Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 80




Lời còn chưa nói hết, Lục Tư Ngữ liền thả sổ xuống, là người thứ nhất đi ra ngoài, Tống Văn vừa định gọi cậu, lại bị Lâm Tu Nhiên kéo.

Lục Tư Ngữ trực tiếp đi vào nhà vệ sinh Cục cảnh sát, vừa nãy cậu liền cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán không ngừng trào ra, điểm tâm sáng sớm ăn đang ở trong dạ dày đảo lộn với nhau, chỉ cảm thấy thật giống như một đôi tay đem kia nội tạng vắt thành một đoàn, cậu tiến vào phòng vệ sinh không lâu lắm liền toàn bộ đều ói ra, trước mắt tất cả đều là sao.

Lục Tư Ngữ đã sớm biết giới hạn thuốc kia không phải đơn giản như vậy, cậu có thể khống chế được ý chí, nỗ lực không uống thuốc, nhưng

thân thể của cậu lại hoàn toàn chẳng nghĩ, tất cả bộ phận liên hợp lại đang cùng cậu tạo phản, rêu rao lên muốn đem cậu phá tan thành từng mảnh.

Ói hết ra trái lại thoải mái hơn chút, Lục Tư Ngữ ở bên trong phòng riêng nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy tốt hơn rất nhiều mới từ bên trong đi ra sau đó đến chậu rửa mặt dùng tay hứng nước súc miệng. Bên trong dư quang dường như nhìn thấy bên bồn rửa tay có người khác, Lục Tư Ngữ nhấc lên con mắt, nhìn thấy người kia là Hứa Trường Anh từ tỉnh cục tới.

Lục Tư Ngữ tức thì thanh tỉnh một nửa, đứng thẳng người lên, chỉ hy vọng Hứa Trường Anh không phát hiện cậu chật vậy như vừa rồi, sau đó cậu lại nghĩ đến chính mình lúc tiến vào phòng vệ sinh mấy cái cánh cửa đều mở, lúc đó không có ai, Hứa Trường Anh chỉ là mới vừa vào không lâu.

Hứa Trường Anh hông lên tiếng, từ cái bàn bên cạnh lấy mấy tờ giấy khăn đưa cho cậu, cũng không hỏi cậu có phải là không thoải mái hay không.

Lục Tư Ngữ nhận lấy che miệng, lau lau vệt nước trên khoé miệng, ho nhẹ một tiếng nói: "Cảm ơn Hứa đội."

Hai người đi tới hành lang chỗ cửa phòng vệ sinh, Hứa Trường Anh hỏi: "Chuyện lần trước tôi hỏi cậu, cậu suy tính như thế nào rồi?"

Lục Tư Ngữ ngừng vài giây, nỗ lực để cho mình khôi phục lại yên lặng: "Bên tôi vụ án mới vừa mới bắt đầu." Ý tứ, coi như là muốn điều tổ, hiện tại cũng không phải lúc.

Hứa Trường Anh hẽ cười một tiếng: "Làm sao? Vụ án này không có cậu, Tống Văn không phá được sao?"

Nghe lời này, Lục Tư Ngữ bỗng tạc mao, nói cậu thế nào cũng có thể, nhưng nói Tống Văn là không được, cậu không nhịn được nghĩ phải che chở Tống Văn, "Hứa đội cũng quá khinh thường Tống đội đi? Anh ấy là người phá án cao nhất Nam thành Cục thành phố."

"Cậu cùng đội trưởng các cậu quan hệ ngược lại không tệ."

Hứa Trường Anh khẽ cười một tiếng: "Nhưng mà Tống Văn ấy à, tôi cầm vụ án của cậu ta, Cố cục bảo cậu ta giao lại cậu ta liền tất cả đều giao cho thuộc hạ tới làm, tôi ngược lại thật không nhìn ra, vị đội trưởng này của cậu đối công việc này có bao nhiêu chấp nhất."

Lục Tư Ngữ rất muốn nói một câu, đó là anh không biết anh ấy, há miệng thay đổi một câu: "Tống đội gần đây có vụ án mới, có chút bận."

"Há, vậy tôi chúc các cậu sớm ngày phá án." Hứa Trường Anh nói chuyện hoạt động một chút ngón tay, hắn không sẽ cùng Lục Tư Ngữ đối nghịch, giọng nói kia lại mang theo một tia khinh bỉ, giống như Tống Văn chỉ là một đối thủ không đáng giá được nhắc tới, "Phía tôi bên này rất nhiều người vội vã muốn tiến vào, cậu tốt nhất hạ quyết định nhanh lên."

Lục Tư Ngữ khẽ nhíu mày, sau đó cậu hỏi: "Hứa đội, anh tại sao lại chọn tôi?" Cái gì cái gọi là ưu tú, đều là mặt ngoài thuyết pháp, Hứa Trường Anh không phải là người dễ ở chung, cũng không phải người dễ gạt gẫm, hắn làm việc có quy củ của hắn, lựa chọn cậu, cũng tất nhiên có lý do cùng ý nghĩ của hắn.

Hứa Trường Anh tránh cái vấn đề này, cũng không có nóng lòng trả lời, đầu tiên là hỏi ngược lại cậu nói: "Cậu có nhớ hay không cậu đã thấy qua hiện trường vụ án thứ nhất?"

Từng hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trong đầu Lục Tư Ngữ, chính là ở nơi đó, cậu dường như đã chết qua một lần, cậu cưỡng bách chính mình đem thân thể đứng nghiêm, nhẫn nhịn không để cho mình thoạt nhìn khác thường thường: "Nhớ chứ, cả đời này tôi đều sẽ không quên."

"Hãy cố gắng quý trọng cái cảm giác này đi, tôi thấy cậu đối với vụ án kia có điều xúc động." Hứa Trường Anh giải thích, "Tôi cảm thấy mỗi vụ án đều có tình cảm, giống như là có linh hồn vậy, đây cũng không phải mê tín, hung thủ cũng được, người chết cũng được, sự tình sở dĩ phát sinh, sở dĩ có kết cục như thế đều có nguyên nhân của nó. Một cảnh sát hình sự tốt liền như là một diễn viên giỏi vậy, đối mặt với vụ án ngươi đến nhập diễn, đem mình chìm đắm trong đó, trong lòng phải có sóng lớn phải đem cừu hận đối với hung thủ đặt lên trên người chính mình, đem hung thủ bắt được coi như chuyện của chính mình."

Hứa Trường Anh dừng một chút còn nói: "Rất nhiều cảnh sát, đặc biệt cảnh sát thâm niên làm rất lâu, trên người đều đã không còn có sự phong độ này, làm cảnh sát, chỉ là công việc sinh hoạt bọn hắn dựa vào, ghét cái ác như kẻ thù? Không tồn tại, bọn họ đã sớm chết lặng, ánh mắt ấy, tôi liếc mắt nhìn là có thể phân biệt ra được. Tôi cũng không phải nói những người kia liền không phải là cảnh sát tốt, mà là người như vậy tôi xem thường. Nói cách khác, tôi cũng không cần một người đi làm đánh thẻ, tan tầm thì qua cuộc sống của mình. Tôi cần thiết một người 24h căng thẳng ở trên dây cung, có thể kề vai chiến đấu, cùng tôi đồng thời phá án."

Nghe hắn, Lục Tư Ngữ trong nháy mắt như là bị điểm đến tử huyệt, cậu coi chính mình đem đồ vật trong lòng che giấu rất khá, lại không biết vì sao bị Hứa Trường Anh điểm ra đến, nhìn thấu đầu mối, tay cậu dần dần nắm chặt, giấy ăn trong lòng bàn tay vò thành một cục.

Hứa Trường Anh mẫn cảm mà cảm giác được cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao, cậu không đồng ý lời giải thích của tôi à?"

"Suy nghĩ của Hứa đội quá mức hà khắc rồi, coi như là cảnh sát mỗi người chúng ta cũng không phải cái máy phá án, đều là người mà thôi." Lục Tư Ngữ nháy mắt một cái, né tránh tầm mắt Hứa Trường Anh nói: "Mà lại nói đến ghét cái ác như kẻ thù, Cục cảnh sát này có rất nhiều người đều tốt hơn tôi rất nhiều....." Tỷ như Tống Văn.

Lục Tư Ngữ trong lòng hết sức rõ ràng, cậu cũng không phải loại người Hứa Trường Anh miêu tả, hành vi của cậu là có mục đích, cậu chăm chú vào vụ án, thăm dò  nội tâm người phạm tội, cũng đang nhờ vào đó phát tiết du͙ƈ vọиɠ của chính mình, tê liệt thần kinh của chính mình.

Hứa Trường Anh mẫn cảm phát hiện nội tâm của cậu không cam lòng, lại đem tình huống như thế phán đoán sai vì tinh thần trọng nghĩa.

Dưới tình hình như thế, Lục Tư Ngữ càng cảm thấy tiến vào đội ngũ của Hứa Trường Anh khả năng không phải là một lựa chọn tốt, nhưng dù sao cũng là một đường tắt làm cho cậu có thể hiểu chân tướng năm đó, nhất thời cậu có chút do dự không quyết định.

"Còn có một điểm, tôi nghe nói trước ở trường cảnh sát thầy hướng dẫn của cậu là Ngô Thanh." Hứa Trường Anh nhìn về phía cậu nói, Tống Thành vẫn luôn nhớ mong người bạn nối khố này, mà Ngô Thanh, đích xác cũng có chỗ đặc biệt của ông. Trước khi Tống Thành nhắc đến Ngô Thanh, Hứa Trường Anh chưa từng nghe tới Tống Thành có đánh giá cao như vậy đối với người khác, hắn đối với Ngô Thanh có chút hiếu kỳ, tiện thể cũng chú ý Lục Tư Ngữ.

Hai người nói tới chỗ này, vừa vặn có người từ hành lang kia đi tới, Lục Tư Ngữ không muốn cùng Hứa Trường Anh dây dưa thêm nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi biết rồi, sau khi cân nhắc kĩ tôi sẽ trả lời anh, cảm ơn Hứa đội."

Lúc Lục Tư Ngữ trở lại phòng pháp y, người trong tổ đều ở đây, Lâm Tu Nhiên lại bị gọi đi. Tống Văn xuyên qua đám người liếc mắt nhìn cậu, dường như muốn hỏi cậu tại sao đi lâu như vậy. Lục Tư Ngữ cầm lấy sổ cúi thấp đầu đi, cố ý tránh ánh mắt của anh. Tay cậu còn có chút run, trong cổ họng lại đau, thân thể có một ít suy yếu, trong dạ dày trống rỗng, thế nhưng khó chịu này cũng không phải là không thể nhẫn nại. Cậu uống chút nước nóng, sau đó theo thói quen cắn móng tay.

Lúc này máy tính của Chu Hiểu phát ra tích một tiếng, hệ thống bên trong kết quả vừa vặn sàng lọc xong, ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn tới. Đường tiến độ biến thành trăm phần trăm, danh mục phù hợp lại là trống rỗng. Chu Hiểu có chút nhụt chí, ngẩng đầu đối với Tống Văn như thực mà báo cáo: "Tống đội, không có phát hiện người tương tự."

Lão Giả thở phào nhẹ nhõm, làm ra biểu tình đau xót che ngực nói: "Chúng ta đã tận lực rồi, xem ra, vị huynh đẹ kia thật không phải người Nam thành chúng ta....."

"Tôi làm sao nghe ngữ khí của anh tràn đầy giải phóng thế?" Phó Lâm Giang không chút lưu tình đâm xuyên hắn, "Hoặc là chúng ta thay đổi cái dòng suy nghĩ? Có phải là muốn khuếch trương phạm vi tìm kiếm, hỏi thăm trong tỉnh?"

"Chờ một chút, sửa chữa sàng lọc quy tắc đã." Tống Văn cau mày suy tư trong chốc lát, cải biến mấy cái từ mấu chốt, lại nhấn enter.

Trước hạn định của Chu Hiểu làm có chút quá nhỏ, vạn nhất trong đó có một ít sai lầm, sẽ dẫn đến kết quả sàng lọc không ra, lần này, hạn định trở nên rộng rãi hơn, hệ thống tính toán tốc độ nhanh hơn rất nhiều, không lâu lắm, nhảy ra tên một người.

"Có một người!" Nhưng sau đó, Phó Lâm Giang nhìn một chút tư liệu thở dài, "Ai, đây là một người chết a, thời gian tử vong là bảy tháng trước, Tống Văn cậu quên lựa chọn là vẫn còn sống đi?"

Chu Hiểu cũng nói: "Đúng như tôi nói anh xem này cái đại cơ sở dữ liệu này quả nhiên là không đáng tin cậy....."

Lão Giả nhìn kết quả này, lại trở nên một mặt nghiêm túc: "Ai, không sai, khả năng chính là cái người này, các cậu có nghe nói qua cái từ kia chưa —— tá thi hoàn hồn?"

Chu Hiểu còn tưởng rằng hắn muốn nói gì, lộ ra đầy vẻ khinh bỉ: "Phong kiến mê tín, đã là năm nào rồi."

Lão Giả nói: "Tôi đây cũng không phải là nói hưu nói vượn, các cậu có nghe qua mấy ông già hay kể chuyện chưa? Tá thi hoàn hồn, chính là trong lòng người còn có việc chưa xong, mượn thân thể người khác trở lại trần thế, đến báo ân cũng vậy, báo thù cũng vậy, đợi đến khi trần duyên đã xong, mới có thể rời đi."

Chu Hiểu không nhịn được nhắc nhở hắn: "Giả ca, anh là cảnh sát! Còn là cảnh sát hình sự đấy!"

Tống Văn không để ý đến bọn họ, mở ra cái ghi chép kia, "Trần Nhan Thu, nam 26 tuổi, chiều cao 1m81, nhóm máu A, số điện thoại thường dùng... hòm thư thường dùng... thẻ căn cước số... học lực... trường học... thẻ ngân hàng... danh nghĩa bất động sản... chỗ ở thường trú... Hai năm trước chẩn đoán xác thực ung thư, một năm trước làm qua phẫu thuật cắt bỏ túi mật... nguyên nhân tử vong: Ốm chết, tử vong ngày... hoả táng ngày..." Theo ngón tay anh di động con chuột hướng phía dưới, một tấm hình xuất hiện.

Cơ sở dữ liệu mặc dù có chút chậm, thông tin thu thập đến ngược lại coi như đầy đủ, chỉ cần là thông tin có thể soát tập đến cơ hồ đều hiện ra. Các loại hồ sơ, từng trải, thậm chí là ngày mua vé tàu, thẻ ngân hàng chi ra, hết thảy dữ liệu không thiếu gì cả. Như vậy bớt đi phần lớn thời gian điều tra. Kia từng cái từng cái người sống sờ sờ, liền bị như vậy áp súc, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt mà ghi lại ở lẫn nhau network thượng, áp súc thành từng đoạn con số cùng chữ viết.

Cảnh vụ toàn cục theo hạt nhân khai phá lý niệm chính là đem các hạng rắc rối số liệu phức tạp tiến hành buộc chặt cùng liên quan, như vậy tin tức tương quan có thể càng thêm lập thể mà hiện lên.

Mọi người tại trong cuộc sống, căn bản sẽ không nghĩ đến, chính mình hội lưu lại nhiều như vậy manh mối cùng tung tích.

May là hệ thống như vậy là lực lượng cảnh sát đang sử dụng, mỗi lần tìm tòi đều phải chuyển nhập mật chìa khóa, nếu là bị những người khác nắm trong lòng bàn tay, có thể tra được tương quan hết thảy thông tin, kết quả này khiến người nghĩ đến thì có điểm đáng sợ.

Lục Tư Ngữ đi tới mấy người phía sau, nhìn một chút kia bị liệt đi ra tin tức cặn kẽ, nhẹ giọng nói: "Phải là người này."

Phó Lâm Giang còn có chút khó có thể tin: "A, Tiểu Lục, người này nhưng là đã sớm chết rồi a."

"Trước tử, hẳn không phải là hắn, thi thể này mới phải." Lục Tư Ngữ tại một bên cạnh phân tích nói, "Từ dữ liệu nhìn lên, người này hết thảy thông tin đều cùng chúng ta bây giờ nắm giữ hoàn toàn nhất trí. Giới tính, tuổi tác, chiều cao, nhóm máu, thậm chí là bệnh tật cùng giải phẫu tình huống đều phi thường nhất trí, loại này tỷ lệ là phi thường thấp." Lời nói đến mức nhiều hơn, cổ họng của hắn có chút đau, ho nhẹ một tiếng.

Tống Văn cũng nói: "Từ đầu như nhìn lên, cũng rất giống, hắn ảnh chứng minh thư thượng có thể thấy được, có viên đơn chếch răng nanh." Nói tới chỗ này, hắn nhìn về phía một bên cạnh nằm thây khô, hàm răng sắp xếp bố cùng ảnh chứng minh thư hoàn toàn nhất trí.

Người hàm răng sẽ ảnh hưởng toàn bộ khuôn mặt ngũ quan, pháp y cũng thường thường thông qua hàm răng đặc thù cùng răng mẫu xác định người chết thân phận. Thường thường vẽ chân dung Tống Văn càng là bén nhạy phát hiện điểm này.

"Nhưng cái này, là cái bảy tháng trước người chết. Còn bị viết hoá đơn chứng minh đi nơi hỏa táng hoả táng. Lẽ nào thật sự là cùng lão Giả nói dường như, có người tá thi hoàn hồn?" Phó Lâm Giang chỉ vào màn hình nói.

"Cho nên nói, hoàn thật sự có khả năng." Tống Văn đứng lên, thần tình nghiêm túc, "Nếu là sở hữu khả năng đều bị lấp kín, vậy sẽ phải suy nghĩ, có phải là cái gọi là không thể xảy ra vấn đề." Ánh mắt của hắn chuyển hướng trưng bày tại một bên cạnh thây khô, "Đó chính là, bảy tháng trước tử vong cái người kia, không phải hắn. Hắn mượn người khác thi thể, trả lại hồn mình."