Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 23: Ngoại truyện 3




“Đều là họa do tắm rửa mà ra”

Lần đầu gặp gỡ của Nạp Tạp và Động thần.

………………………………………….

Nạp Tạp tỉnh dậy trên giường ngọc thạch, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt âm dương hai màu khác biệt đang nhìn mình đầy hiếu kỳ.

Nạp Tạp lắc lắc cái đầu vẫn đang ong ong, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Hơn nửa ngày y mới nhớ lại được, bởi vì tìm kiếm Trầm Kinh Phàm, y một thân một mình đi men theo dòng suối nhỏ, không ngờ lại nhìn thấy một bức tranh mỹ nam tắm rửa dưới ánh trăng. Hơn nữa dáng vẻ mỹ nam kia rõ ràng không giống con người, ngay khi đối phương tiến về phía y, y cũng đẩy bụi cỏ ra để bước lên phía trước, không ngờ lại đạp phải khoảng không, cứ như vậy rơi vào dòng suối nhỏ rồi ngất đi.

Nói vậy thì, là kẻ này đã cứu mình?

“Ưm… Là cậu đã cứu tôi à?” Nạp Tạp xoa xoa cái đầu vẫn đang phát đau, xem ra lúc rớt xuống dòng suối nhỏ, đầu chắc là đụng phải đá rồi.

Cậu trai tóc xanh dường như không hiểu y đang nói gì, nghiêng nghiêng đầu, con ngươi yêu dị một vàng một bạc tò mò nhìn Nạp Tạp từ trên xuống dưới. Còn nhích đến gần y, ngửi ngửi, dáng vẻ vui sướng, dường như rất thích mùi vị trên người y.

Nạp Tạp nhíu mày, hỏng bét! Kẻ này nghe không hiểu tiếng người hay là nghe không hiểu tiếng Trung vậy kìa? Y không có học tiếng Miêu nha.

Nếu đã không thể giao tiếp với kẻ này, y vẫn nên đi khỏi đây trước thì hơn, dù sao bây giờ Trầm Kinh Phàm sinh tử chưa rõ, nếu ngay cả mình cũng mất tích, đám Lạc Đan Thanh phải đi tìm hai người cùng lúc lại càng thêm rắc rối.

Y tuần tra một vòng trong hang động, phát hiện nơi này căn bản không có lối ra. Nạp Tạp bấy giờ mới cảm thấy lo lắng, cái tên tóc xanh này chắc chắn không phải là con người, hắn đưa mình về đây vì mục đích gì còn chưa biết được, mà bản thân mình giờ đây quả thật giống như một con thú bị giam hãm. Y gõ gõ lên tường đá, nơi này nhất định có lối ra, chứ không thì tên kia đưa mình vào đây bằng cách nào?

Cậu trai tóc xanh kỳ quái nhìn hành động của y, miệng cứ luyên thuyên nói cái gì đó. Xem ra không phải là hắn không biết nói, mà là do ngôn ngữ bất đồng.

Nạp Tạp tìm một lúc lâu, vẫn không tìm được lối ra. Mà dáng vẻ của cậu trai tóc xanh cũng không giống như là có ác ý với y, y đành phải bất đắc dĩ sử dụng ngôn ngữ cơ thể để biểu thị là y đã đói bụng rồi, y muốn ra ngoài.

Đối phương nhìn y một hồi, vẻ mặt từ nghi ngờ chuyển thành đã hiểu. Nạp Tạp đang vui sướng vì đối phương cuối cùng cũng đã hiểu ra, định yêu cầu đối phương thả mình ra ngoài, không ngờ tên kia lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Khi tên kia trở về, trong tay đang ôm một đống trái cây, miệng còn ngậm cả một con cá lớn.

Nạp Tạp không nói nên lời, mục đích của y không phải là ăn, mà là đi ra ngoài! Y dùng động tác bảo đối phương hãy thả mình ra ngoài. Nhưng tên kia không biết là không hiểu thật hay là cố ý giả vờ hồ đồ, mà cứ luôn lắc đầu, không ngừng đưa thức ăn trong tay cho Nạp Tạp.

Nạp Tạp hết cách, đúng là ông nói gà bà nói vịt, y thở dài, cắn trái cây. Nếu đã ra không được, vậy cứ lấp đầy bụng trước rồi nói sau.

Cậu trai tóc xanh thấy Nạp Tạp không có hứng thú với con cá, liền ném nó vào dòng suối nhỏ trong hang động.

Nạp Tạp đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nếu trong hang động có dòng suối nhỏ, phải chăng nơi đó chính là lối ra?! Y lau miệng, bước xuống dòng suối nhỏ. Nước suối cũng không sâu lắm, chỉ mới đến thắt lưng y, y thử lặn vào trong nước, tìm một lúc lâu, nhưng vẫn như cũ trở về tay trắng.

Nạp Tạp có chút cáu tiết ngoi lên khỏi mặt nước, cởi sạch quần áo ướt sũng dính dấp trên người ra. Lúc này, y đột nhiên cảm thấy mông bị cái gì đó quật qua một chút. Y quay đầu lại, thì thấy trên bờ là một con mãng xà khổng lồ màu xanh lục. Đường kính thân rắn phải to đến tận 50cm, đuôi của nó vẫy tới vẫy lui ở trong nước, hiển nhiên thứ vừa mới quật qua mông y chính là nó!

Thanh xà lại dùng cái đuôi nhẹ nhàng trượt qua vùng xương cụt của y, không biết có phải là do y quá mức nhạy cảm hay không, mà cái kiểu trượt này rõ ràng mang theo khiêu khích gợi tình. Càng khiến cho y cảm thấy khó có thể tin nổi đó là, con rắn kia phát hiện ra Nạp Tạp đang nhìn nó, liền lập tức thu cái đuôi về, còn bày ra cái vẻ thẹn thùng, Nạp Tạp thậm chí còn nhìn thấy mặt nó đỏ bừng lên. Nạp Tạp dụi mắt, sao có thể như thế được?! Rắn là động vật máu lạnh, sao lại có thể đỏ mặt?!

Bất kì ai nhìn thấy một con mãng xà lớn như vậy đều sẽ sợ đến mức nhũn cả chân, nhưng Nạp Tạp lại không hề sợ hãi, bởi vì y nhìn thấy đôi mắt của Thanh xà là đôi mắt âm dương một màu vàng một màu bạc. Y hỏi dò: “Mi là người lúc nãy sao?”

Con rắn dường như không hiểu y đang nói gì, nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Nạp Tạp.

Nhìn thấy động tác đặc trưng kia, Nạp Tạp khẳng định con rắn này chính là cậu trai tóc xanh khi nãy, hắn quả nhiên không phải là con người.

……………………….

Nạp Tạp đã sống trong hang động cùng với Xà tinh được vài ngày rồi, tên kia lúc nào cũng dính lấy y, ngoại trừ lúc đi ra ngoài tìm thức ăn, những lúc khác đều phải quấn quýt bên cạnh Nạp Tạp.

Qua mấy ngày ở chung, Xà tinh kia rõ ràng đã có thể nghe hiểu một ít lời y nói, nhưng mỗi khi Nạp Tạp đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài, hắn sẽ lại giở trò giả vờ nghe không hiểu. Thậm chí có lúc còn biến về chân thân Thanh xà, quấn chặt lấy y, giống như sợ bị cướp mất báu vật vậy, phòng ngự rất chặt chẽ.

Tuy trong động không có ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng lại bay rất nhiều ma trơi, nên vẫn khá sáng sủa. Nạp Tạp không ngủ được, nhìn chằm chằm cái tên đang ôm chặt lấy eo mình kia. Nhìn bên ngoài thì tuổi của tên này cũng không lớn lắm, khi ngủ lại càng có nét trẻ con. Hắn quan tâm mình như vậy, không cho mình rời đi, nhưng Nạp Tạp vẫn có thể hiểu được, chắc là hắn một thân một mình sống trong này lâu lắm rồi, động vật yêu tinh biến hóa dù sao cũng phải mất mấy trăm năm. Mấy trăm nay dài đằng đẵng, hắn một mình sống trong núi sâu nên chắc hẳn sẽ rất cô đơn…

Thanh xà đang ngủ mơ chép chép miệng, không biết là giấc mơ thế nào, mà ngây ngô cười cánh tay đang ôm Nạp Tạp lại càng siết chặt hơn. Tuy rằng bị hắn ôm có chút không thoải mái, nhưng Nạp Tạp cũng không có giãy ra, mà chỉ nhéo nhéo hai má trắng nõn của hắn. Chưa bao giờ được ai đó cần như thế này, cảm giác này dường như cũng không tệ lắm…

Nạp Tạp không hề biết rằng, trên mặt mình đang gợi lên một nụ cười thật ấm áp.

Lại hai ngày nữa qua đi, Nạp Tạp rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, y cũng đâu phải tù nhân, tại sao lại bị giam giữ ở đây?! Y tuyệt thực để biểu lộ sự kháng nghị. Thanh Xà không thể làm gì khác, đành phải đưa y ra ngoài “hít thở không khí”.

Không ngờ lại gặp được Từ Lỗi đang lên núi tìm y.

Tình trạng của Trầm Kinh Phàm không ổn lắm, nên Lạc Đan Thanh đã đưa y về trước, còn Từ Lỗi thì ở lại tiếp tục tìm kiếm Nạp Tạp mất tích.

Từ Lỗi rất lo cho tình trạng của Trầm Kinh Phàm, nên vội vàng muốn dẫn Nạp Tạp quay về.

Thanh Xà kia biết Từ Lỗi muốn dẫn Nạp Tạp đi, liền biến về nguyên hình, thè lưỡi, nhe ra răng nanh đầy nọc độc, thái độ thù địch. Nạp Tạp vội vàng dỗ dành nó: “Cậu ấy là bạn của ta, mi đừng làm cậu ấy bị thương!”

Người dân đã dẫn Từ Lỗi lên núi kinh ngạc hô to: “Là… là Động thần đó!” Dứt lời, liền vội vàng quỳ xuống bái lạy Thanh xà.

Nạp Tạp vỗ vỗ đầu Thanh xà rồi nói: “Ta đi rồi… Mi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy…”

Nói xong, y hạ quyết tâm không nhìn vào đôi con ngươi yêu dị một vàng một bạc chứa đầy ủy khuất và buồn bã kia nữa, kiên quyết xoay người rời đi.

Mới đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng cây cối ngã đổ phía sau. Nạp Tạp ngoảnh lại, Thanh Xà đang nổi điên, đang đập loạn vào khắp nơi trong núi rừng, đập cho đến khi vỡ đầu chảy máu, quả thật chính là tự mình hại mình.

Nạp Tạp vội vã chạy đến ôm lấy Thanh xà đang phát cuồng kia: “Mi đừng như thế! Ta không đi! Ta không đi nữa!”

Thanh Xà mở hai mắt đã bị máu nhuộm đỏ ra, thỏa mãn lấy đuôi quấn lấy Nạp Tạp, quấn chặt y bên cạnh mình.

Người dân kia nói với Từ Lỗi: “Haizzz, quay về đi thôi. Đồng hương của cậu đã lạc động, cậu ta đã là cô dâu của Động thần rồi, không thể trở về được nữa…”

Đúng lúc này, hai viên “duyên thạch (hồ sơ 10)” vẫn luôn được đính trên má Nạp Tạp bỗng dưng rơi xuống. Nạp Tạp thật sự không thể tin được, Tình hàng vậy mà lại tự động cởi bỏ?!

Nạp Tạp nhìn Thanh xà đã hóa thành hình người, vẫn như cũ ôm mình thật chặt, là bởi mối quan hệ với Động thần? Hay là bởi vì… Yêu?

…………………………..

Lần đầu gặp gỡ của lão Tứ và Điểm Tâm.

Trần Điển Hâm vì tiếp nối di nguyện của thầy mình, mà dẫn đoàn thám hiểm tiến vào sa mạc Taklamakan. Tại nơi đây, y đã gặp được Bệ Ngạn.

Lần đầu gặp mặt, Trần Điển Hâm đang tắm rửa bên hồ nước. Vào một đêm trăng, trong rừng cây yên tĩnh bỗng phát ra tiếng lá cây “xào xạc”. Y cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là do gió thổi qua mà thôi. Đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, y mới phát hiện ra có gì đó không ổn, ngay lập tức ngẩng đầu.

Từ trong bụi rậm một con hổ vằn trắng chui ra. Trần Điển Hâm chưa bao giờ nghĩ rằng, trong sa mạc sẽ có hổ, y sợ đến mức chết trân tại chỗ.

Con hổ kia lạnh lùng quan sát y, phong thái cao quý ấy tựa như bậc vương giả.

Trần Điển Hâm nhìn thấy ánh mắt đánh giá của đối phương, chẳng lẽ là đang xem xét xem mình có ăn được hay không sao? Đến khi y lấy lại tinh thần, ngay lập tức liền xoay người bỏ chạy. Tiếc là y vốn đã bị dọa đến nhũn cả chân, huống chi đối phương còn là thú dữ, y sao có thể là đối thủ của con hổ trắng kia chứ?

Hổ trắng nhảy chồm lên, nhào lên người y. Nó há miệng ra, Trần Điển Hâm cho là mình sẽ biến thành thức ăn trong miệng hổ, sợ đến mức suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Không ngờ con hổ kia lại thè lưỡi liếm lên mặt y, dáng vẻ hệt như một con mèo lớn. Trần Điển Hâm bị nước miếng hổ tẩy rửa khắp mặt, cả người ngơ ngác.

Bệ Ngạn nhìn dáng vẻ người kia ngốc nghếch dưới thân mình, không khỏi cảm thấy vừa lòng. Khác với con người, thích một ai đó còn đòi hỏi phải có nguyên nhân các thứ, Long tộc bọn hắn tìm bạn đời bằng trực giác, một loại bản năng. Ngay khi hắn nhìn thấy người này dưới ánh trăng, hắn đã biết đây chính là người bạn đời mà mình mong muốn. Nếu nhất định muốn hỏi hắn thích người này ở điểm gì, hắn thích mùi hương của người này, thích cơ thể của người này, cũng thích luôn cả dáng vẻ ngốc ngốc của y nữa.

Thích một người thì phải thế nào? Với Long tộc bọn hắn, rất đơn giản, đương nhiên là giao phối rồi!

Cho nên, nhân lúc đối phương còn đang bị dọa đến ngây ngốc ngẩn người, Bệ Ngạn ra tay chớp nhoáng.

Đến tận bây giờ, Trần Điển Hâm đối với việc Bệ Ngạn dùng nguyên hình để “làm việc” vẫn có chút kháng cự, đều là vì lần gặp đầu tiên năm ấy đã để lại bóng ma!

…………………………….

Lần đầu gặp gỡ của lão Ngũ và Cao Đại Toàn.

Một hôm sau khi tan ca, Cao Đại Toàn đi ngang qua đầu ngõ, nhìn thấy một cục thịt tròn vo màu phấn hồng đang lục thùng rác. Anh nghi ngờ tới gần, muốn xem xem đó rốt cuộc là thứ gì. Chẳng lẽ là heo thú cưng bị bỏ rơi?

Đợi đến khi cục thịt tròn vo bẩn hề hề kia ló đầu ra khỏi thùng rác, Cao Đại Toàn rốt cuộc cũng thấy rõ, đây căn bản không phải là heo thú cưng, mà là một loài động vật đáng ra không nên xuất hiện ở nơi này. Anh nhớ rõ Thần thú được miêu tả trong “Sơn hải kinh”, giống y hệt con vật trước mắt này.

“Mi… Là Thao Thiết sao?” Cao Đại Toàn sợ dọa đến nhóc kia, nhẹ giọng hỏi.

Cục thịt có sừng dê kia chớp chớp đôi mắt ướt sũng, vẻ mặt cực kì đáng thương: “Ta đói bụng…”

Đừng nhìn vẻ ngoài ông chú cao lớn đầy nam tính của Cao Đại Toàn, thật ra anh không có sức chống cự với mấy loại động vật nhỏ. Đặc biệt là khi cục thịt tròn vo này hai mắt rưng rưng đáng thương nhìn anh, tình yêu vô hạn trong anh lại dâng trào.

Thế cho nên, anh đã đưa ra một quyết định khiến mình hối hận cả đời — mang Thao Thiết về nhà.

Cao Đại Toàn lấy hết toàn bộ những thứ có thể ăn được trong nhà ra, mới khiến cho Thao Thiết tạm thời không thấy đói bụng. Nhìn đứa nhóc bẩn hề hề kia, Cao Đại Toàn liền vứt nó vào phòng tắm, định tắm rửa cho nó. Không ngờ đứa nhóc kia vừa ngồi vào bồn tắm, liền hóa thành hình người, biến thành một bé trai thanh tú trắng trẻo.

Làn da thấm nước trắng nõn bóng loáng giống hệt như bánh pudding, dưới ánh đèn càng thêm sáng bóng chói mắt. Cao Đại Toàn đột nhiên thấy ngượng, đưa khăn mặt cho hắn: “Cậu tự tắm đi.”

Cao Đại Toàn xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình, đang định đi ra ngoài, thì lại nghe thấy tiếng nhai nuốt “cạp cạp”, anh nhìn lại. Mẹ ơi! Thao Thiết vậy mà lại ăn luôn cả khăn mặt, giờ thì đang cắn vòi sen!

Nếu anh không cản lại, thì chắc là toàn bộ máy nước nóng đã chui hết vào bụng của hắn rồi.

Cao Đại Toàn hết cách, đành phải đè Thao Thiết xuống, tắm rửa cho hắn. Nhưng tắm một hồi thì lại phân tâm, làn da này sao mà mềm mại, sao mà trơn bóng thế nhỉ, bàn tay thô ráp của mình mà mạnh thêm một chút, có khi nào sẽ làm trầy da nhóc ta không?

Nhóc ơi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội ấy… Tôi không phải luyến đồng đâu! Tôi thật sự không phải luyến đồng mà!

Cao Đại Toàn gào thét trong lòng, nhưng tay lại không kiểm soát được bắt đầu sờ mó xuống dưới…

Đúng lúc này, Thao Thiết đột nhiên nhảy ra khỏi bồn tắm, đè Cao Đại Toàn xuống.

Cao Đại Toàn vui vẻ trong lòng, nhóc này nhiệt tình đến vậy sao?!

Chúng ta đã từng nói, Long tộc đều cùng một loại đức hạnh, xác định được mục tiêu, là ngay lập tức giao phối. Về phần ai trên ai dưới, đây là bí mật…

…………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Bởi vì có liên quan đến số lượng từ, nên bản chỉnh sửa sẽ hợp hai Ngoại truyện lại thành một chương. Nhìn đến tiêu đề tường bị hiểu sai. Tôi dâm chính trực như vậy, sẽ không viết những thứ không CJ (thuần khiết) như vậy đâu. Tôi đối xử với Tiểu Thất và bé gái thật sự là quá tốt, tôi chính là mẹ ruột đấy, ngay cả ngoại truyện của Tiểu Trầm và Tiểu Lạc cũng đều cho bọn họ đi ngang qua mà thôi (ý là ko có H í)!

Tiểu Thất: “Phải không vậy?! Ngoại truyện đầu tiên không phải nên là ta với bé gái sao?!”

Tác giả: “… Ngoại truyện của bọn họ có liên quan đến câu chuyện thôi = =

Tiểu Lạc: “Tôi phản đối! Tại sao tôi với Kinh Phàm lại không có thịt?!”

Tác giả: “… Xã hội hài hòa, cậu biết chứ. Bên tùy chỉnh sẽ bồi thường cho cậu một đoạn = = bởi vì lí do thời gian, nên các CP ở sau ngoại truyện hai đều viết rất đơn giản, nhưng mà bọn họ đều cặp chồng chồng già cả rồi, mọi người đã quen thuộc, cho nên chỉ viết ngắn gọn thôi. Vốn chỉ định viết về đôi Nạp Tạp thôi, nhưng lại có đồng chí bảo muốn xem đôi Lão Tứ và Lão Ngũ gặp nhau như thế nào, cho nên tiện thể viết luôn.

Thao Thiết: “Vì sao bọn ta ai trên ai dưới lại là bí mật?”

Tác giả: “Bởi vì cả nhà cậu đều bịt miệng tôi lại.”

Tùy chỉnh in ấn đã mở rồi, kết thúc của bản in lần này sẽ có chỉnh sửa lại vài chỗ, không giống bản cũ trên mạng lắm. Hơn nữa sửa lại bản cũ, không có lỗi, không cắt bỏ, có thịt! Chương ngoại truyện không có H sẽ không xuất hiện trên mạng lưới mới khác. Nhân tiện nhắc luôn, trong kết thúc mới thân phận và tên của đội trưởng sẽ được công khai. Bởi vì ảnh bìa đầu tiên quá mức kinh khủng, chưa được biên tập thông qua, cho nên sẽ dùng ảnh bìa thứ hai. Những đồng chí cần tùy chỉnh, xin hãy đến cổng thông tin.