úc Xuyên Phong khiến tôi cũng không nhịn được mà nhìn qua theo.

Cái túi màu trắng không hề trong suốt.

Tôi nhất thời chưa nhìn ra có gì không đúng, sau khi đi qua đó, thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thối mơ hồ.

Trong lòng tôi giật thót.

Trong cái túi có tiếng soạt soạt kì lạ.

Tôi trở nên căng thẳng, quay đầu lại nhìn về phía Úc Xuyên Phong.

Úc Xuyên Phong đã thu lại ánh mắt.

Quảng cáo kết thúc, cậu ta gọi một tiếng.

Cha mẹ cậu ta cầm ly thủy tinh đi tới.

Trong cái ly là một chất lỏng có màu sắc kì lạ.

“Không phải con nói là không uống...” Úc Xuyên Phong đang muốn mở miệng.

Cha mẹ cậu ta đã ngồi xuống.

Hai cái ly được đặt trên bàn trà trước mặt, một cái ly thì được đẩy tới trước mặt Úc Xuyên Phong.

Nước màu vàng nâu, đang sủi bọt, có thứ gì đó đang lơ lửng trong chất lỏng vẩn đục.

Hai cái ly trên bàn trà, một ly màu xanh nâu, một ly màu đỏ nhạt, lần lượt có con mắt và cái răng nho nhỏ đang lượn lờ trong dòng chất lỏng đục ngầu, dính vào thành ly, hoàn toàn lộ rõ hình dạng buồn nôn của mình.

“Không uống sao?” Mẹ của Úc Xuyên Phong cảm thấy kì lạ đặt cái ly xuống.

Cha của Úc Xuyên Phong cầm cái ly có màu xanh nâu đó lên, uống ừng ực hai ngụm. Cái con mắt nhỏ bé đó trôi vào miệng anh ta theo dòng nước.