Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 137: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 28




Ở bên kia, Lý Thăng cũng đã được đưa đến, gã cùng Lục Nghiễm bước vào tiệm net đạo cụ.

Lý Thăng ngồi xuống bèn hỏi: “Tôi là người thứ mấy?”

Lục Nghiễm: “Thứ tư.”

Tổng cộng có sáu nhân chứng, giờ đã đến người thứ tư, vậy chỉ còn lại hai người.

Lý Thăng ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hai người còn lại là ai?”

Lục Nghiễm: “Hách Hữu Mai và Lưu Cát Dũng.”

Lý Thăng yên lặng một lúc, đột nhiên cười: “Có phải càng đáng ngờ thì càng để dành lại sau không?”

Lục Nghiễm cũng nhếch mép, không trả lời, chỉ hỏi: “Ông và Thẩm Chí Bân quen biết nhau thế nào?”

Lý Thăng sững người, gã nhìn Lục Nghiễm, dừng lại một lúc rồi lại nhanh chóng phản ứng lại.

Nhưng Lục Nghiễm đã bắt được khoảnh khắc ấy.

Có thể thấy rõ, hướng phân tích trước đó của anh và Tiết Bồng là chính xác.

Lý Thăng lắp bắp: “Tôi, ai bảo là tôi quen Thẩm Chí Bân chứ?”

Nếu thật sự không quen, lúc này gã sẽ nói thẳng chứ không hỏi ngược lại như thế này.

Lục Nghiễm vẫn thờ ơ: “Vậy Thẩm Chí Bân bảo ông điều tra ai, điều tra chuyện gì?”

Lại là một câu hỏi bất thình lình.

Lần này, Lý Thăng chớp mắt liên tiếp, gã đang giấu giếm, cũng đang tìm cớ.

Lục Nghiễm không để cho Lý Thăng kịp thở: “Nếu ông không quen biết Thẩm Chí Bân, thế thì tại sao Trần Mạt Sinh lại bắt ông tới, ông đừng có nói với tôi là họ đã bắt nhầm người. Ông nói cho tôi biết chuyện càng sớm, càng có lợi cho ông. Bốn người trước đó lúc đầu cũng như ông vậy, có ý muốn che giấu, nhưng khi họ nhận thấy được chuyện này dính líu tới an nguy của mình, cuối cùng đều sửa lại lời nói, đẩy trách nhiệm cho người khác, khai rõ hết tất cả mọi chuyện.”

Lý Thăng nuốt nước bọt, nghe Lục Nghiễm thuật lại, vô thức tự vẽ trong đầu bốn người kia đã nói những gì, đẩy trách nhiệm như thế nào.

Lúc này, Lục Nghiễm lại nói: “Nếu ông cứ kiên quyết nói mình không biết gì, kiên quyết nói mình không quen Thẩm Chí Bân, tôi cũng không làm khó ông làm gì, tôi sẽ bảo họ đưa ông về, sau đó gọi hai nhân chứng còn lại ra. Đợi hỏi xong hết, tôi cũng đã có được câu chuyện sắp sửa hoàn chỉnh rồi, đến khi đó cũng không cần ông bổ sung thêm. Sau đó đám người Trần Mạt Sinh có làm gì ông, có đối xử khác biệt thế nào đó không thì có thể là đều phải xem lời chứng của mọi người ra sao, có ảnh hưởng thế nào đến vụ án. Ông phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”

Nói xong, Lục Nghiễm không nhiều lời thêm nữa, anh khoanh hai tay trước ngực, ngồi trên ghế nhìn Lý Thăng.

Nhưng bầu không khí yên ắng này vô hình trung lại khiến Lý Thăng cảm thấy căng thẳng hơn.

Có thành thật hay không dường như chỉ còn tùy thuộc vào gã.

“Tôi… tôi…” Lý Thăng ấp úng một lúc, cuối cùng cũng mở lời: “Trước khi bị hại, Thẩm Chí Bân quả thật từng đưa tôi một món tiền, bảo tôi giúp anh ta điều tra một chuyện, hơn nữa anh ta chi rất mạnh tay, lần đầu tiên đã đưa tôi một trăm nghín, còn nói chỉ là cọc trước thôi.”

Một trăm nghìn tiền cọc?

Cái giá này đã quyết định tính nghiêm trọng của sự việc cần điều tra.

Nếu chỉ là điều tra hôn nhân thông thường, tìm người ngoại tình, lừa dối gì đó, tiền cọc sẽ vào khoảng mười đến hai chục nghìn, đến khi điều tra rõ ràng hết tất cả chứng cứ, ăn giữ lắm cũng chỉ được năm, sáu chục nghìn.

Nhưng lúc bị hại, Thẩm Chí Bân vẫn còn độc thân, lúc còn sống, ngoài một số mối quan hệ ngoài luồng với một vài người phụ nữ, mối liên can chủ yếu chỉ có tham ô hối lộ.

Vì thế chắc là âm thầm điều tra về chuyện thương nghiệp, đây cũng có vẻ là chuyện mà Thẩm Chí Bân sẽ làm.

Con người đều có điểm yếu, điểm yếu của Thẩm Chí Bân chính là tiền.

Người chết vì tiền, bốn chữ này có lẽ đã có thể khái quát được cuộc đời ông ta.

Tham vọng mà được mở ra thì mạng cũng có thể dùng để cược.

Chỉ là đối tượng khiến Thẩm Chí Bân vừa bắt đầu đã chịu bỏ ra một trăm nghìn tiền cọc chắc chắn không phải Lưu Cát Dũng.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm hỏi: “Người ông ta muốn ông theo dõi điều tra là ai?”

Lý Thăng do dự, trước khi trả lời còn vòng vo: “Cậu là cảnh sát, nếu tôi nói thật với cậu thì có bị gì không vậy? Cậu có giữ bí mật giúp tôi không?”

“Tất nhiên.” Lục Nghiễm nói: “Trước khi mọi việc được điều tra rõ ràng, tất cả manh mối đều sẽ được chúng tôi giữ kín, sẽ không bứt dây động rừng, huống hồ gì vụ án này đã dính tới mạng người, chúng tôi càng phải thận trọng hơn.”

Lý Thăng gật đầu, nói rất nhỏ: “Thật ra Thẩm Chí Bân bảo tôi điều tra một học sinh cấp Ba.”

Học sinh cấp Ba?

Lục Nghiễm rướn người tới, anh cũng hạ thấp giọng: “Là ai?”

Lý Thăng còn không thèm nói, chỉ vươn tay, viết nhanh hai chữ lên mặt bàn.

Hai chữ kia có rất nhiều nét, nhưng Lục Nghiễm vẫn thấy kịp.

— Hoắc Kiêu.

Lục Nghiễm tức khắc nhíu chặt mày, Lý Thăng rụt tay lại, trên bàn không còn chút dấu vết, vậy mà anh vẫn nhìn chăm chăm vào khoảng trống kia.

Mười năm trước, Thẩm Chí Bân từng bảo Lý Thăng theo dõi Hoắc Kiêu?

Khi đó quả thật Hoắc Kiêu đang học cấp Ba, chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đa phần thời gian đều ở trường, chắc không có gì đặc biệt.

Lục Nghiễm ngước mắt hỏi: “Ông đã làm theo à?”

Lý Thăng gật đầu: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều tiền tới vậy, chắc chắn là phải động lòng chứ. Với lại chỉ là một học sinh cấp Ba thôi, chắc cũng không có gì nguy hiểm, nên tôi mới theo dõi…”

Lục Nghiễm: “Thế ông có phát hiện ra gì đặc biệt không?”

Lý Thăng lại nuốt nước bọt lần nữa, gã biến sắc, mắt cũng lại chớp nhanh: “Tôi phát hiện ngoài những lúc ở trường thì hoạt động ngoại khóa của cậu ta cũng khá là đa dạng, cậu ta có một cô bạn gái học cùng trường, trông rất xinh đẹp, hai người thường xuyên đến những nơi như karaoke, quán bar với nhau. Nhưng mà có lúc, cậu ta lại không mang theo cô bạn gái này, bên cạnh lại xuất hiện một cô bé trạc tuổi khác. Ban đầu tôi cũng không quá để ý, thường đưa ảnh chụp và ghi chép hành trình lại cho Thẩm Chí Bân…”

Lý Thăng nhớ rất rõ, lần đầu tiên cầm lấy xấp hình, Thẩm Chí Bân tỏ vẻ rất kỳ lạ.

Nhất là sau khi nhìn thấy cô bé kia đi cùng Hoắc Kiêu, Thẩm Chí Bân rất kinh ngạc, sau đó còn đưa ảnh tới gần nhìn chăm chăm như để xác nhận lại.

Lý Thăng thấy thế bèn hỏi: “Anh quen cô bé này à?”

Thẩm Chí Bân săm soi một hơi rồi lẩm bẩm: “Lạ thật, sao hai đứa nó lại ở cùng với nhau cơ chứ…”

Thẩm Chí Bân lại hỏi Lý Thăng vài vấn đề, ví dụ như Hoắc Kiêu có cử chỉ gì thân mật với cô bé này không, trông như mối quan hệ thế nào, mỗi lần xuất hiện ở những nơi như karaoke gì đó thì chúng nó ở đó bao lâu vân vân.

Lý Thăng trả lời từng câu, từ góc độ quan sát của mình, ông ta thấy không có gì là quá sức mờ ám, vả lại Hoắc Kiêu chỉ là một học sinh cấp Ba, dù có bắt cá hai tay thì cũng đâu làm được nên trò trống gì?

Nghe đến đây, Lục Nghiễm hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lý Thăng nói: “Sau đó ông ta bảo tôi điều tra tiếp, nếu phát hiện ra gì mới thì phải nói ngay. Ban đầu, tôi cũng không quá để tâm, tôi thấy làm chuyện này đơn giản ghê, cũng không có rủi ro gì. Sau đó tôi còn chụp được rất nhiều bức ảnh, còn thấy ba người bao gồm cậu học sinh cấp Ba này và bạn gái cậu ta, còn có cả cô bé kia nữa, họ không chỉ gặp mặt nhau mà còn đứng nói chuyện cùng, thấy vui vẻ lắm, không giống bắt cá hai tay.”

Lục Nghiễm chăm chú lắng nghe, không ngắt lời, đồng thời cũng xâu chuỗi các mối quan hệ.

Người bạn gái của Hoắc Kiêu mà Lý Thăng nói tất nhiên là Tiết Dịch, mà Hoắc Kiêu lại âm thầm gặp gỡ một cô gái khác, sau đó còn đi cùng Tiết Dịch, vậy thì cô gái này…

Lục Nghiễm đột nhiên hỏi: “Cô gái lúc sau ông nói tên là gì? Chắc ông phải biết chứ.”

Lý Thăng tránh mắt, bắt đầu ấp úng: “Chắc là… lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ nữa, dù gì thì tôi cũng đã đưa tấm ảnh đó cho Lưu Chí Bân rồi, tôi không có giữ…”

Lục Nghiễm: “Ông chỉ cần trả lời tôi, cô ta có mặt trong số sáu người các ông không?”

Lý Thăng ngẩn người, vô thức nhìn vào Lục Nghiễm.

Hai người vừa gặp phải ánh mắt nhau, Lục Nghiễm biết mình đã đoán đúng.

Chính là Khang Vũ Hinh.

Thật ra muốn đoán ra cô ta cũng không khó, dù gì Lục Nghiễm cũng đã nhìn thấy tấm ảnh của Khang Vũ Hinh, Hoắc Kiêu, Tiết Dịch trong karaoke.

Nhưng vấn đề là tại sao Lý Thăng lại ngắc ngứ chuyện này?

Lục Nghiễm nheo mắt, quyết định thăm dò Lý Thăng lần nữa: “Vậy là vì điều tra hành tung của hai người này đến Thẩm Chí Bân mới chuốc họa vào thân. Cảm ơn ông đã nói tôi nghe việc này.”

Lục Nghiễm nói xong bèn ra vẻ chuẩn bị đứng đậy, Lý Thăng đột nhiên đưa tay nắm lấy anh: “Đợi đã!”

Lục Nghiễm khựng bước, đưa mắt nhìn xuống tay Lý Thăng, Lý Thăng rụt tay lại, giải thích: “Cảnh sát Lục, cậu đừng có đoán lung tung đấy, tôi chẳng nói gì hết nhé… Tôi, vừa rồi tôi chẳng nói gì với cậu cả, cậu cũng không nghe thấy! Tôi… tôi cũng không biết xuất thân của cậu học sinh cấp Ba tôi theo dõi lại hiển hách đến thế, từ đầu tôi mà biết nhà cửa cậu ta như thế thì làm sao mà dám động vào! Với, với lại người giết Thẩm Chí Bân là Lưu Cát Dũng mà, đâu có liên quan gì tới mấy cô cậu cấp Ba đó?! Toàn là mấy đứa con nít mười mấy tuổi thôi mà, làm được gì đâu chứ!”

Lục Nghiễm cười, ngồi lại ghế: “Ông đâu có tận mắt nhìn thấy đâu, sao ông dám chắc Lưu Cát Dũng là hung thủ? Rồi sao ông lại biết mấy đứa học sinh kia không liên quan gì?”

“Tôi, tôi…” Lý Thăng lắp bắp: “Bởi vì hôm xảy ra vụ án, tôi cũng ở quán net… tôi có thể chứng minh, lúc vụ án xảy ra, cái cô bé ở ngoài quầy luôn ở trong quán, vả lại người đi về phía hiện trường vụ án trong khoảng thời gian đó chỉ có mình cái tên Thẩm Chí Bân giả mạo kia…”

Lục Nghiễm lại tiếp: “Nói vậy là khi đó ông cũng ở trong tiệm net? Ông tới đó làm gì?”

Lý Thăng nói: “Ơ thì, Thẩm Chí Bân bảo tôi theo dõi cậu học sinh đó ấy mà, tuần nào tôi cũng đều gặp mặt đưa ảnh cho anh ta, nhưng trước lúc Thẩm Chí Bân gặp chuyện, tôi đợi anh ta ở chỗ hẹn cả buổi sáng, anh ta vẫn không tới, tôi mới dùng điện thoại công cộng gọi vào di động của anh ta, hai cuộc gọi đầu đều bị tắt máy, gọi đến cuộc thứ ba thì có người bắt máy nhưng không phải giọng của Thẩm Chí Bân. Tôi thấy sai sai nên nói là gọi nhầm số.”

“Sau đó tôi lại tới chờ trước cửa nhà Thẩm Chí Bân, nhưng mà vẫn chẳng thấy anh ta đâu, thật ra lúc đó tôi đã thấy gì đó không ổn, thế là tôi lại tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi tới máy bàn nhà Thẩm Chí Bân, tôi còn giả làm nhân viên tiếp thị, hỏi anh ta có phải anh Thẩm không, có cần xử lý nghiệp vụ không… Kết quả là tên đàn ông bên kia đầu dây lại hết sức đanh ác nói “Ông ta chết rồi”, còn bảo tôi đừng gọi tới nữa.”

Sau khi cúp mát, Lý Thăng lại đấu tranh tư tưởng một hồi, vừa có linh cảm chẳng lạnh, vừa tự trấn an mình, băn khoăn qua lại một hồi, cuối cùng ra một quyết định.

Lý Thăng còn nhớ, trước đó Thẩm Chí Bân thường nói là ông ta thường đến một quán net gần nhà để lên mạng, vì mỗi lần nhận ảnh Lý Thăng gửi, ông ta không bao giờ dùng máy tính ở nhà mình để mở thư điện tử mà sẽ mang theo ổ cứng di động đến tiệm net.

Thẩm Chí Bân còn bảo quán net đó có nhiều người hút thuốc chung, có thể làm quen được nhiều bạn, trong số đó còn có người có thể cung cấp dịch vụ đặt biệt, “hoạt động về đêm” thì phong phú khỏi nói.

Lý Thăng quanh quẩn một lúc ở gần nhà Thẩm Chí Bân, phát hiện trên con đường đó chỉ có một quán net, vả lại khi đó cũng đã tối, Lý Thăng mới bỏ tiền ra kiếm chỗ mà ngồi, vừa chơi game vừa yên lặng mà đợi.

Lý Thăng đợi từ ráng chiều tới tận hơn tám giờ tối, thấy đa phần toàn khách nam đi vào, vả lại có mấy chỗ sát góc đang trống rõ ràng, vậy mà thấy khách vào thì ngoài quầy lại bảo là hết chỗ rồi.

Lúc khoảng tám giờ rưỡi, một cô bé bước vào quán bar, còn nhỏ lắm, trông cũng độ mười bảy, mười tám tuổi, nhìn hận đời lắm, có vẻ có cá tính, không dễ dây vào.

Cô bé vừa vào, ông chủ đã nhường chỗ, hai người đứng đó nói nói mấy câu, cô bé còn gọi ông chủ là cậu.

Nơi này toàn là đàn ông đàn ang, tự dưng nhìn thấy cô gái xinh xắn như thế, Lý Thăng đáng lẽ phải sáng mắt lên hẳn, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt cô bé đó, gã lại thầm chấn động.

Cô bé đó chính là Khang Vũ Hinh, cũng chính là cô bé xuất hiện trong bức ảnh cùng Hoắc Kiêu.

Lúc này Lý Thăng mới biết tại sao Thẩm Chí Bân lại nói cái câu: “Sao hai đứa nó lại đi chung với nhau?”

Kể đến đây, Lý Thăng thở lấy hơi, bổ sung thêm: “Nhưng mà cô ta không thấy thẳng mặt tôi, lúc đó tôi lấy căn cước giả để tới tiệm net đăng ký.”

Nhưng thứ Lục Nghiễm quan tâm không phải là chuyện này, anh hỏi: “Ông có còn nói với ai chuyện tối đó ông đến quán net không?”

Lý Thăng lắc đầu: “Không, tôi đâu có dám nói với ai, tôi sợ cảnh sát tới hỏi tôi, phát hiện ra tôi giúp Thẩm Chí Bân theo dõi người khác, vậy là chơi ngu rồi còn gì.”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Vậy ông đi khỏi lúc mấy giờ?”

Lý Thăng: “Cỡ một hai giờ gì đó.”

Một hai giờ… vậy cũng có nghĩa là Lý Thăng đã nhìn thấy rất nhiều thứ.

Lục Nghiễm: “Vậy ông nhìn thấy cả Tống Kim lẫn Thẩm Chí Bân giả sao?”

Lý Thăng gật đầu: “Có nhìn thấy, nhưng mà ban đầu tôi không để ý tới hai người họ, cũng không quan tâm mấy.”

Lục Nghiễm: “Ông nói là ông ở tới một hai giờ, ông làm gì trong khoảng thời gian dài như thế?”

Lý Thăng hắng giọng: “Tôi tò mò cái “cuộc sống về đêm” mà Thẩm Chí Bân nói là cái gì…”

Lục Nghiễm ậm ừ, nhìn Lý Thăng, ngón tay gõ gõ lên bàn: “Nói nghe xem.”

Lý Thăng lại không trả lời ngay, cẩn thận dò hỏi trước: “Cảnh sát Lục, nếu tôi nói ra tối đó tôi làm gì, tới hồi xong chuyện cậu có truy cứu hình sự tôi không vậy…”

Lục Nghiễm cười, không trả lời mà hỏi lại: “Vậy quán net giờ còn đó không?”

Lý Thăng lắc đầu: “Không còn nữa.”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Vậy cái “dịch vụ đặc biệt” mà ông tham gia khi đó bị ai giữ lại bằng chứng rồi sao?”

Lý Thăng tiếp tục lắc đầu: “Không thể nào, với lại đã qua mười năm rồi, sao mà còn dấu vết gì được.”

Lục Nghiễm khẽ gật đầu, nhướng mày nhìn gã, không nói gì.

Lý Thăng bỗng ngộ ra, nghĩ kỹ lại thì cũng đúng thôi, cảnh sát phá án phải có bằng chứng, không có chứng cứ gì hết thì sao mà lập án khởi tố?

Lục Nghiễm thấy thế thì lại gõ bàn: “Nếu ông có công lao hỗ trợ cảnh sát phá án, ông có thể được coi là người trong đường dây, trừ phi ông làm chuyện gì xấu xa tàn ác không thể tha thứ, còn không cảnh sát sẽ không dùng rồi đạp đổ.”

Nghe thấy thế, Lý Thăng mới yên tâm hơn, cười gượng bảo: “Ôi trời… thật ra có nói ra hết chuyện hôm đó cũng không có gì, cậu cũng biết đấy, đàn ông với nhau cả mà, một đám đực rựa nửa đêm nửa hôm tụm lại với nhau thì còn nói gì được, làm gì được nửa?”

Lục Nghiễm lại lắc đầu, thong dong bảo: “Tôi không biết, ông phải nói rõ kia.”

Lý Thăng ậm ừ: “Cái thằng nhóc Tống Kim ấy, mỗi tối đến tiệm net đều sẽ phát vài cái ổ cứng di động cho khách, có lúc lập riêng một nhóm nhỏ, gửi hết đống clip đen vào trong nhóm. Tới lúc khách lên máu muốn tìm gái bán hoa, Tống Kim sẽ cho cái địa chỉ, bảo khách tới nhà nghỉ gần đó, xong chuyện rồi Tống Kim lại tới lấy tiền…”

Câu chuyện này của Lý Thăng cùng khớp với phân tích trước đó của Lục Nghiễm và Tiết Bồng.

Tống Kim thường xuyên đến quán net, không chơi game cũng không xem phim đen, theo lời Khang Vũ Hinh thì máy cậu ta toàn mở QQ và trang web xem phim uy tín, thật ra tất cả những chuyện này đều là để che giấu chuyện cậu ta âm thầm giao dịch.

Chỉ có một chuyện Lục Nghiễm vẫn chưa hiểu lắm: “Ông nói là Tống Kim gửi clip đen cho khách trong tiệm net hả?”

Lý Thăng: “Đúng rồi, tôi cũng có lấy này! Tôi còn xem rồi nữa!”

Lục Nghiễm: “Vậy cậu ta có xem không?”

Lý Thăng: “Chắc là cũng có.”

Tống Kim cũng xem, lại còn lan truyền đi trong nội bộ khách, vậy với vai trò là kẻ phát tán thì cậu ta phải hiểu rõ hết nội dung trong mấy cái clip đó mới phải, như thế lỡ khách có hỏi thì cậu ta mới biết mà trả lời.

Nhưng Lục Nghiễm nhớ là lúc anh gài bẫy Tống Kim, dường như cậu ta không hề quen thuộc với chuyện này.

Trừ phi thứ Tống Kim lan truyền đi không phải clip của những diễn viên nữ đó mà là…

Lục Nghiễm khựng lại, đột nhiên nhớ tới thủ đoạn của một tổ chức bán dâm mà mình từng nghe thấy trước kia, anh hỏi: “Những cái clip đen đó là thực đơn đúng không?”

Lý Thăng sững người, lại bắt đầu lắp ba lắp bắp: “Thì… thì chắc là… vậy…”

Quả đúng là thế.

Tống Kim lợi dụng dịch vụ phát tán ở quán net, gửi số clip đen đó cho những người khác nhất định trước, đợi đến lúc khách xem thấy có cảm giác rồi thì có thể chọn mục và những cô gái trong clip, sau đó Tống Kim sẽ sắp xếp theo thời gian.

Sau đó, khách sẽ đi đến phòng nhà nghỉ theo địa chỉ Tống Kim đã đưa, sau khi xong chuyện, Tống Kim sẽ đến thu tiền.

Thật ra kiểu “dịch vụ” phát tán phim đen như thế này xuất hiện ở rất nhiều quán net “bẩn”.

Có quán sẽ chia chỗ ngồi thành từng ngăn riêng biệt, mỗi máy đều có thể liên kết với máy chủ, mở phim đen được lưu trữ trong ổ cứng máy chủ.

Mấy năm trước, đội chống mại dâm đã càn quét được một loạt các quán nét “bẩn” như thế này.

Nhưng mà các quán net thế này non tay hơn các băng nhóm tổ chức mại dâm nhiều, cứ tra là dính, chạy không thoát được.

So ra thì Tống Kim cũng khá là ranh mãnh, biết tự đem theo ổ cứng để chuyền tay cho khách, đa phần đều không chiếu hết clip mà chỉ cắt một đoạn để câu khách rồi nhận lợi nhuận sau đó.

Phải lọc trước đối tượng khách ở quán net, đầu tiên là loại bỏ nữ giới, những khách lạ hoặc trông không dễ vào tròng, sau đó chừa lại những vị trí tương đối an toàn bên trong cùng cho “khách quen”

Lý Thăng nói tiếp, ban đầu tò mò nên gã đưa cho Tống Kim ít tiền, “thuê” ổ cứng nửa tiếng để xem, nhưng gã cũng chỉ báo tên và căn cước giả cho Tống Kim để phòng hờ, thêm vào đó thì ánh sáng ở quán net rất mờ mịt, Tống Kim cũng không nhớ rõ gã trông thế nào.

Lục Nghiễm hỏi: “Vậy ông cũng có tham gia hoạt động sau đó à?”

Lý Thăng cười ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Thì tò mò ấy mà, với lại tôi làm thám tử tử, trải nghiệm cuộc sống để hiểu biết thêm cái mới thì cũng nên thôi mà… Lỡ đâu sau này có người tìm tôi điều tra chuyện này thì sao? Cậu thấy đúng không?”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Ông có tham gia vào hoạt động sau đó, vậy ông có phát hiện ra gì đặc biệt không?”

Lý Thăng sững người: “Đặc biệt hả? Cậu đang nói về cái gì? Mấy cô gái hay là nội dung phục vụ…”

Lục Nghiễm thờ ơ: “Ví dụ như là giới thiệu một số chất cấm phi pháp cho ông mới danh nghĩa kích thích cảm hứng?”

Lúc này Lý Thăng mới hiểu Lục Nghiễm đang ám chỉ gì, gã vội nói: “Tôi không có đụng tới đâu đó! Cảnh sát Lục, cậu xem tướng tá tôi thế này, đâu có giống hít ba cái đó đâu đúng không?

Với lại tôi làm nghề này, động vào cái thứ đó là chắc chắn sẽ gián đoạn công việc, thường ngày tôi phải đi rình người ta, một lần là tận mấy tiếng đồng hồ, tốn thể lực lắm đấy…”

Lý Thăng còn chưa nói xong đã bị Lục Nghiễm cắt lời: “Tôi hỏi ông là đối phương có giới thiệu cho ông không, không có hỏi ông có hít không. Ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.”

“À” Lý Thăng nói: “Đúng là có giới thiệu đó, còn đưa tôi tận mấy loại để lựa, bán giá trên trời á, gấp mấy chục lần giá bên ngoài mà tôi biết!”

Lý Thăng nhanh chóng lầu bầu mấy cái tên thuốc, còn nói nhắm chừng khoảng giá hôm đó, có loại thuốc cấm đem từ nước ngoài về chỉ có vài xu một viên nhỏ, nhưng vào tới trong đó thì tận hai ba chục tệ một viên.

Sau đó, Lý Thăng lại nói về camera trong cái nhà nghỉ đó, có mấy cái lắp ẩu lắm, gã vào phòng chưa bao lâu đã phát hiện ra.

Lý Thăng thuật lại những gì hôm đó mình chứng kiến, thứ xuất hiện trong đầu Lục Nghiễm lại là một chuỗi kinh doanh khiêu dâm và ma tuý.

Khách và mấy cô gái vào nhà nghỉ làm chuyện đó sẽ bị camera ghi lại, cắt thành từng đoạn nhỏ, làm mờ rồi chuyền tay cho những khách khác, hoặc là đăng lên một số trang mạng bị cấm để khách có trả phí thành viên xem.

Trong số những người khách này, có người cần hỗ trợ hứng thú nên sẽ mua số thuốc từ chỗ các cô gái đó, sau đó sinh nghiện thì lại tới chỗ Tống Kim hoặc mấy cô gái để mua thuốc.

Cái quan trọng nhất là mại dâm chỉ cấu thành hành vi phi pháp chứ không cấu thành tội danh, vì thế có bị bắt thì cũng chỉ xử phạt hành chính, tạm giam mấy hôm rồi thêm khoảng phạt dưới năm trăm tệ.

Đương nhiên là tổ chức bán dâm thì sẽ bị xử hình sự, thường thì từ năm năm, thế nhưng ở đây, chuỗi tổ chức này lại chọn người vị thành niên như Tống Kim, lỡ đâu có bị bắt thật thì cũng có thể nhẹ tội, thậm chí là hoãn án.

Tiếc là mười năm trước, tiệm net của cậu Khang Vũ Hinh đã đóng cửa, dù bây giờ có lời chứng của Lý Thăng thì cũng rất khó mà lội ngược tìm hiểu vụ án này.

Thế là Lục Nghiễm nhanh chóng đẩy vấn đề về phía Thẩm Chí Bân: “Theo lời Tống Kim thì đêm đó, tên Thẩm Chí Bân giả đã ngồi ngay sau cậu ta, hai người còn gây gổ vì chạm phải ghế nhau. Ông có nhớ gì về chuyện này không?

Lý Thăng do dự một chốc mới khai ra: “Quả thật là tôi có thấy cái khúc đó, họ còn cự cãi nhau mấy câu tại đó, nhưng mà tôi thấy chuyện này lạ lắm…”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Lạ chỗ nào?”

Lý Thăng: “À, tôi thuê cái ổ cứng nửa tiếng đồng hồ ấy mà, sau đó hết giờ, tôi lại muốn đăng ký tiếp phần phía sau đó nên mới đi tìm Tống Kim, nhưng mà cậu ta không có ở chỗ. Với lại không những cậu ta không ở đó mà tên Thẩm Chí Bân giả ở sau lưng cũng không có luôn. Tôi mới tới toilet nam tìm, bước vào thì nghe mấy ông hút thuốc trong đó nói hồi nãy ở đây đông người, Tống Kim ghét chen chúc nên bảo là đi ra ngoài, tới mới ra ngoài tìm cậu ta.”

Kết quả, Lý Thăng đi tìm một vòng bên ngoài, quả thật nhìn thấy Tống Kim đứng ở trong góc.

Hơn nữa không chỉ có Tống Kim mà còn có một người đàn ông hơi béo, đó chính là Lưu Cát Dũng, hai người còn vừa nói chuyện vừa hút thuốc, thấy Lý Thăng tới thì lập tức tản ra, cố vờ như không quen nhau.