Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 126




Lúc này trên lầu, Tống Văn đã đứng ở trước cửa phòng 603, đây là một hộ nhà dân kiểu cũ, cửa là hai tầng, bên ngoài một tầng cửa chống trộm bằng sắt, bên trong là một phiến cửa gỗ phổ thông, 603 ở phía nam kia một mặt có một cái ban công, vừa nãy bọn họ tới trước đã xác nhận, cửa sổ ban công là đóng chặt.

Chỗ này là tiểu khu cũ, không có cách ôn cách nhiệt, đột phá lên cũng tương đối đơn giản, nếu như hung thủ thật sự ở bên trong, căn bản là không chỗ có thể trốn.

Tống Văn trong tay cầm súng, giảm thấp thanh âm nói: "Căn cứ manh mối lúc trước, người bị tình nghi phạm tội ngày hôm nay hẳn phải biết lực lượng cảnh sát đang đuổi bắt hắn, hắn không nhất định sẽ ở bên trong, thế nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận, làm tốt tất cả chuẩn bị."

"Rõ ràng!" Đội viên dồn dập gật đầu.

Đi theo lên sáu đội viên tổng cộng chia làm ba tổ, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang phân biệt đứng ở trái phải cửa, hai đội viên khác đứng ở cách ngoài cửa hai mét, cuối cùng hai người ở chỗ khúc quanh cầu thang chuẩn bị ứng phó.

Lập tức có người lấy ra công cụ, bắt đầu mở ra cửa chống trộm bên ngoài. Cửa chống trộm kiểu cũ rất nhanh liền bị mở ra, sau đó, cửa gỗ bên trong cũng bị giấy bạc mở ra.

Phó Lâm Giang trước hết đi tới cửa, hai tay cầm súng, dùng chân đá thật mạng vào cửa phòng phía trước. Chỉ nghe bịch một tiếng vang lên, cửa phòng theo tiếng mở ra, Phó Lâm Giang sau đó giơ súng tiến vào kêu một tiếng: "Cảnh sát, đừng nhúc nhích!"

Bốn đội viên giơ súng ở bên trong quét mắt một vòng, trong phòng không có mở đèn, bên trong cũng không có ai, nơi này mặc dù là tầng cao nhất, lại chỉ có một ban công có thể có ánh sáng chiếu vào, lúc này, trong phòng lôi kĩn rèm cửa sổ nên hơi tối.

Phó Lâm Giang Tống Văn cùng hai vị đội viên mặt sau tiến vào bắt đầu lục soát phòng tắm, nhà bếp, trong tủ cùng dưới gầm giường, xác định bên trong không có ai, lúc này mới mở đèn, sau đó đối người bên ngoài nói: "An toàn!"

Tống Văn nhìn gian phòng trước mắt này, khoảng chừng chỉ có 50m vuông, một cái phòng khách nhỏ hẹp liền với ban công nhỏ, không có phòng ăn, nhà bếp cùng phòng tắn phi thường nhỏ hẹp cổ xưa, sau đó chính là hai căn phòng ngủ, một gian là cha Tạ Giai Ninh và mẹ kế, mặt khác một gian là của Tạ Giai Ninh.

Gian nhà gia cụ không nhiều, chỉ có giường chiếu cùng với một ít bàn ghế, trong phòng khách có một cái ghế sôpha bọt biển cũ đã sụp đổ, còn có một cái bàn trà nhỏ, phòng khách mặt bên để hai cái tủ.

Gian phòng gian của Tạ Giai Ninh là gian nhỏ nhất, chỉ có khoảng chừng 6m vuông, ngoại trừ cái bàn tủ quần áo, chính là cái giường đơn dựa vào tường.

"Tống đội, nơi này có một ít tất tơ tằm của nữ tính..." Phó Lâm Giang mở ra ngăn kéo dưới bàn trà, quay mắt về phía một hòm tràn đầy tất tơ tằm bày ra chỉnh tề, cảm thấy sau lưng đều phát lạnh lên. Trong đó có mấy cái tất tơ tằm mặt trên còn dùng tờ giấy ghi chú thời gian, mà thời gian kia chính là ngày người bị hại bị ngộ hại.

"Quả nhiên, chính là cái tên biếи ŧɦái này!" Một vị đội viên khác tức giận nói, "Hắn hiện tại trốn đi nơi nào?"

Tống Văn khẽ nhíu mày, những đôi tất tơ tằm bị hung thủ đại đại liệt liệt trưng bày ở bên trong bàn trà bắt mắt nhất trong phòng, chắc chắn hắn đã không sợ người khác trong nhà này l biết...

Liền tại lúc này, Tống Văn ngửi thấy được một loại mùi vị kỳ quái, đó là một loại mùi hôi thối nhàn nhạt, khiến người buồn nôn. Anh theo mùi vị đó đi tới trên ban công, vừa tiến vào ban công liền thấy một cái tủ lạnh màu trắng lớn.

Tủ lạnh này cũng là đồ cũ, đã dùng đến ố vàng, đại khái là để ở chỗ này thay thế tủ lạnh công năng.

Lúc này tủ lạnh thông điện, phát ra tiếng ông ông đặc biệt của thiết bị điện, mà loại mùi vị khiến Tống Văn cảm thấy khó ngửi kia, chính là từ nơi này trong ngăn làm lạnh tản mát ra.

Tống Văn cúi đầu nhìn tủ lạnh, trong lòng có một ít dự cảm mơ hồ không hay, anh nhét khẩu súng ở phía sau, đeo lên cái bao tay, sau đó dùng sức, một cái đem cửa tủ lạnh hướng lên trên mở ra.

Tủ lạnh hiển nhiên có một quãng thời gian không bị người mở ra, bên trong trên vách che kín băng đá màu trắng, hơi lạnh tản ra, cùng không khí trên ban công gặp gỡ, ngưng tụ thành khói trắng.

Trong ngăn tủ lạnh cũng không có như gia đình bình thường để các loại đồ ăn đông, mà là đựng đầy bao than hoạt tính. Tại bên trong khe hở những cái bao đó, lộ ra một nhúm tóc xoăn màu nâu đỏ... Tống Văn lấy ngón tay lấy ra mấy bao than hoạt tính nhét ở phụ cận, liền từ phía dưới lộ ra càng nhiều, đó là một bộ thi thể nữ nhân...

Theo tủ lạnh bị mở ra, loại mùi vị làm người ta buồn nôn càng thêm nồng nặc, đó là mùi vị xác thối sau khi bị đóng băng.

Tống Văn cau mày nói: "Lâm Giang, thông báo pháp y, bên này có một bộ thi thể."

Sau đó anh cầm lấy bộ đàm nói: "Tư Ngữ, bên này an toàn, chúng tôi phát hiện một ít tất tơ tằm của người bị hại, còn phát hiện một bộ thi thể, cậu đem Tạ Đông Cần dẫn tới, chúng ta hỏi ông ta chút vấn đề."

Lục Tư Ngữ đang ở dưới lầu đứng ngẩn người, bộ đàm trong tay cậu bỗng nhiên vừa vang, nghe Tống Văn nói, cậu lúc này mới cùng Vương Thần mang theo Tạ Đông Cần lên lầu.

Cửa bị khép hờ, nhóm cảnh viên đang tiến hành tìm kiếm trong các gian phòng, Lục Tư Ngữ đứng ở cửa, mũi ngửi một chút, trong không khí có một loại mùi vị, kỳ quái mà lại làm cho cậu cảm thấy mùi vị quen thuộc...

Lục Tư Ngữ lôi kéo Tạ Đông Cần vào trong nhà, để cho ông ta trước tiên ngồi ở trên ghế salông, sau đó cậu đi tới ban công, thứ mùi đó càng đậm.

Tống Văn đang quay mắt về phía một cái tủ lạnh bị mở ra, thấy cậu đi tới, nhẹ giọng nói: "Người chết là mẹ kế trước đó ở cùng hắn."

Lục Tư Ngữ thấy được mặt nữ nhân, cậu tiếp nhận bao tay Tống Văn đưa tới, đưa tay ra, kiểm tra đống bao than đó, từ phía dưới, rất nhanh lại lộ ra một cái chân tái nhợt, trên ngón chân còn bôi lên sơn móng tay màu đỏ sậm...

Phía dưới tủ lạnh này, ẩn giấu một bộ thi thể đã sớm bị đông cứng thành thịt khô.

Nữ nhân cả người bị cuộn tròn mới để vừa ở bên trong cái tủ lạnh này, thi thể kia đã bị đông thành màu trắng, da dẻ khô nứt, tứ chi cứng ngắc, không có cách nào bẻ thẳng. Theo than bao bị lấy ra, càng nhiều bộ phận của nữ thi lộ ra.

Tống Văn thò người ra nhìn lại, đó là một bộ nữ tính thi thể hoàn chỉnh.

Lục Tư Ngữ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Chừng bốn mươi tuổi, nữ tính, bị siết cổ mà chết, thời gian bị bỏ vào tủ lạnh phải hơn nửa năm, hẳn là mẹ kế của hắn..."

Nếu như dựa theo thời gian nửa năm suy tính, nữ nhân trước mắt có thời gian tử vong sớm nhất cho đến khi bọn họ phát hiện vụ án đầu của vụ án liên hoàn, nói cách khác, Lục Tư Ngữ suy đoán không có sai.

Đây mới là vụ án đầu tiên ẩn giấu.

Lục Tư Ngữ nhíu mày đến càng sâu, cậu quay đầu hỏi Tống Văn: "Liên quan tới thông tin hung thủ, anh bây giờ biết được nhiều ít?"

Tống Văn liền đem trước đó Tạ Đông Cần nói tới thấp giọng miêu tả một lần, Lục Tư Ngữ nghe qua, cúi đầu trầm tư.

Tạ Giai Ninh khả năng có gen bạo lực, mẹ hắn bị gia bạo mà chết, vị mẹ kế này cũng không ngừng mà ngược đãi hắn, sau khi cha hắn vào trại giam, Tạ Giai Ninh cừu hận liền dời đi đến trên người mẹ kế, nhân cách biếи ŧɦái thức tỉnh, cuối cùng khiến người trầm mặc ít nói như hắn làm ra chuyện như vậy...

Lúc này, Phó Lâm Giang liền đi tới báo cáo: "Tống đội, chúng tôi đã sưu tra đến không sai biệt lắm, ở trên bàn phát hiện một ít vết tích lắp ráp đạn... Hung thủ có khả năng có súng. Hơn nữa tôi vừa nãy để đội viên đi hỏi đối diện hàng xóm, hắn nói nửa giờ trước đây từng thấy Tạ Giai Ninh, trên tay của hắn ôm cái rương, đang tại đi ra ngoài. Trong lồng ngực còn ôm cái thứ gì đó, dùng quần áo bao bọc, thấy không rõ lắm."

Tống Văn quay đầu hỏi Tạ Đông Cần ngồi ở trên ghế salông trong phòng khách: "Tạ Giai Ninh có phải là có súng."

"... Cháu tôi khi còn bé cùng cha nó lên núi săn thỏ qua... Dùng hình như là một loại súng săn... Có phải là nó đã lén lút lấy tới hay không?" Tạ Đông Cần chần chờ nói.

Tống Văn tiếp tục hỏi ông ta: "Ông có biết cháu ông có thể sẽ đi nơi nào hay không?"

Tạ Đông Cần lắc lắc đầu: "Tôi... Cháu toii không có bằng hữu gì, ở Nam thành nó cũng không có những thân nhân nào khác, tôi cũng không biết, nó sẽ chạy trốn tới nơi nào đi..."

Phó Lâm Giang suy tư một chút: "Trước điện thoại báo cáo cũng nói, buổi trưa hắn là ở một quán cơm phụ cận ăn cơm, xem ra khi đó hắn phát hiện mình đang bị truy nã, liền vội vội vàng vàng chạy về nơi này thu dọn đồ đạc... Chuẩn bị đào tẩu, hắn se trốn tới chỗ nào đâu?"

"Thông báo tất cả trạm xe lửa, ô tô vận chuyển hành khách, đặc biệt là bên bến cảng kia nói cho Điền đội tăng mạnh phòng bị." Tống Văn cấp tốc hạ lệnh, cậu suy tư chốc lát lại nói, "Hắn cầm súng, lại bị truy nã, ở địa phương nhiều người, căn bản đi không xa..."

Một bên cạnh Lục Tư Ngữ bỗng nhiên con ngươi hơi động, nhẹ giọng nói: "Tống đội, tôi có một cái phương pháp, khả năng có thể biết đến Tạ Giai Ninh ở nơi nào." Ánh mắt của cậu rơi vào trên người Tạ Đông Cần, sau đó lại nói, "Nhưng mà... Anh phải để những đội viên này đều rút khỏi đi, tôi có lời, muốn đơn độc hỏi một chút Tạ Đông Cần."

Tống Văn nghe cậu, đối Phó Lâm Giang nói: "Lâm Giang, anh trước tiên mang đội viên đi xuống đi, chúng tôi hỏi Tạ Đông Cần mấy câu, chờ sau đó liền xuống."

Phó Lâm Giang ừ một tiếng, lập tức đem đội viên của mình dẫn theo xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên lầu chỉ còn lại có Tống Văn, Lục Tư Ngữ, còn có Tạ Đông Cần ba người.

Lục Tư Ngữ đi tới cửa, đem cửa khóa lại, sau đó đi tới bên người Tạ Đông Cần hỏi: "Lão bá, tôi tới hỏi ông mấy câu nói. Ông là chính mình muốn đến Cục cảnh sát báo cáo cháu mình sao?"

"Đúng vậy a, tôi nhìn thấy chương trình trên ti vi mới tới." Tạ Đông Cần nói, "Cảnh sát đồng chí, tôi biết gì cũng đã nói cho các người biết, không tin... Không tin cậu hỏi đội trưởng của cậu đi." Ông ta chẳng biết vì sao nhìn thấy Lục Tư Ngữbthì có điểm sợ sệt, lúc này đưa ánh mắt cầu cứu chuyển hướng về phía Tống Văn.

Tống Văn lúc này cũng hiểu rõ ra, Lục Tư Ngữ đang hoài nghi Tạ Đông Cần che giấu điều gì đó. Đối với ông lão này, anh cũng vẫn cảm thấy ông ta có giữ lại, không dám tin hoàn toàn, bởi vì quá trình quả thực là quá thuận lợi, thuận lợi đến làm cho anh hoài nghi, ông già này chính là vì đem bọn họ dẫn tới đây, kéo dài thời gian.

Tống Văn ở một bên hai tay ôm cánh tay, cũng không chuẩn bị nói cái gì, chờ Lục Tư Ngữ hỏi tiếp.

Lục Tư Ngữ một đôi mắt nhìn chằm chằm Tạ Đông Cần nói: "Quê quán của ông là ở Cam thành, bên kia truyền thống chính là trọng nam khinh nữ, thậm chí có phong tục để con cháu kế thừa di sản, ông dưới gối không con, Tạ Giai Ninh tại bến tàu của ông công tác, ông vẫn đối với hắn có bao nhiêu chăm sóc, ông hôm nay tới Cục thành phố báo cáo hắn, thật sự là chủ ý chính ông?"

Tạ Đông Cần khóe miệng động đậy: "Cảnh sát đồng chí lời nói này, còn có thể là chủ ý của người nào đây?"

Lục Tư Ngữ nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén nói: "Là Tạ Giai Ninh bảo ông tới đi?"

Tạ Đông Cần kêu lên: "Sao có thể có khả năng? ! Cháu tôi làm sao có khả năng sẽ để cho tôi tới báo cáo chính nó?"Miệng ông ta cãi lại nhưng âm thanh lại bắt đầu run rẩy.

"Mục đích có lẽ có ba cái, thứ nhất chính là vì cho ông cùng hắn rũ sạch quan hệ, thứ hai có thể được tiền thưởng báo cáo, thứ ba chính là lợi dụng ông vì hắn tranh thủ thời gian. Cháu ông cảm thấy nếu chính mình không có cách nào trốn, vậy bút tiền thưởng không bằng cho đại bá rất tốt với chính mình." Lục Tư Ngữ nói chuyện đi phía trước đi một bước, "Mà ông dẫn chúng tôi lại đây, là vì tranh thủ thời gian cho hắn, giúp cho hắn đào tẩu đúng không? Ông nói cho chúng tôi, hiện tại Tạ Giai Ninh, đến tột cùng sẽ ở nơi nào?"

Tạ Đông Cần thân thể lui về phía sau một chút, cơ hồ đem thân thể núp ở trong ghế sôpha cũ kỹ kia, ông ta lắc đầu một cái, nuốt ngụm nước miếng nói: "Tôi không biết." Thế nhưng lúc này, thanh âm cùng động tác đã bán đứng ông ta. Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đều nhìn thấu đầu mối trong đó.

"Ánh mắt của ông vẫn luôn hướng xuống mặt đất xem nói rõ ông đang nói dối, ông lau qua mồ hôi trên trán nói rõ ông rất hồi hộp, ông mấy lần nhìn đồng hồ đeo tay nói rõ thời gian đã tới gần..." Lục Tư Ngữ nói chuyện, bỗng nhấp một chút môi, đi tới một bên ghế sô pha kéo lão nhân, đem người vẫn luôn kéo dài tới trên ban công.

Cái động tác tiếp theo của cậu chính là lấy tay đẩy ra những bao than còn lại bên trong tủ lạnh. Bên trong nữ thi lộ ra ngày càng nhiều.

Tạ Đông Cần không có đề phòng, cúi đầu nhìn lại, liền cảm thấy hơi lạnh tốc thẳng vào mặt, một bộ nữ thi hiện ra ở trước mặt ông ta. Ông ta kinh hoảng kêu: "Cậu... Cậu muốn làm gì? !"

"Đây chính là nhóm tôi phát hiện ở nhà cháu của ông." Lục Tư Ngữ nói chuyện nhìn về phía nữ nhân nằm bên trong tủ lạnh, "Làm người nhà người chết, tôi hi vọng ông có thể giúp chúng tôi chỉ ra và xác nhận thi thể, ông biết bà ta không?"

Lúc này đã là buổi tối 6h hơn, chân trời ánh tà dương như máu, trên ban công nhỏ hẹp, Lục Tư Ngữ ấn đèn sáng, ánh đèn màu trắng lạnh lùng chiếu xuống, phóng tại trên người nữ thi, những ánh đèn này chiếu xuống khiến băng trên thi thể phát ra ánh sáng có chút khiếp người.

Nữ thi khoảng chừng chừng 40 tuổi, đôi mắt hơi mở, miệng cũng mở ra. Đầu của bà ta nghiêng đi, nhìn như là mềm mại mà dựa vào trên bả vai, nhưng thực tế bị đông cứng đến không cử động được, ở trên cổ tái nhợt, có vết màu đỏ ứ máu rõ ràng, bởi đông rất lâu, da dẻ nữ nhân đã khô nứt, hiện ra một loại màu sắc xám trắng, đó là màu sắc thuộc về người chết.

Tạ Đông Cần trong đôi mắt tràn đầy kinh hoảng, ông ta run rẩy đáp: "Quen biết... Quen biết... Là em dâu tôi, người em trai tôi lấy lần hai."

Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Vậy ông có biết bà ta là vào thời điểm nào bị hại hay không?"

Tạ Đông Cần: "Tôi đại khái... đại khái... có ba tháng chưa từng thấy cô ấy... Tôi đối với việc cô ấy chết, không rõ lắm..." Ánh mắt của ông ta né tránh, không dám nhìn về phía nữ thi trước mặt.

Lục Tư Ngữ: "Căn cứ mức độ đông lạnh của thi thể ít nhất phải nửa năm trở lên. Vào lúc ấy, em dâu của ông cần phải đã chết. Trên cổ của bà ấy có hồng vết, là bị siết cổ mà chết..."

Tạ Đông Cần run giọng nói: "Tôi cũng là mới vừa biết đến chuyện cháu tôi gϊếŧ người, tôi không biết nó đi nơi nào, các người ở đây hỏi tôi, chính là lãng phí thời gian."

"Ông đến bây giờ còn đang nói dối." Lục Tư Ngữ có chút thất vọng lắc lắc đầu. Cậu tiếp tục lạnh lùng nói, "Tạ Đông Cần, cháu của ông ít nhất gϊếŧ chết bốn người, hắn là tên biếи ŧɦái điên cuồng gϊếŧ người, nếu như ông che chở tên hung thủ đó, bản thân của ông cũng là đồng lõa. Ông ngày hôm nay giúp đỡ để cho hắn chạy thoát, liền sẽ tiếp tục có người chết trên tay hắn."

Tạ Đông Cần trên trán ra mồ hôi lạnh: "Tôi không biết! Cháu tôi làm không có quan hệ gì với tôi!"

Lục Tư Ngữ trên mặt tuấn tú không có một chút biểu tình nào, cậu lấy ngón tay vuốt ve bộ thi thể bên trong tủ lạnh kia: "Ông xem kỹ khuôn mặt này, người này là em dâu của ông, ông không phải chỉ một lần gặp qua bà ấy, bà ấy đã từng là một người sống sờ sờ, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ đau, có phải là ngày lễ ngày tết, bà ta sẽ đến biếu ông rượu, đưa đồ ăn, nói chuyện..."

"Tôi... Tôi không biết, tôi thật không biết a... Các người thả tôi đi..." Tạ Đông Cần run giọng nói, trong đầu của ông ta không tự chủ mà nhớ lại nữ nhân trước mắt, hồi tưởng lại bọn họ quá khứ gặp mặt, hồi tưởng lại ngữ khí nữ nhân kia nói chuyện, ông ta nóng lòng rời khỏi nơi này, bộ thi thể kia làm cho ông ta rất không thoải mái.

Trước mặt trưng bày thi thể là một chuyện, bộ thi thể kia là người quen của chính mình lại là một chuyện khác, thi thể kia không riêng là người quen của mình, hơn nữa còn bị hại uổng mạng, thi thể thê thảm cực kỳ đây cũng là khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Lúc này, Tạ Đông Cần trên trán hiện ra mồ hôi lạnh.

Lúc còn trẻ, Tạ Đông Cần cũng có thể xưng tụng là một nhân vật, thủ hạ của ông ta có nhiều công nhân như vậy, đều bị ông ta giáo huấn đến phục phục thiếp thiếp, em trai của ông ta là tên khốn kiếp, nhưng thấy ông ta cũng tắt tiếng, cháu trai ông ta... Tuy rằng ông ta mới vừa biết đến, thế nhưng đó là một tên sát thủ liên hoàn gϊếŧ mấy mạng người.

Trong đời ông ta, chưa từng có sợ qua người nào, thế nhưng lúc này, quay mắt về phía vị lính cảnh sát tuổi trẻ tuấn tú, ông ta lại sợ...

Tạ Đông Cần gặp qua những người khác, đều là nóng, nhiều nhất là bạo liệt, nhưng người trước mắt này lại là lạnh. Cậu ta có sự trầm ổn không phù hợp tuổi tác, hơn nữa cực kỳ nhạy cảm, giống như ở bên trong hai mắt của cậu ta tất cả bí mật đều không tồn tại, tất cả lời nói dối đều sẽ bị đâm thủng.

Đáng sợ hơn chính là, cậu ta quay mắt về phía thi thể, hoàn toàn không có sự sợ hãi người thường nên có...

Bị Lục Tư Ngữ nhìn, Tạ Đông Cần cảm giác như mình bị người treo ở trên giá hành hình, tựa hồ sau một khắc thì có dao nhọn sắc nhọn đâm thủng thân thể của ông ta... Ông ta không có cách nào dự đoán, người trước mắt này sẽ nói ra như thế nào, sẽ làm ra chuyện như thế nào...

Chỉ trong nháy mắt này, Lục Tư Ngữ liếm môi một cái, lôi ông ta một chút, thân thể của ông lão lập tức kề sát ở bên trên tủ lạnh, khoảng cách giữa ông ta và thi thể bỗng nhiên rút ngắn.

Tạ Đông Cần bị dọa đến run chân, thiếu chút nữa ngã xuống bên trong tủ lạnh, đỡ một bên tủ lạnh mới giữ vững thân thể. Ông ta thậm chí có thể ngửi thấy được mùi vị xác thối của thi thể kia tung bay mà ra.

"A a a a! ! Cứu mạng a!" Tạ Đông Cần điên cuồng gào thét. Dù là ai như thế đối mặt với một bộ thi thể lạnh như băng, đều sắp bị hù đến phát rồ.

Tống Văn lúc này cuối cùng đã rõ ràng rồi, Lục Tư Ngữ tại sao phải bảo anh đem những người khác điều đi.

Tạ Giai Ninh trốn đi là cùng Tạ Đông Cần có mưu tính, thế nhưng Tạ Đông Cần cũng không biết, cháu trai ông ta đã sớm đem em dâu gϊếŧ chết, đông cứng ở bên trong cái tủ lạnh này. Lục Tư Ngữ bây giờ là đang lợi dụng điểm này, hi vọng bức bách ông ta nói ra lời nói thật.

Lục Tư Ngữ nhìn Tạ Đông Cần đang giùng giằng, trên mặt của cậu một mảnh lạnh lùng. Cậu như vậy khiến Tống Văn có chút xa lạ, nhưng Tống Văn hoàn toàn lý giải hành động của cậu.

Bọn họ không có thời gian.

Hiện tại dù như thế nào cũng không thể để cho Tạ Giai Ninh chạy trốn, càng không thể để càng nhiều người bị ngộ hại.

Mà Tạ Đông Cần là chỗ đột phá duy nhất trước mắt bọn họ. Ông lão này đang xuất phát từ tình thân, trợ trụ vi ngược, nhưng ông ta tựa hồ cũng không biết mình đang làm gì, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế nào...

Ở bề ngoài xem, đây không phải là thẩm vấn chính quy.

Nhưng trên thực tế, đây là chính cùng tà, thiện và ác giao tranh.

Không thể thua, không thể lui.

Bọn họ nhất định phải trong khoảng thời gian ngắn đột phá phòng tuyến tâm lý của Tạ Đông Cần.

Tạ Đông Cần rốt cục đứng thẳng người, rút lui một bước, khẩn trương đến siết chặt hai tay.

"Tử vong, ông cũng không giống như rõ ràng, chuyện này đối với sinh mệnh mà nói ý vị như thế nào... Cũng không biết Tạ Giai Ninh đến tột cùng đều đã làm gì đi?" Lục Tư Ngữ âm thanh càng ngày càng băng lãnh, cậu nói chuyện, vén lên những lọn tóc nữ thi buông xuống, tóc che khuôn mặt đã được vén lên, bộ mặt thi thể lộ rõ ra, đôi mắt nửa mở kia nhìn thẳng Tạ Đông Cần.

Tạ Đông Cần đứng gần như vậy, ông ta có thể thấy rõ lỗ chân lông trên mặt nữ thi, cảm giác được từng tia từng tia mát mẻ, đôi mắt nửa mở của nữ thi nhìn ông ta, chết không nhắm mắt...

Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Nữ nhân này chính là bị cháu ruột ông gϊếŧ đi, hơn nữa hắn đã gϊếŧ chết bốn cái sinh mệnh, dựa theo pháp luật, hắn sẽ bị phán tử hình, hắn sẽ trở thành một tội phạm truy nã, rốt cuộc không còn địa phương hắn có thể an thân, ông trợ giúp hắn trốn đi căn bản là chỉ có thể cứu được hắn nhất thời, cứu không được hắn một đời."

Tống Văn cũng nhìn về phía Tạ Đông Cần, anh có thể cảm giác được ông lão này bị tình thân ngáng chân ở chân, anh ở bên cạnh nói: "Nếu như Tạ Giai Ninh liền như vậy mà trốn đi. Loại chuyện này như ông là nghiêm trọng bao che tội phạm, đều sẽ bị phán xử 3 đến 10 năm tù có thời hạn, thậm chí còn muốn từ ông đòi tiền bồi thường cho gia đình người bị hại, ông suy nghĩ một chút, ông như thế giúp cháu mình có đáng giá hay không? Chờ thời điểm ông ra tù đã là bao nhiêu tuổi?"

Tạ Đông Cần lắc đầu: "Tôi... Tôi không biết..."

Lục Tư Ngữ đứng ở trước tủ lạnh, khuôn mặt cậu lây dính băng, nhìn qua không có chứa chút tình cảm nào, như là một con rắn độc phun ra lưỡi màu trắng: "Ông nhìn kỹ con mắt của bà ấy, nhớ cho kĩ dáng vẻ hiện tại, cũng có thể đưa tay ra, sờ một cái làn da của bà ấy, cảm thụ một chút, người chết là bộ dạng gì!"

Lục Tư Ngữ nói chuyện, tay vừa dùng đụng vào thi thể đi kéo Tạ Đông Cần, "Tôi xem qua hồ sơ cá nhân của ông, ông có một đứa con gái đi, cô ấy cũng có tuổi tác giống như là mấy vị người chết, nếu như chết chính là con gái ông thì sao? !"

"Không... Tôi... Tôi..." Tạ Đông Cần cả người run rẩy, nhưng đầu óc của ông ta không chịu sự khống chế của mình nữa, thuận cảnh sát kia nói nghĩ một hồi, trong nháy mắt, hình ảnh con gái cùng người chết trước mắt trùng điệp...

Lục Tư Ngữ đi tới kéo lại cánh tay Tạ Đông Cần, Tạ Đông Cần trong nháy mắt kinh hoảng mà mở to hai mắt, loại băng lãnh kia xông thẳng tới trái tim của ông ta, kia là nhiệt độ của tử vong.

Hiện tại trên ban công, bởi vì tủ lạnh mở rộng, nhiệt độ so với nhiệt độ bình thường thấp hơn rất nhiều, nhưng bây giờ, mồ hôi trên mặt Tạ Đông Cần dùng mắt trần cũng có thể thấy mà ở trên trán của ông ta ngưng tụ thành giọt sắp lăn xuống dưới.

Lục Tư Ngữ chăm chú nhìn hai mắt của ông ta, ép hỏi: "Ông quanh năm ở bến tàu công tác, nếu như muốn đưa cháu của ông đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên chính là hẹn thuyền đem hắn mang đi đi?"

Tạ Đông Cần đã lòng rối như tơ vò, theo bản năng mà gật gật đầu liền hoảng loạn mà lắc đầu một cái.

"Nói thật, hiện tại đã có lực lượng cảnh sát mai phục ở bến tàu. Ông cảm thấy cháu trai ông nhìn thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

Tạ Đông Cần hai mắt trợn to, ông ta cũng bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.

"Hắn sẽ cảm thấy, ông giả ý giúp hắn kéo dài thời gian, trên thực tế chính là bán đứng hắn đi?"

"Tôi... Tôi..." Tạ Đông Cần lắp ba lắp bắp, trước ông ta cũng không nghĩ tới loại khả năng này. Nhưng nếu như lực lượng cảnh sát thật sự có người ở bến tàu... Ông ta cảm giác được lạnh cả người, sắp nghẹt thở.

Lục Tư Ngữ tiếp tục lạnh lùng nói: "Ông cho rằng, nếu như hôm nay, cháu ông may mắn đào thoát, hắn hội cảm kích ông sao?" Sau đó cậu lắc đầu tự hỏi tự trả lời, "Không, hắn hội hận ông, hắn trở về sau đó rất có thể sẽ gϊếŧ cả nhà ông."

Tạ Đông Cần nhìn cậu, cảnh sát trước mắt cầm lấy tay ông ta lạnh lẽo, ánh mắt của cậu cũng là băng lãnh, khiến ông ta nhớ tới cái người chết nằm ở bên trong tủ lạnh kia... Ngồi tù, bồi thường, người nhà của mình...

Chuyện gϊếŧ toàn bộ người nhà, Tạ Giai Ninh có thể làm ra được.

Tạ Đông Cần thời điểm ban đầu trợ giúp Tạ Giai Ninh, cũng không nghĩ nhiều tới như vậy, nhưng lúc này, phòng tuyến của ông ta rốt cục bị đánh tan...

"Nói cho tôi, chiếc thuyền kia đến tột cùng là mấy giờ ?" Lục Tư Ngữ hỏi vấn đề cuối cùng.

"Là... Là 6h45 phút..." Tạ Đông Cần bị lừa gạt mang doạ, rốt cục bắt đầu khóc lớn, lão nam nhân này hoàn toàn hỏng mất, "Nó ở bến tàu... Tôi an bài thuyền đứa nó ra biển..."

Lục Tư Ngữ lúc này mới buông lỏng tay ra, Tạ Đông Cần sợ hãi không thôi mà dùng hai tay bưng kín mặt, cả người đều đang run rẩy, ông ta khóc lóc núp ở góc tường: "Tôi có thể làm sao... Đó là cháu ruột của tôi a."

Tống Văn ngồi xổm người xuống truy hỏi Tạ Đông Cần nói: "Thuyền là bộ dạng như thế nào ?"

Tạ Đông Cần thân thể run lên, tiếp tục khóc nói: "Tôi... Tôi cũng không rõ lắm, tôi uỷ thác bằng hữu liên hệ đầu rắn, tôi chỉ có một điện thoại... Bọn họ còn chỉ tiếp người quen... Tôi bỏ ra hai mươi vạn mới giúp nó mua được một vị trí, đêm nay 6h 45 phút lên thuyền, đưa nó ra khỏi Nam thành..."

6h45 phút, hiện tại đã gần 6h 30 phút, cách thời gian thuyền khởi hành còn có 15 phút...