Hổ Tế

Chương 190




Chương 190

Bà nội Đường vừa mở miệng thì Đường Hạo đột nhiên hiểu ra, anh ta biết bà nội Đường định vu oan cho Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.

“Bà nội nói đúng, vừa rồi chỉ là một biện pháp tạm thời mà thôi, mặc dù cháu có quen biết đội trưởng Trương, nhưng đội trưởng Trương vẫn là một nhân viên của chính phủ cơ mà, làm sao anh ta có thể ở thông đồng làm chuyện xấu với cháu được chứ?”

Vẻ mặt Đường Hạo ghét bỏ nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác nên mới phải chịu sự sự ép buộc của cục trưởng Lưu, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, không ngờ hai người lại đê tiện như vậy!”

Dòng chính nhà họ Đường đều chết lặng, tất cả bọn họ đều không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Bây giờ bà nội Đường gia đích thân ra mặt, bọn họ vẫn khó mà tin tất cả chuyện này đều do Đường Hạo gây ra.

Dù sao thì Đường Hạo vẫn là người phụ trách kiểm tra nhà máy sản xuất từ xưa đến nay, tuy rằng lúc trước Đường Hạo có làm vài chuyện vượt quá bổn phận, nhưng kết quả kiểm tra môi trường vẫn chưa xuất hiện sai lầm nào to tát.

Sao mọi đang yên đang lành mà đến tay Đường Mộc Tuyết lại xuất hiện hai con chuột chết?

Phân tích kỹ một chút thì rất có thể là Đường Hạo bị cục trưởng Lưu đe doạ gì đó kinh khủng lắm, nên anh ta mới phải nói ra những lời trái lương tâm.

Có người cau mày, có người tức giận.

Nhiều người cho rằng dù Đường Hạo có quá đáng đến mức nào thì anh ta cũng sẽ không lôi chuyện tập đoàn y dược Đường Nhân ra đùa giỡn, chuyện này hẳn là do Đường Mộc Tuyết làm chuyện mờ ám.

“Thì ra là thế, lúc trước Đường Hạo phụ trách bảo vệ môi trường thì mỗi lần kiểm tra đều không có vấn đề gì, tại sao đến lượt Đường Mộc Tuyết lại xuất hiện hai con chuột chết. Đây hẳn là do Đường Mộc Tuyết bất cần, làm việc không nghiêm túc.” Có ai đó lộ ra vẻ mặt đen thui, trừng mắt nhìn Đường Mộc Tuyết.

“Chắc chắn là do Đường Mộc Tuyết lười biếng, nếu không sao lại có thể xảy ra sai sót cơ bản như vậy như vậy?” Không ít người công nhận đây là vấn đề của Đường Mộc Tuyết.

Đường Mộc Tuyết tức giận đến giậm chân: “Toàn nói hươu nói vượn cái gì đấy hả, sao mà tôi lại lười biếng được? Mấy năm nay, tôi làm việc ở Đường Nhân có khi nào lười biếng không?”

Một đám người đều á khẩu, không biết nói gì, họ không muốn cũng phải thừa nhận mấy năm này Đường Mộc Tuyết làm việc ở Đường Nhân rất chăm chỉ, thật sự không thể soi ra điểm gì không tốt.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là họ sẽ phủ nhận việc Đường Mộc Tuyết mắc sai lầm.

Bà nội Đường hừ lạnh một tiếng: “Đường Mộc Tuyết, không lười biếng không có nghĩa là không mắc sai lầm. Tốt hơn hết là cháu nên cho bà lão này một lời giải thích thỏa đáng, nếu không, bà sẽ không thương hại cháu một chút nào đâu. Cháu phải biết là tập đoàn Đường Nhân tuyệt đối không cho phép loại sai lầm cơ bản này xuất hiện.”

Bà nội Đường một mực cho rằng đây là trách nhiệm của Đường Mộc Tuyết, thế nên bà ta muốn làm mọi cách để chèn ép Đường Mộc Tuyết.

Nội tâm Đường Hạo lặng lẽ cười lạnh, lúc anh ta nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của Đường Mộc Tuyết thì chỉ muốn gào thẳng vào mặt cô, biết cục trưởng cục bảo vệ môi trường khoai thế nào chưa? Muốn cản trợ bọn tôi thì tôi sẽ dạy cô một bài học nhớ đời.

Đường Mộc Tuyết suýt chút nữa ngắt đi, không thể nói lý với bà nội Đường nỗi.

Lúc nãy thì nhún nhường cầu xin cô, còn bây giờ thì quá đáng hết sức, vừa được thời là lập tức quay lại cắn xé cô, hoá ra đây chính là lòng người!

Lần đầu tiên, Đường Mộc Tuyết cảm thấy người bà mà trước giờ mình luôn kính trọng, yêu thương lại khiến bản thân thất vọng đến như vậy.

“Bà nội, người ngay thẳng thì không quanh co, chuyện này rốt cục có ẩn khuất gì, cháu nghĩ bà là người biết rõ hơn ai hết.

cháu hỏi bà, bà có chắc muốn chúng cháu cho bà một lời giải thích hay không?” Dương Tiêu trầm giọng nói.

Bà nội Đường nhìn chằm chằm Dương Tiêu, vẻ mặt bà ta vô cùng ngạo nghễ, lớn tiếng trách móc: “Nơi này có chỗ cho thứ phế vật như mày mở miệng hả? Bây giờ mày không còn là nhân viên của Đường Nhân nữa, nếu không phải là trong người mày chảy dòng máu của Đường Mộc Tuyết. Huyết thống của nhà họ Đường như mày, lão già này đã trục xuất mày ra khỏi Đường gia từ lâu rồi.”

“Đúng vậy, dám nói chuyện với bà bằng giọng điệu này, Dương Tiêu ơi là Dương Tiêu, mày ngang ngạnh thật đấy!” Đường Hạo cười khẩy nói.

Dương Tiêu cười lạnh một tiếng: “Rốt cuộc là do tôi ngang ngạnh hay là do anh khinh người quá đáng đây?”

Bồ tát làm bằng đất bùn còn có ba lần tức giận chứ không nói tới Dương Tiêu, người đã hoàn toàn khôi phục sức lực.

Vì thể diện của ông cụ Đường đã khuất, Dương Tiêu đã nhẫn nhịn suốt thời gian qua, nhưng anh không ngờ rằng, bà nội Đường và Đường Hạo vẫn không chịu buông tha cho anh, càng ngày càng trở nên kiêu ngạo và độc đoán.

Bà nội Đường trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Bây giờ bà già này tuyên bố, Đường Mộc Tuyết cố tình bỏ bê nhiệm vụ, suýt nữa đã hủy hoại thanh danh của nhà họ Đường. Trước khi Đường Mộc Tuyết đưa ra bắt kỳ lời giải thích nào cho thì ta thì tạm thời bãi bỏ chức danh tổng giám đốc của Đường Mộc Tuyết, từ giờ trở đi chức tổng giám đốc do Đường Hạo tạm thời kiêm nhiệm.”