Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 7-1: Tiên nữ trong tranh




Có một câu chuyện xưa như thế này, không biết bạn có nghe kể qua chưa. Trước đây có một người thợ săn, lúc ông ta lên núi đi săn thú gặp được một con hồ ly bị thương, ông nhất thời nảy sinh lòng thương hại, nên không đem con hồ ly giết chết lột da, mà lại giúp nó xử lý miệng vết thương, rồi thả nó đi. Sau này, con hồ ly ấy biến thành một cô gái xinh đẹp trở về báo ân người thợ săn, trở thành vợ của người thợ săn, cứ thế hai người sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi…

..



Cái gì cơ? Σ( ° △ °|||) Bạn nói đó là Tiên Hạc* á? Tôi là tác giả, tôi nói nó là hồ ly thì chính là hồ ly!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

……………………………………………

Lần đó sau khi từ thôn Hàng Thần trở về, Diêu Nhiếp có một khoảng thời gian không dám đối diện với Nhai Xế. Thật sự là… Thật sự rất hoang đường, mình sao lại có thể mộng xuân được chứ?! Hơn nữa đối tượng lại là Nhai Xế nữa chứ… Mà không, càng mất mặt hơn chính là, vì sao mình lại mơ thấy bị tên kia đè chứ?!

Anh chính là thẳng đến không thể thẳng hơn được nữa, cho đến bây giờ anh vẫn không hề nghĩ đến việc tiến vào con đường đồng tính luyến ái nha~!  (con đường chính đạo đó anh (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥  )

“Này, ngươi phát sốt à?” Nhai Xế vươn một tay sờ trán Diêu Nhiếp, sao mặt người này lại đỏ vậy nhỉ?

Diêu Nhiếp giống như bị tay của đối phương làm giật mình, lập tức lui về phía sau mấy bước, muốn né tránh tay hắn, mặt càng đỏ hơn. Nhai Xế không hiểu gì mà nhìn anh, không khí nhất thời có chút xấu hổ. May mắn, chuông điện thoại di động vang lên, đúng lúc giải vây cho anh.

“Alo? Ai đấy?”

“Ai đấy?! Mày còn không biết bố của mình sao?!” Giọng nói của người kia rất to, uy lực mười phần.

Diêu Nhiếp không thể không đưa điện thoại ra xa một chút. Không phải anh không biết đấy là bố của anh, mà là anh không biết số điện thoại này. Nói ra thì có vẻ khó tin, ở thời đại này mà vẫn có nhà không dùng điện thoại sao? Ví dụ như nhà của Diêu Nhiếp. Đồng chí Tiểu Diêu sinh ra tại một vùng nông thôn thuộc tỉnh G ở miền Bắc. Nơi đó giao thông không thuận tiện, có thể nói là tách biệt với bên ngoài, toàn bộ thôn chỉ có nhà của trưởng thôn là có điện thoại và ti vi. Diêu Nhiếp có thể xem như là phượng hoàng từ trong núi bay ra.

“Bố? Sao tự dưng lại gọi điện thoại cho con? Sức khỏe của bố dạo này thế nào ạ?”

“Sức khỏe của tao tốt thì mày không cần về thăm sao?! Mày là cái loại con bất hiếu, đã sắp đến Tết rồi, mà mày vẫn chưa chịu về nhà là sao? Mày chê chúng tao nghèo không đủ khả năng tiếp đón Đại Minh tinh như mày đúng không?!” Nhà họ Diêu không có ti vi, mà cho dù có ti vi như nhà trưởng thôn thì cũng không phát sóng đến chương trình của Diêu Nhiếp, cho nên các hương thân cũng không biết Diêu MC đã trở thành Diêu tiền • MC.

Diêu Nhiếp quay đầu lại nhìn thoáng qua tờ lịch, quả thật, đã là ngày hai mươi mốt rồi. Sau khi anh bị đài truyền hình đóng băng, anh vẫn luôn “tự bế” ở Vân Thiên cung, cũng không nhận ra đảo mắt một cái đã đến Tết rồi.

“Bố sao lại nói như vậy? Gần đây công việc của con quá bận, con cũng không biết nhanh như vậy đã đến Tết rồi. Con sẽ về trước hai ngày, ngày Tết thì đương nhiên phải về nhà rồi.”

Ông Diêu ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nguôi giận chút chút: “Bận rộn quá cũng không tốt đâu, dù bận thế nào cũng phải về nhà đón Tết chứ.”

“Con biết rồi,.. vâng ạ” Diêu Nhiếp khúm núm trả lời, dư quang trong khóe mắt liếc nhanh về phía Nhai Xế đang ngồi trên sa lon xem ti vi: “À bố, bố ơi, năm nay con muốn dẫn thêm một người về nhà mình đón Tết…”

Ông Diêu vừa nghe, vui sướng tột độ nha~~. Con cả năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, cái tuổi này ở nông thôn đã kết hôn từ đời nào rồi, con của mình giỏi giang như thế mà vẫn chưa có tín hiệu gì: “Hả?! Được, được, được, để tao báo tin cho mẹ mày chuẩn bị thêm vài món ăn nữa. Làm thịt con lợn nhà mình nuôi, lại thịt thêm vài con gà, vài con vịt nữa… Đúng rồi, người ta là người như thế nào đấy?”

“Dạ?” Diêu Nhiếp không ngờ bố mình lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhìn thoáng qua Nhai Xế, trả lời: “Ngoại hình rất đẹp, tính cách vừa khó ưa vừa xấu tính, nhưng cũng không tệ lắm.”

Ông Diêu nghe thế liền nhíu mày, con dâu tương lai xem ra rất khó chiều đây: “Thôi kệ, cứ mang người về trước rồi nói sau. Về trước hai ngày đi, nhà mình chuẩn bị đón Tết rất bận rộn, mày về giúp một tay!”

Diêu Nhiếp vội vàng đồng ý: “Tuân mệnh!”

…………………………………………

Thế là Diêu tiền • MC mang theo “thú cưng” của anh về nhà đón Tết, tuy chưa đến mức đến mức tay trái một con gà, tay phải một con vịt. Nhưng cũng mang về một đống lớn thực phẩm chăm sóc sức khoẻ, vật dụng, đặc sản của thành phố G, vác đầy trên lưng, thiếu chút nữa thì đè gãy thắt lưng của anh. Cuối cùng vẫn là Nhai Xế thấy ngứa mắt, đoạt lấy, nhẹ nhàng linh hoạt vác trên vai, thoạt nhìn hoàn toàn không mất chút sức nào. Diêu Nhiếp lại cảm thán, sự chênh lệch giữa người và “động vật” là đây sao.

Trước đây đã từng nói qua, nhà của Diêu Nhiếp ở trong một thôn nhỏ ở vùng núi xa xôi hiểm trở, giao thông lại không thuận tiện. Cho nên hai người ngồi 5 giờ trên xe buýt đường dài để đi vào nội thành, lại chuyển sang xe nhỏ hơn đi đến thị trấn, rồi lại gọi xe ôm để đi vào trấn. Diêu Nhiếp lại dẫn Nhai Xế đi bộ hơn nửa tiếng trên đường nhỏ thôn quê, cuối cùng thì cũng đến được cổng thôn.

Xa xa liền nhìn thấy bà Diêu đang đứng trước cổng thôn, ngóng trông đứa con đã một năm không về nhà và con dâu tương lai.

“Mẹ! Sao mẹ lại đến đây? Con cũng không phải là không nhớ đường về nhà.” Mùa đông ở phương Nam tuy không lạnh như phương Bắc, nhưng vì phương Nam rất ẩm ướt, gió lạnh thổi vào người lạnh đến thấu xương. Diêu Nhiếp đau lòng khi thấy mẹ mình đứng ở ven đường lúc trời lạnh như vậy, ngộ nhỡ trúng gió thì sao, liền mở miệng oán trách.

“Mẹ chỉ là muốn nhìn thấy con sớm một chút thôi, năm nay trong thôn đã đổi mới thành đường xi măng, đi thẳng đến nhà chúng ta. Mẹ sợ con không nhận ra đường đi thật đấy chứ.” Bà Diêu muốn cầm giúp đồ đạc trong tay con trai, nhưng Diêu Nhiếp không cho. Bà Diêu lại tò mò nhìn xung quanh phía sau, chỉ nhìn thấy một người con trai cao lớn đẹp trai, nhưng lại không thấy con dâu tương lại trong truyền thuyết đâu cả. Trong lòng không khỏi kỳ quái, nhưng lại không muốn hỏi thẳng trước mặt người ngoài, đành âm thầm đánh giá cậu trai trẻ tuổi lạnh lùng kia.

Diêu Nhiếp để ý thấy anh mắt đánh giá của mẹ mình, vội giới thiệu: “À, con quên chưa giới thiệu. Đây là Ngao Thất, là bạn của con. Nhà cậu ấy ở quá xa, năm nay không về được. Con thấy cậu ấy phải đón Tết một mình rất cô đơn, nên con dẫn cậu ấy về cùng đón Tết với nhà mình.”

Bà Diêu lên tiếng: “À.” Là con trai sao? Haiz~, hại cả nhà bọn họ đều mong mỏi chờ đợi. Nhưng ngoài miệng vẫn phải khách khí vài câu: “Tiểu Ngao cũng xem như là người nhà mình, đều là người một nhà cả, cháu đừng ngại.”

Nhai Xế khó có khi nể mặt một lần, cười nói: “Vâng, đúng vậy, người một nhà.”

……………………………………

Ông Diêu và em trai của Diêu Nhiếp – Diêu Vọng đã chờ ở nhà từ sáng sớm. Nhìn thấy người mà Diêu Nhiếp mang về, phản ứng đều giống như bà Diêu, thất vọng tràn trề nhưng lại không thể không nhiệt tình tiếp đón vị “Khách không mời mà đến” này: “Tiểu Ngao, cháu đừng ngại gì cả. Cứ coi như là đang ở nhà mình, đều là…”

Nhai Xế tiếp lời: “Người một nhà.”

“À..Ừ, đúng vậy.” Ông Diêu sửng sốt, người này cũng thật tự giác.

Nhai Xế đem đồ đạc đang vác trên vai đặt xuống dưới: “Đây là một chút lòng thành.”

Bà Diêu nhất thời cười nói: “Cháu thật là, đến chơi là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?”

Diêu Nhiếp đứng sau lưng hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy thứ kia rõ ràng là do anh mua mà, dựa vào cái gì liền trở thành “lòng thành” của tên đó chứ?!

Một nhà bốn người chiêu đãi Nhai Xế một bữa thật thịnh soạn. Ông Diêu chuẩn bị cho con dâu tương lai nào lợn, nào gà, nào vịt, cuối cùng toàn bộ đều chạy vào bụng Nhai Xế.

Sau khi ăn xong Diêu Nhiếp giúp thu dọn bát đũa. Tính cách Nhai Xế cao ngạo cuồng vọng, bình thường chỉ có ra lệnh cho người khác, làm sao có thể ngồi nói chuyện phiếm với mọi người được chứ? Cùng ông Diêu mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, thật sự không đào ra được lời nào để nói, liền lấy cớ đi giúp Diêu Nhiếp, chạy thẳng vào phòng bếp.

Nhai Xế khoanh tay đứng phía sau Diêu Nhiếp, một chút ý định giúp đỡ cũng không có. Diêu Nhiếp lấy quả táo từ giỏ hoa quả đem nhét vào miệng hắn, đuổi hắn đi: “Đừng đứng đây cản trở tôi làm việc. Đi đi đi.”

Nhai Xế “Tạp tư” cắn một miếng, nhưng không rời đi. Ngược lại ghé sát vào lưng Diêu Nhiếp, hạ thấp giọng, khẽ nói bên tai Diêu Nhiêu: “Ngươi nghe thấy chưa? Phụ mẫu của ngươi đã thừa nhận ta rồi.”

Diêu Nhiếp “Phi”  một tiếng: “Thừa nhận cậu cái gì?”

Nhai Xế trừng mắt: “Thừa nhận chúng ta là người một nhà …”

Diêu Nhiếp liếc mắt xem thường: “Đó là do bố mẹ tôi khách khí với cậu thôi. Đi đi đi, không giúp thì đi chỗ khác, đừng khiến tôi phiền thêm nữa!”

“A? Nếu vậy thì sao tai ngươi lại đỏ như vậy?” Nhai Xế lại càng không nhúc nhích, ngược lại bắt đầu trêu chọc Diêu Nhiếp.

Diêu Nhiếp thẹn quá hóa giận, vung khuỷu tay thụi một phát vào ngực Nhai Xế: “Tránh sang một bên!”

Bên ngoài phòng bếp, Diêu Vọng nhìn trọn một màn “liếc mắt đưa tình” của hai người ở bên trong, đáy mắt nổi lên vẻ sâu xa khó hiểu.

…………………………………………………

*Tiên Hạc:

truyện về tiên Hạc mà t biết là của Nhật Bản, ko biết TQ có chuyện nào khác không~~ mn vào đây đọc nha~

Suy nghĩ của tác giả:

Các đồng chí~~~ hôm nay là ngày đầu năm, năm mới vui vẻ nhé!

Bởi vì là ngày Tết, cho nên chuyện này là một câu chuyện rất vui vẻ, không có gì đáng sợ cả.

Cái câu chuyện này cũng không có gì ghê rợn, chẳng qua là giả thần giả quỷ, sướt mướt mà thôi..... Các đồng chí chờ đi~

Nhai Xế: ân, không ngờ nhanh như vậy đã về ra mắt bố mẹ vợ rồi, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý…

Diêu Nhiếp: Cút!