Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 95




Tống Văn và đội một bọn họ đuổi theo manh mối mới vừa phát hiện, buổi chiều lúc đi ngang qua phòng thẩm vấn, vừa vặn gặp phải Phó Lâm Giang đi đưa hồ sơ trở về, Tống Văn hướng trong phòng thẩm vấn liếc mắt một cái hỏi hắn: "Cố Tri Bạch vẫn còn đang bị tạm giam sao?"

Nam thành cục thành phố lại chỉ lớn như vậy, tin tức Hứa Trường Anh tra được Cố Tri Bạch đã sớm truyền khắp, Tống Văn phỏng chừng, Lục Tư Ngữ cũng đã biết rồi. Anh và Lục Tư Ngữ lần trước gặp qua người này một lần, đến bây giờ còn nhớ tới đó là một người vừa nguy hiểm lại thú vị.

Phó Lâm Giang gật gật đầu nhỏ giọng nói: "Ân, từ chiều hôm qua tan tầm bắt đầu, này sắp một ngày một đêm đi, cả đội người bên kia đều không nghỉ ngơi. Tôi nghe nói, có xin kéo dài kỳ hạn."

Nghe như thế bên này không có tốc chiến tốc thắng, mà là đi vào ngao ưng khổ chiến.

"Thời gian kéo dài càng lâu, chuyện này càng không ổn." Tống Văn nói, một khi chuyển vào cuộc chiến trường cửu, không có mới chứng cứ xuất hiện Cố Tri Bạch lại cáo già như vậy liền càng có thể thăm dò lá bài tẩy của Hứa Trường Anh, sau đó anh lắc lắc đầu, cảm thấy được chính mình có chút bận tâm vớ vẩn, "Thôi, không quản bọn họ, chúng ta trước tiên điều tra vụ án của chúng ta."

Sau đó Tống Văn chào hỏi một câu: "Trước khi tan việc chúng ta mở hội nghị, tập hợp một chút tin tức."

Một tổ người bắt đầu mỗi người quản lí chức vụ của mình, tìm kiếm các loại phương hướng.

Lục Tư Ngữ vẫn là không có tinh thần, trong dạ dày không thoải mái, tim đập cũng nhất thời rất nhanh, nhất thời lại rất chậm, Tống Văn xem sắc mặt cậu không tốt, không phân chia nhiệm vụ cho cậu nữa.

Lục Tư Ngữ ở trên bàn làm việc nằm úp sấp một hồi, lúc sắp đến giờ tan ca, mọi người đồng thời mở họp. Cậu cầm bút cùng sổ chuẩn bị ghi chép, Tống Văn lại gần nhỏ giọng nói: "Cậu nếu không thoải mái cũng đừng ghi nữa, nghe là được rồi, cái này để tôi chỉnh lý sau."

Lục Tư Ngữ nhấp một môi dưới cố chấp nói: "Còn không đến mức cả chữ cũng viết không được."

Mấy ngày nay cậu thông qua phương thức cứng rắn gần như là tự mình hại mình, cố gắng đem lượng thuốc ít lại, nhưng di chứng cũng thuận theo đó mà đến, có lúc bước đi như là dẫm phải bông vậy.

Lục Tư Ngữ cảm giác đây như là một cuộc chiến tranh, không thể cứ như vậy mà thua.

Tống Văn thấy cậu kiên trì, không nói gì nữa.

Hứa Trường Anh bên kia vẫn chiếm phòng hội nghị nhỏ, ngược lại trung thuyệŧ giám lại không có ai.

Tống Văn mang người đi vào đuổi tới trước giờ tan tầm, kết quả xét nghiệm bước đầu của Trình Tiểu Băng đã đi ra, vết máu trên bộ phận xe kia đã bị chứng thực chính là Triệu Hựu Lan lưu xuống, mà mấy chỗ vết máu bí mật trên xe, trải qua kiểm chứng là nam tính, rồi lại cùng nhóm máu của Trần Nhan Thu bất đồng.

Tống Văn chuyển bút liếc nhìn kết quả xét nghiệm huyết hình: "Nói cách khác, nếu như chúng ta có thể lấy được mẫu máu của Hoắc Thiếu Khanh, là có thể tiến hành so sánh, xác nhận xem hắn cùng lần tai nạn xe cộ kia có trực tiếp liên hệ hay không?"

Phó Lâm Giang nói: "Nhưng mà bây giờ muốn tìm tới Hoắc thiếu có lẽ có chút độ khó, tháng hai năm nay, Hoắc thiếu này bỗng nhiên xuất ngoại, đi chính là A quốc."

"Vượt quốc có chút độ khó a. Hiện tại không có chứng cớ xác thực, không thể liên hệ cảnh sát hình sự quốc tế." Lão Giả nói chuyện nhớ ra cái gì đó đạo, "Không trách tôi cảm thấy được khoảng thời gian này, trên internet Hoắc thiếu điệu thấp hơn hẳn."

Chu Hiểu bĩu môi: "Điệu thấp cái gì a, anh không nhìn trên instagram của hắn mỗi ngày đều đăng ảnh. Người này ở nước ngoài, cũng là mỗi ngày chủ yếu mua say, thật sự làm cho người ta chán ghét."

Tống Văn đem chuyện phiếm kéo trở về: "Chu Hiểu, nói thông tin cậu tra được đi."

Chu Hiểu tiếp tục nói: "Hoắc thiếu là ở nước ngoài không có sai, thế nhưng hắn sắp về nước. Bởi vì hắn trước chưa có xin visa để định cư thời gian dài, trong tay chỉ có nửa năm thị thực, tôi vừa nãy tính ngày không còn được mấy ngày. Vì vậy liền đi thăm dò thông tin chuyến bay, không ngờ có thu hoạch không tưởng tượng nổi...." Nói chuyện hắn chiếu lên máy chiếu kết quả điều tra, thông tin vé máy bay của Hoắc Thiếu Khanh đều ở phía trên, "Cũng chính là ngày kia, vị con ông cháu cha này phải trở về nước."

Đối với vụ án trước mắt mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, có thể trực tiếp thẩm vấn Hoắc Thiếu Khanh làm cho vụ án càng sáng tỏ. Như là lúc tham gia chạy cự li dài bỗng nhiên xa xa nhìn thấy vạch đích, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.

Chu Hiểu tiếp tục nói: "Ngoại trừ vết máu bên Trình Tiểu Băng kia có thể là của Hoắc thiếu, tôi còn phát hiện một vài những chứng cứ khác nữa, chiếc Porsche kia là đăng ký dưới danh nghĩa của Hoắc Thần cha của Hoắc Thiếu Khanh, mua vào thời gian là hai năm trước, vẫn luôn là Hoắc Thiếu Khanh lái. Căn cứ vào hệ thống biểu thị, hắn từng có hai lần lái xe khi uống rượu mà bị ghi chép lại, nhưng mà sau đó những ghi chép này lại không giải thích được mà bị xoá mất trong hệ thống, tôi còn là kiểm tra dấu vết thay đổi mới phát hiện."

Lời nói tới đây, Phó Lâm Giang cùng Tống Văn liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một bộ biểu tình ý tứ sâu xa, Hoắc Thiếu Khanh là người chuyên lái xe khi uống rượu, nhưng bởi vì trong nhà có quan hệ, vẫn luôn không có bị xử lý.

Kế tiếp là lão Giả báo cáo, hắn phụ trách thu thập thông tin liên quan đến Triệu Lục Nhi.

Lão Giả mở màn lên đường: "Tôi mới vừa xem một ít video livestream của Triệu Lục Nhi, đừng nói chứ, âm thanh rất êm tai, hát cũng không tồi, gần đây Triệu Lục Nhi này luôn luôn ở đầu bảng danh sách livestream nổi tiếng....."

Chu Hiểu nói: "Đúng đúng, giống như lại có mấy tên thổ hào mới nổi đến nâng cô ta, thường thường tặng quà."

Lão Giả cũng gật đầu: "Ừ, trong đó có tiền nhất chính là người này, đứng đầu bảng tặng quà là Ánh Trăng Thanh, người này sau khi Hoắc thiếu xuất ngoại liền nhanh chóng thay thế Hoắc thiếu trở thành người đứng vị trí thứ nhất bảng tặng quà, tháng này tặng phải mười vạn đi, hơn nữa người này thường thường xem cô ta livestream....." Nói về này đó bát quái, lão Giả trên mặt đều dẫn theo hưng phấn. Hắn và Chu Hiểu hai người một xướng một họa, phối hợp với hình ảnh trên máy chiếu mà hàn huyên.

Tống Văn không nhịn được ho khan một tiếng ngắt lời nói: "Nói chút cùng vụ án tương quan."

Lão Giả lúc này mới thu nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Tôi chỗ này cũng tìm được một ít manh mối, Hoắc Thiếu Khanh không sai biệt lắm là một năm trước cùng Triệu Lục Nhi qua lại với nhau, hắn có rất nhiều bạn gái, Triệu Lục Nhi hẳn là một trong những người hắn qua lại tương đối lâu, vẫn luôn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, bị người gọi đùa là Hoắc gia chính cung nương nương. Tôi tìm ra mấy tấm hình, đều là Triệu Lục Nhi ở nhà bọn họ chụp, sủng vật, sàn nhà, tủ kính, đều tương tự những bức ảnh lúc trước Hoắc thiếu đăng trên mạng."

Lão Giả đem vài tấm ảnh của Triệu Lục Nhi phóng to lên trên màn hình chiếu, sau đó mở ra một đoạn video, video là điện thoại di động qua, hiện trường tia sáng không quá tốt, âm thanh ầm ĩ, trong hình là một cái quầy rượu, âm nhạc vang, mấy người theo nhạc vặn vẹo, hình ảnh ở giữa Triệu Lục Nhi bưng chén rượu, đối với người quay phim nở nụ cười, cô ta không giống như minh tinh khiến người liếc mắt một cái kinh diễm, thế nhưng trong những người bình thường kia lại có vẻ có thể thân cận, càng bình dị gần gũi, phía sau cô ta, một nam nhân trẻ tuổi đội mũ kéo cô ta qua đó, hôn lên trên mặt một cái.

Lão Giả nhấn tạm dừng, hình ảnh dừng lại ở trên mặt nam nhân trẻ tuổi kia, gương mặt của người nọ bị mũ che đi một số bộ phận, nhưng có thể thấy được trên vành tai có mang một cái khuyên tai, dưới ánh đèn quán bar chiết xạ ra một tia sáng.

Lão Giả tổng kết nói: "Năm ngoái vào đêm giáng sinh, Triệu Lục Nhi ở một quán bar có một tràng hoạt động, hoạt động kéo dài đến sáng sớm, có người ở trên internet phát ra những video có liên quan. Mặc dù có điểm mơ hồ, thế nhưng căn cứ cái khuyên tai này để suy đoán, nam nhân này là Hoắc Thiếu Khanh, nói cách khác hắn lúc đó liền ở quán bar gần đường Trường Thọ, còn uống rượu."

Tống Văn nói tới chỗ này sờ cằm một cái, thuận theo đó nghĩ xuống: "E rằng, lần tai nạn xe cộ kia Triệu Lục Nhi cũng ở trên xe..."

Chu Hiểu than thở: "Cũng may chúng ta mới vừa rồi không có trực tiếp gọi điện thoại dò hỏi Triệu Lục Nhi tình huống, vạn nhất gọi điện thoại xong Triệu Lục Nhi lại gọi báo tin cho Hoắc thiếu thì tên này có thể sẽ trốn ra nước ngoài..."

"Mọi người tra được không tồi, đến tôi bổ sung một chút." Tống Văn nói chuyện, đem một phần tư liệu chiếu lên trên màn chiếu, trong hình là một nam tử trung niên, "Người này, chính là cha của Hoắc Thiếu Khanh, Hoắc Thần, người này từ khi còn trẻ đã đầu tư rất nhiều, mấy năm gần đây vẫn đang đầu tư bất động sản, ở Nam thành có đông đảo tài sản cũng có nhân mạch, chuyện lần này của Hoắc Thiếu Khanh ông ta nhất định là người biết chuyện, hơn nữa hẳn là một tay ông ta xử lý."

Mấy vị thuộc hạ gật đầu liên tục, nghĩ đến cũng phải, Hoắc Thiếu Khanh coi như là có tiền nhưng ở Nam thành căn cơ hoàn yếu, chuyện gánh tội thay này cần thiết làm ra phản ứng trong khoảng thời gian ngắn, đây hẳn là tác phẩm của người cha thương con sốt ruột này. Chắc là Hoắc thiếu gọi điện thoại cho cha của mình cầu viện, cha hắn liền giúp hắn liên lạc những người khác.

"Bất quá tôi kiến nghị, trước khi có khẩu cung của Hoắc Thiếu Khanh trước tiên đem chuyện cha của hắn áp về sau một chút. Chu Hiểu, cậu chú ý một chút hướng đi gần đây của Hoắc Thần. Không quản thế nào, Hoắc Thiếu Khanh đều là nhân vậy mấu chốt của vụ án, chúng ta cần phải bảo đảm hắn có thể bị bắt về thẩm tra, làm rõ chân tướng của vụ án gánh tội thay trước, chúng ta cũng cách chân tướng Trần Nhan Thu tử vong tiến thêm một bước."

Tống Văn đã chọn Hoắc Thiếu Khanh người tương đối bạc nhược làm chỗ đột phá của vụ án, anh suy nghĩ trong chốc lát lại nói: "Tìm cái những lý do khác, ngày mai đem Triệu Lục Nhi gọi vào Cục thành phố, tạm giam cô ta đến khi Hoắc Thiếu Khanh xuống máy bay. Sau đó Phó Lâm Giang mang đội, đến sân bay trực tiếp đem Hoắc thiếu mang về thị cục." Xử lý như vậy, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất để tránh khỏi Triệu Lục Nhi truyền tin tức cho Hoắc thiếu.

Lục Tư Ngữ lấy tay che lấy trán, một bên nghe Tống Văn phân tích vụ án, một bên ghi chép trên giấy.

Ở sân bay trực tiếp bắt lấy Hoắc thiếu có thể đánh hắn trở tay không kịp, đợi đến Hoắc thiếu bên kia đã điều tra xong, Hoắc Thần muốn làm cái gì để ứng đối cũng đã muộn rồi.

Tống Văn tập hợp xong tin tức, làm xong an bài ngày thứ hai, tuyên bố tan họp, vụ án rốt cục cũng có tiến triển, mấy vị cảnh viên liền nói tới đề tài hotgirl mạng này.

"Cái kia, Tống đội, tôi cảm thấy tôi có thể thẩm tra Triệu Lục Nhi một chút, sau đó còn muốn chụp ảnh chung..." Lão Giả chà xát tay, "Ai, mấy cái người làm livestream này, có phải là để đối diện bọn họ một cái điện thoại di động sẽ tự nhiên hơn một chút không?"

Chu Hiểu nói: "Thôi đi, ta sợ anh lúc đó lại ngồi đối diện thôi đã đem vấn đề đều quên sạch." Nói chuyện, lão Giả cùng Chu Hiểu đi về trước.

Lục Tư Ngữ tại một bên cạnh thu thập đồ vật, Phó Lâm Giang đi qua hỏi Tống Văn nói: "Cậu nói, Hoắc thiếu có phải là người gϊếŧ Trần Nhan Thu hay không?"

Tống Văn nói: "Không nhất định. Chúng ta bây giờ kiểm chứng xuống dưới, hoắc thiếu có khả năng chỉ là người bị tình nghi của vụ án gánh tội thay." Hiện tại nguyên nhân chân chính khiến Trần Nhan Thu chết còn chưa biết, tất cả còn cần xem kết quả điều tra mới có thể phán đoán.

Phó Lâm Giang cúi đầu nói: "Vạn nhất sự tình gánh tội thay này cùng Trần Nhan Thu không có quan hệ, chúng ta sẽ phải lật lại vụ án điều tra lại sao?"

Tống Văn gật gật đầu, "Nếu như chứng minh hai việc này hoàn toàn không liên quan, có thể phải từ phương hướng mới điều tra lại."

Phó Lâm Giang nửa đùa nửa thật nói: "Ai, vậy chúng ta không phải là lập cônh thay Cục giao thông sao? Vụ án gánh tội thay này là chúng ta phá, coi như tính vào suất của chúng ta chứ?"

Tống Văn lạnh nhạt nói: "Cảnh sát cùng pháp luật là vì để sự tình trở lại quỹ đạo mà tồn tại. Chúng ta nếu phát hiện Triệu Hựu Lan oan khuất, tại sao có thể không tra được? Dưới cái nhìn của tôi, người xấu bị trừng phạt rất trọng yếu, coi như Trần Nhan Thu không phải là bị Hoắc Thiếu Khanh gϊếŧ, chỉ cần Hoắc Thiếu Khanh phạm pháp luật thì cũng bắt."

Lục Tư Ngữ ở bên cạnh đang sắp xếp đồ đạc, nghe lời này, hơi dừng lại một chút, đều nói người ở cùng nhau lâu sẽ trở nên tương tự, cậu giống như càng ngày càng quên mất ước nguyện ban đầu của chính mình, cảm giác Tống Văn bây giờ nói là đúng.

Lục Tư Ngữ lông mi run rẩy, đối với loại biến hóa này của mình kinh ngạc, cũng đồng thời có chút sợ sệt, thế giới quan của cậu phát sinh ra biến hóa, nếu có một ngày, những kẻ thù đó đứng trước mặt của cậu, cậu không biết mình là không có thể nắm chặt đao trong tay, không chút do dự mà đâm đi ra ngoài không. Nhưng nếu thật sự đi đến bước đường ấy, nếu như tà ác rút đi, tâm của cậu trở nên mềm yếu, như vậy e rằng người bị chết có phải là cậu hay không?

Tống Văn vừa quay đầu lại, đối mặt với hai mắt của Lục Tư Ngữ, anh cũng không nói được trong cặp mắt kia có cái gì, chỉ là thoạt nhìn, liền để anh cảm giác có chút đau lòng, ánh mắt của hai người tiếp xúc nháy mắt, Lục Tư Ngữ trước tiên cúi thấp đầu, Tống Văn đem sổ trong tay đưa cho cậu: "Giúp tôi cầm về đi, tôi đi cùng Cố cục báo cáo lại."

Lục Tư Ngữ a một tiếng.

Tống Văn liền đến gần ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Đừng chờ tôi, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi phải tăng ca thêm, chờ hết bận liền trở về." Suy nghĩ một chút liền dặn dò một câu, "Lái xe cẩn thận một chút."

Lục Tư Ngữ gật gật đầu.

Tống Văn trở về văn phòng, mở máy vi tính ra rất nhanh làm kế hoạch hành động, dựa theo quy trình đưa cho Cố cục phê duyệt.

Cố cục tựa là bởi vì vụ án trước cảm thấy được đối Tống Văn có điều thua thiệt, lần này nghe xong Tống Văn báo cáo liền nói: "Không quản Hoắc Thiếu Khanh cùng vụ án của Trần Nhan Thu có liên quan hay không, vụ án tai nạn xe cộ của Triệu Hựu Lan này ta đều ủng hộ cháu tra, lúc đó chờ Hoắc Thiếu Khanh vừa đáp xuống đất, cháu liền dẫn người đem hắn mang tới, chỉ có điều..."

Nói tới chỗ này, Cố cục dừng lại, lông mày hơi nhíu, dường như đang cân nhắc cái gì: "Hoắc Thiếu Khanh dù sao cũng là nhân vật nổi danh ở Nam thành, quay đầu lại không thể thiếu khắp mọi mặt tới hỏi thăm, hiện tại nếu tra ra chiếc xe gây chuyện kia là của Hoắc gia, hay là dùng tội danh người gây tai nạn bỏ trốn tới bắt tương đối ổn thỏa."

Tống Văn cũng rõ ràng, hiện tại vụ án Trần Nhan Thu khuyết thiếu chứng cứ chủ yếu, mở miệng nói: "Cái này Cố cục ngài xem làm sao thích hợp, ngài tới làm quyết định..."

Cố cục hơi trầm tư, lấy tay quay tròn ghế xoay tay vịn nói: "Nhưng nếu như là dùng tội gây tai nạn bỏ trốn, liền liên hệ với Cục giao thông bên kia, dù sao cũng đều là một cái hệ thống..." Sau đó ông và Tống Văn thương lượng, "Như vậy, phía ta bên này liên hệ hạ cục giao thông bên kia, xem như là liên hợp hành động, đến lúc đó bảo bọn họ bên kia cũng phái hai người đi, cùng các cháu hội hợp."

Cố cục đều nói đến phân thượng này, Tống Văn không đáp ứng nữa thì có điểm quá phận, gật đầu nói: "Thế liền an bài như vậy đi."

Từ phòng làm việc của Cố cục đi ra, Tống Văn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã gần bảy giờ tối rồi, anh về bàn làm việc cầm đồ vật, cùng Chu Hiểu hỏi thăm một chút, trong phòng làm việc chỉ còn lại Chu Hiểu đang gọi điện thoại hẹn Triệu Lục Nhi lại đây.

Cô nương kia bản danh ngược lại là rất mộc mạc, gọi là Lưu Phương. Chu Hiểu nói chuyện điện thoại, âm thanh đều không tự chủ ngắt nhéo: "... Lưu Phương tiểu thư, tôi là cảnh sát của Cục thành phố Nam thành, gần đây chúng tôi hoài nghi cô nhận tiền khen thưởng từ tiền tham ô của một vị chủ khách, hi vọng cô có thể đến Cục thành phố Nam thành một chuyến vào hai giờ chiều mai, phối hợp điều tra của chúng tôi."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát, thanh âm của nữ sinh truyền đến: "Anh không phải là tên lừa đảo chứ..." Không hổ là làm streamer, âm thanh quả thật là rất êm tai.

Điện thoại bên này, Chu Hiểu không nhịn được ho nhẹ một tiếng: "Lưu tiểu thư, tôi nghĩ, tên lừa đảo sẽ không để cho cô tới Cục cảnh sát gặp mặt nói chuyện."

"Nhưng công khoản này? Chuyện này tôi không biết rõ lắm. Các ngừoi cần phải đi tìm kênh livestream chứ a." Đối diện nữ sinh âm thanh rụt rè, có chút sợ sệt.

Chu Hiểu nói: "Chúng tôi chỉ là muốn cùng cô tra hỏi một ít chi tiết nhỏ trong việc giao lưu của cô và đối phương, xem có nhiều manh mối hơn hay không. Chúng tôi cũng hi vọng, tốt nhất không nên để cho những việc này ảnh hưởng đến việc cô livestream."

Trầm mặc chốc lát, bên kia điện thoại nữ sinh rốt cuộc nói: "Được rồi, chiều mai tôi sẽ đến đó một chuyến."

Triệu Lục Nhi treo điện thoại di động, đây thực sự là một cuộc điện thoại kì quái, cảnh sát gọi điện thoại cho cô, còn bảo cô đi Cục thành phố phối hợp điều tra. Cô nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, Triệu Lục Nhi hiện tại nghĩ như thế nào, cũng không nhớ ra được trong những người tặng quà cho mình có ai tương đối khả nghi.

Có phải... không phải là vì sự kiện kia chứ?

Chuyện kia mặc dù đã qua hơn nửa năm, nhớ tới Triệu Lục Nhi vẫn còn có chút lạnh cả người.

Lúc mới bắt đầu, cô mỗi ngày đều nằm mơ thấy ác mộng, nhưng theo thời gian trôi đi, cô từ từ bình tĩnh lại, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Dưới sự cố lừa dối mình này, cô đều quên sự kiện kia, nhưng ở nơi sâu nhất tronh đáy lòng của cô sợ hãi vẫn tồn tại như cũ.

Hẳn là sẽ không... đều qua lâu như vậy rồi, nếu như muốn tìm cô, sớm đã tìm đến rồi. Thời gian trôi qua càng lâu, bọn họ liền càng an toàn. Triệu Lục Nhi nghĩ nhấn tắt điện thoại di động, nhấp môi dưới thu hồi tâm tư, ngược lại hẹn chính là ngày mai, trước mắt, cô vẫn phải ứng phó tốt buổi hẹn hò trọng yếu trong tối nay, tuyệt đối không thể bị những việc vặt này ảnh hưởng tới trạng thái.

Đây là một phòng ăn Tây Ban Nha xa hoa, ánh đèn màu da cam, trong đại sảnh vang lên nhạc khúc, điệu thấp mà ám muội, Triệu Lục Nhi an vị ở trên ghế dài bên trong phòng riêng, chờ đợi đối tượng mình hẹn hò. Cô dựa vào ghế dài soi lăng kính thủy tinh sửa lại một chút tóc tai, nghĩ có phải là nên đi trang điểm lại một chút.

Triệu Lục Nhi hẹn hò qua rất nhiều lần, lần này lại càng căng thẳng. Đêm nay Ánh Trăng Thanh hẹn cô gặp mặt, người này đã liên tục tặng quà cho cô sáu tháng, so với Hoắc thiếu lúc trước còn hào phóng hơn. Hắn không thường nói, đối với cô cũng lạnh như băng, chỉ có con số tặng quà không ngừng nhảy lên. Triệu Lục Nhi cũng từng trong bóng tối ám chỉ qua, mình có thể đáp ứng hắn một ít yêu cầu, nhưng người kia chỉ là ừ một tiếng, cũng không có đề cập tới bất kỳ yêu cầu gì. Càng như vậy, càng khiến Triệu Lục Nhi có một loại cảm giác kỳ quái. Hắn và những nam nhân không ngừng vây quanh cô rất bất đồng.

Triệu Lục Nhi tâm lý rõ ràng minh bạch, chính mình làm streamer không phải kế hoạch lâu dài, nhóm mấy phú nhị đại cũng chỉ là vui đùa một chút, hiện tại cô cần phải thừa dịp chính mình còn trẻ đẹp, tìm một nam nhân thành thật đáng tin để gả. Cái người Ánh Trăng Thanh này, ở thời điểm thoả đáng xuất hiện, đi vào trong lòng cô.

Đến ngày hôm qua, Triệu Lục Nhi rốt cục cũng thu được lời mời của Ánh Trăng Thanh, hẹn cô ra đây gặp mặt, Triệu Lục Nhi không chút do dự mà đáp ứng.

Nhưng là bây giờ, đã gần bảy rưỡi rồi, nam nhân kia đến muộn, bây giờ còn chưa hiện thân...

Triệu Lục Nhi không nhịn được nghĩ, Ánh Trăng Thanh là một người thế nào, tuy rằng trung gian cách một cái màn hình, thế nhưng cô có thể cảm giác được. Hắn không nhiều lời, phi thường ít ỏi, có chút thần bí, có chút đạm mạc, hắn thường xuyên online, cần phải tương đối có thời gian. Hắn chưa từng có để ý tới những streamer khác, chỉ ở phòng trực tiếp của cô, ngẩn ngơ chính là một ngày, khả năng  cả một ngày cũng không nói câu nào.

Một hai ngày còn bình thường, cũng thường thường có khách nhân thoát ra, thế nhưng theo thời gian liền trôi qua cái người kia vẫn cố chấp như vậy.

Đang suy nghĩ miên man, một cái bóng che ở trước mặt bàn cô.

Triệu Lục Nhi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người trước mắt, tâm lý bỗng nhiên lạnh xuống, con mắt của cô trợn to lên, trước khi Ánh Trăng Thanh tới, cô giả thiết vô số loại hình tượng của hắn, nhưng trước mắt, không phải là một loại nào trong số đó.

Đây hẳn là một trò đùa đi? Không... có lẽ đây là một cái âm mưu, thậm chí khả năng... so với âm mưu còn đáng sợ hơn...