Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 9




"Ly hôn?" Khuôn mặt Chung Tình mang theo nước cười khổ nói: "Khi kết hôn năm thứ nhất, anh ta vẫn nguỵ trang rất bình thường, chỉ là trừ giữa tháng mấy ngày đó rất ít khi cùng tôi cùng phòng, sau đó tôi mang thai, anh ta nói để tôi an tâm dưỡng thai, rất ít khi ngủ cùng tôi. Tôi trộm xem máy tính của anh ta, phát hiện một vài bức ảnh của nam nhân, tôi đem chuyện này khóc lóc nói cho mẹ ruột nghe, nhưng phản ứng đầu tiên của mẹ tôi lại là chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết đến. Giống như là một vụ bê bối không thể thấy được ánh sáng."

"Lúc mới đầu tôi không thể hiểu được mẹ tôi, cảm thấy đến người thân cận nhất của mình cũng không chịu làm chủ cho chính mình, tôi khi đó khóc nguyên cả một ngày. Sau đó tôi mới phát hiện, lời của mẹ tôi nói hoàn toàn không sai. Các anh nói nếu mọi người phát hiện tôi gả cho một tên đồng tính luyến ái thì sẽ phản ứng như thế nào? Bọn họ đầu tiên sẽ cảm thấy tôi nhất định là một nữ nhân không ra gì, bằng không tại sao anh ta lại muốn lấy tôi, mà không lấy những người khác? Rõ ràng có lỗi chính là anh ta, nhưng tôi ở trong mắt người khác cũng là tội lỗi, dơ bẩn, có bệnh.!"

Chung Tình nở nụ cười đắng chát, ngột ngạt đã lâu cuối cùng cũng nói ra khỏi: "Những người bằng hữu, thân thích sau khi biết đến chuyện này không những không có giúp tôi mà còn cảm thấy tôi ngu, cảm thấy tôi đáng đời, cảm thấy tôi không thường. Có thể kỳ thực, tôi mới là người bị hại! Tôi trừ việc kết hôn với một nam nhân không yêu mình ra, tôi cũng đâu có làm gì sai a!"

"Anh nói đúng, tôi muốn ly hôn, không ngừng nghĩ tới một lần hai lần, nhưng nếu tôi có thể ly hôn đã sớm ly rồi. Mẹ già, sinh hoạt, con cái, gia đình, tất cả mọi chuyện hợp với nhau, không phải tôi muốn ly là có thể ly."

"Các anh đại khái chưa quen thuộc một cái từ, gọi là vợ người đồng tính đi. Cũng không biết đây là một quần thể như thế nào, trải nghiệm cuộc sống như thế nào, đừng đem những lý giải nông cạn của các người dồn vào người chúng tôi, cuộc sống của vợ người đồng tính chúng tôi thê thảm hơn các người nghĩ nhiều." Nói tới chỗ này, nàng liền nỗ lực nở nụ cười, hình ảnh dịu ngoan nữ nhân trước đó tựa hồ không còn tồn tại, thay vài đó là một vị độc phụ, có chút cuồng loạn, "Anh ta chết sau đó, tôi ngoại trừ một chút tổn thương, phần lớn là cảm giác giải thoát..."

Chung Tình nói ra câu nói đó, hai vai rung động, dường như đem mười mấy năm áp lực đều phát tiết ra, lần này khóc không phải vì Lâm Chính Hoa mà là vì mười mấy năm quá khứ của cô, cô khóc một hồi, mới phát giác sự thất thố của mình, che mặt nói: "Xin lỗi, tôi có để đến phòng vệ sinh không?"

Không chờ Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ trả lời, cô liền tự nhiên đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.

Hai người nhất thời trầm mặc, bọn họ cũng không phải không biết vợ người đồng tính là nhóm người như thế nào, mỗi người đồng tính luyến ái đến tuổi kết hôn đều sẽ gặp vấn đề này, là lựa chọn một người phụ nữ kết hôn hay là vẫn tiếp tục lựa chọn người yêu của mình? Có thể đến nước ngoài kết hôn dù sao cũng chỉ là số ít, nếu như bọn họ không kết hôn, vô luận có hay không có người yêu ổn định loại quan hệ này cả đời đều không được thừa nhận. Có một bộ phận người đồng tính luyến ái thoả hiệp, như vậy vợ của họ liền chính là người bị hại.

Lục Tư Ngữ ngồi ở bên cạnh cúi đầu một hồi, cậu bỗng nhiên nhỏ giọng hòi Tống Văn: "Tống đội, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

Tống Văn đối nét mặt Lục Tư Ngữ bây giờ có chút quen thuộc, giơ tay lên nhìn đồng hồ, quả nhiên, 12h lẻ 1 phút, đây cũng là giờ ăn cơm, anh có chút bất đắc dĩ đoán được Lục Tư Ngữ muốn làm gì, cau mày nói: "Tiểu tổ tông, cậu không phải là muốn nhà tang lễ hâm nóng cơm giúp chứ?"

Lục Tư Ngữ gật gật đầu, quơ quơ hộp cơm vừa lấy ra từ trong ba lô.

"...." Tống Văn cực kỳ đau đầu, "Tổ tông, cậu ngày hôm qua mấy giờ ngủ."

"Tôi không xem giờ, đại khái 2h, 3h đi." Lục Tư Ngữ là người cho dù trời có sập xuống thì một ngày cũng phải ăn ba bữa đúng giờ, còn là người không chịu được đói bụng, đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn, lúc này vừa mới tới giờ ăn cơm liền giống như bóng bay bị rút mất không khí vậy, cả người đều mất đi thần thái.

Nhìn cậu cả người đều nằm úp sấp xuống bàn, Tống Văn vạn phần bất đắc dĩ, anh đè xuống tính tình, cùng cậu thương lượng: "Chờ chút, tí nữa tìm một cửa hàng tiện lợi được không?"

"Nếu không tôi tự mình đi...." Lục Tư Ngữ đưa ra đề nghị.

".....Trường cảnh sát dạy thế nào? Trong quá trình chấp pháp nhất định phải có hai người trở lên ở đây." Tống Văn đem cậu kéo lại, sau đó anh nhìn đồng hồ, "Được rồi, tôi sẽ cố tăng nhanh tốc độ, nhịn nửa giờ nữa, chỉ nửa giờ...."

Tống Văn vừa nói vừa cảm thấy chính mình làm người lãnh đạo thật oan ức, rõ ràng là đội trưởng đội cảnh sát hành sự nhưng bây giờ làm công việc này thật sự không khác gì bảo mẫu. Có thể mặc anh lúc trước làm việc lôi phong lệ hành, nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng khi bị cặp mắt đẹp đẽ kia của Lục Tư Ngữ nhìn chằm chằm liền như gặp khắc tinh vậy, không còn có lực chống đỡ.

Sau một phen cò kè mặc cả, Lục Tư Ngữ gật gật đầu.

Hai người vừa mới ở đây đạt thành nhất trí, Chung Tình liền từ trong phòng vệ sinh đi ra, Tống Văn liền đi lên hỏi cô: "Cô Chung, cô tới đây như thế nào?"

"Tôi vừa nãy đi taxi, tôi không biết lái xe..." Chung Tình vừa mới rửa mặt, cả người lại có một vẻ bối rối, không còn bình tĩnh như vừa này nữa, cô nói chuyện, dùng tay ướt vỗ một chút mái tóc rối bời.

"Tôi có thể đưa chị về nhà, thuận tiện xem nhà của chị một chút được chứ?" Tống Văn hỏi.

"Cái này...." Chung Tình do dự một chút, "Trong nhà có chút loạn...."

Đây là một cách từ chối uyển chuyển, Tống Văn làm bộ không nghe hiểu: "Chúng tôi chỉ là tiện đường, không làm lỡ bao lâu, đồng nghiệp tôi vội vã đi ăn cơm."

Chung Tình nhìn một chút Lục Tư Ngữ đang ở bên cạnh vò dạ dày, đúng là một bộ dạng đói bụng đến dán vào lưng, không nói cái gì nữa, báo cái địa chỉ, cảnh sát nói muốn đi, nàng một người phụ nữa làm sao ngăn được.

Ba người lên xe cảnh sát, Tống Văn lái xe, Lục Tư Ngữ ngồi ở ghế phụ, Chung Tình ngồi ở ghế sau, nữ nhân này tựa hồ như vẫn đắm chìm trong cảm xúc của vừa nãy, ghế sau thi thoảng vẫn truyền đến thanh âm nức nở. Tống Văn cũng không muốn làm quá gấp, nên không hỏi cô vấn đề nữa. Anh có thể theo quy trình thân thỉnh xin điều tra cô ta, thế nhưng anh muốn đánh bất ngờ, chỉ như vậy mới có thể thu được càng nhiều chân tướng ẩn náu.

Nhà Chung Tình cách nhà tang lễ không xa lắm, đại khái lái xe chỉ mất mười năm phút lái xe, cách gian phòng thuê lại kia không xa không gần.

Tống Văn đối hình dáng đất đai con đường của Nam thành vô cùng quen thuộc, anh ở trong lòng vẽ một cái bản đồ, vị trí như vậy vừa vặn có thể cùng công ty Lâm Chính Hoa tạo thành một cái tam giác, muốn đến mấy địa phương này đều phải mất mười mấy phút lái xe.

Phòng ở chỗ này là một cái nhà sáu tầng kiến trúc cũ, nơi ở là ở tầng bốn, diện tích rất lớn, ba phòng hai thính, một phòng bếp một nhà vệ sinh, trước sau có ban công. Hai người thay đổi dép đi trong nhà, Chung Tình dẫn bọn họ vào, đi tới bên cạnh rót cho bọn họ hai cốc nước, cô giống như đã từ cái chết của chồng mình hồi phục lại, giống như thường ngày hờ hờ hững hững, "Trong nhà không thường có khách đến nên có chút loạn."

Câu nói này thật sự quá khiêm nhường rồi, trong phòng sạch sẽ đến lợi hại. Toàn bộ nơi ở có thể nhìn ra, vết tích Lâm Chính Hoa ở đây không nhiều.

"Đây là phòng của tôi, đây là phòng con trai tôi, Lâm Chính Hoa không thường trở về, nếu như trở về thì ở phòng khách." Chung Tình giới thiệu sơ lược một chút. Bọn họ là vợ chồng nhưng sống như hai khách trọ dưới cùng một mái hiên nhà vậy.

Tống Văn đi vào, nhìn thấy mấy bức ảnh treo trên tường phòng Lâm Thượng, đều là ảnh một nhà ba người chụp chung. Có bức là dẫn con trai khi còn bé đi công viên giải trí, sau khi lớn lên đi dạo viện bảo tàng, còn có một tấm Chung Tình và Lâm Chính Hoa tổ chức sinh nhật cho Lâm Thượng. Những bức ảnh gia định này đều giống với những gia đình khác, căn bản không nhìn ra điều gì khác thường.

Lục Tư Ngữ cũng đi tới nhìn, trong đó có một tấm hơi sai lệch một chút, cậu chớp mắt một cái, không nhịn được đưa tay ra chỉnh lại cho chỉnh tề.

Chung Tình nói: "Anh ta đối với tôi không chút tình cảm, nhưng đối với con trai lại vô cùng tốt, dù sao cũng là cha mà. Tại trước hôm nay, trong lòng tôi còn mang một tia tâm lý cầu mong may mắn, chưa hề đem chuyện cha nó mất nói cho nó.... Giờ tôi không biết... nên nói với nó như thế nào nữa." Lời nói tới đây, Chung Tình lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, dù sao đây cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì.

Ánh mắt Tống Văn rơi vào bàn học bên cạnh của Lâm Thượng, trên mặt bàn đều là dụng cụ học tập, bên cạnh bàn có dán vài tấm giấy khen.

Lục Tư Ngữ ở đây nhìn mấy lần, tựa hồ mất đi hứng thú, liền đeo ba lô đi đến nhà bếp, cậu chỉ chỉ mặt bàn nhà bếp hỏi: "Vị trí này, trước đó có đặt một cái máy ép trái cây đi." Mặt bàn kia có chút lâu năm, đều đã ố vàng, tại một vị trí trong đó cùng những chỗ khác có màu sắc khác nhau, thậm chí chu vi có thể nhìn thấy là một cái dấu vết hình cung.

"À, trước đó đúng là có một cái máy ép, tôi vốn là mua để ép nước trái cây cho con trai, Lâm Chính Hoa dùng qua mấy lần, cản thấy dùng tốt liền cầm đi, tôi cũng không biết anh ta mang đi nơi nào, luôn muốn mua lại một cái nhưng mà cứ quên mất." Chung Tình tỉ mỉ đáp lại, trả lời đến thiên y vô phùng.

Tống Văn trong lòng sáng tỏ, hoá ra chỗ này để một cái máy ép nước trái cây, từ to nhỏ cùng hình dáng đem ra so, chính là cái máy ép ở hiện trường. Anh thấy Lục Tư Ngữ cứ luôn tại phòng bếp nhà người ta nhìn xung quanh, đi vào lại không muốn đi ra, giống như là một giây sau liền muốn nói tôi có thể mượn lò vi sóng nhà chị hâm nóng cơm hộp được không, thập phần lo lắng ảnh hưởng đến hình tượng cảnh sát nhân dân.

Tống Văn thấy thời gian không sai biệt lắm, từ trong ví lấy ra một tờ danh thiếp, đối với Chung Tình nói: "Được rồi, không quấy rầy nữa, đây là danh thiếp của tôi. Nếu như chị nhớ ra cái gì đó liên quan đến vụ án, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cục của chúng tôi, dựa theo quy định thi thể còn cần bảo lưu một quãng thời gian nữa mới được hoả táng..."

Lục Tư Ngữ nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, chủ động hướng cửa đi tới. Cậu đi tới cửa, thời điểm đổi giày, động tác bỗng ngừng lại.

Bên kia Tống Văn đang cùng Chung Tình nói chuyện, Chung Tình nhận danh thiếp gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lục Tư Ngữ. Vị cảnh sát hình sự tướng mạo tuấn tú kia lúc này đang cúi đầu đi giày, hai vị cảnh sát này đều rất khó chơi, như là đem tất cả mọi chuyện đều nhìn thấu vậy.

Đi được nột nửa giày, Lục Tư Ngữ bỗng ngẩng đầu lên cười với cô, Chung Tình không nghĩ tới, nam nhân này cười rộ lên càng xinh đẹp, nhất thời nhìn đến ngây dại.

Lục Tư Ngữ đưa tay ra, giống như là lơ đãng, ngón tay thon dài xẹt qua đôi giày da nam trên mặt đất.

Lúc này, vừa vặn Tống Văn xoay người, trong chớp mắt Tống Văn không nhìn thấy, khuôn mặt Chung Tình phía sau anh giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy......