Hổ Tế

Chương 197




Chương 197

Đường Mộc Tuyết không thể nào ngờ được Dương Tiêu lại đột nhiên phát ra khí lạnh như thé. Ý lạnh trên người Dương Tiêu khiến người khác không rét mà run.

Tựa như một ác quỷ đến từ địa ngục thẳm sâu, khiến người khác không thể không dè chừng.

“Tên phế vật Dương Tiêu nhà mày đang định làm gì?”

Ngay sau đó, đám người nhà họ Đường phái đến cũng nơm nớp lo sợ đến nơi.

Đám người dòng chính nhà họ Đường vội vàng che chắn trước mặt bà nội Đường, sợ Dương Tiêu mắt khống ché, khiến bà nội Đường bị thương.

Bà nội Đường cực kỳ tức giận, bà ta căm tức nhìn Dương Tiêu: “Mày… Cái thằng súc sinh nhà mày muốn làm gì tao? Hù dọa bà già này à? Báo cảnh sát, báo cảnh sát nhanh lên, mau gông cổ cái thằng súc sinh không biết trên dưới này lại cho tôi.”

Cơ thể Đường Mộc Tuyết cũng run hết cả lên, cô không ngờ cách giải quyết của Dương Tiêu lại là thế này.

Dương Tiêu chậm rãi tiến về phía trước, người thuộc dòng chính nhà họ Đường đang định móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát phải sợ đến mức suýt buông điện thoại rơi xuống đắt.

Bọn họ cảm nhận được rõ sự tức giận trên người Dương Tiêu, sợ Dương Tiêu mang theo hung khí gì đó như dao trên người, đột ngột đâm họ một phát.

“Bà nội, bà thật sự đánh giá cháu quá cao rồi, sao cháu lại Đường Mộc Tuyết không thể nào ngờ được Dương Tiêu lại đột nhiên phát ra khí lạnh như thế. Ý lạnh trên người Dương Tiêu khiến người khác không rét mà run.

Tựa như một ác quỷ đến từ địa ngục thẳm sâu, khiến người khác không thể không dè chừng.

“Tên phế vật Dương Tiêu nhà mày đang định làm gì?”

Ngay sau đó, đám người nhà họ Đường phái đến cũng nơm nớp lo sợ đến nơi.

Đám người dòng chính nhà họ Đường vội vàng che chắn trước mặt bà nội Đường, sợ Dương Tiêu mắt khống ché, khiến bà nội Đường bị thương.

Bà nội Đường cực kỳ tức giận, bà ta căm tức nhìn Dương Tiêu: “Mày… Cái thằng súc sinh nhà mày muốn làm gì tao? Hù dọa bà già này à? Báo cảnh sát, báo cảnh sát nhanh lên, mau gông cổ cái thằng súc sinh không biết trên dưới này lại cho tôi.”

Cơ thể Đường Mộc Tuyết cũng run hết cả lên, cô không ngờ cách giải quyết của Dương Tiêu lại là thế này.

Dương Tiêu chậm rãi tiến về phía trước, người thuộc dòng chính nhà họ Đường đang định móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát phải sợ đến mức suýt buông điện thoại rơi xuống đắt.

Bọn họ cảm nhận được rõ sự tức giận trên người Dương Tiêu, sợ Dương Tiêu mang theo hung khí gì đó như dao trên người, đột ngột đâm họ một phát.

“Bà nội, bà thật sự đánh giá cháu quá cao rồi, sao cháu lại không biết trên dưới được chứ? Hôm qua bà muốn Mộc Tuyết cho bà một câu trả lời rõ ràng, không phải hôm nay cháu đến để trả lời bà hay sao?” Dương Tiêu nhếch miệng, nhạo báng nói.

Đường Hạo cầm cây gậy bóng chày trong tay, nhìn chằm chằm Dương Tiêu một cách cực kỳ cảnh giác, cũng nổi giận nói: “Thật sao? Cái thằng bỏ đi nhà mày. Đã vậy thì câu trả lời của chúng mày đâu?”

“Tao cho mày biết nhé Dương Tiêu, mày đừng tưởng mày biết đánh nhau thì chúng tao sẽ sợ mày. Hôm nay nếu mày không đưa ra được một câu trả lời rõ ràng thì cứ chờ tao báo cảnh sát gông cổ cả hai chúng mày tống vào tù đi.”

“Dương Tiêu, đừng có làm liều!” Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết tái nhợt, cô kéo Dương Tiêu lại.

Cô sợ Dương Tiêu hấp tấp quá, sẽ đắc tội với bà nội Đường.

Dương Tiêu dịu dàng cười nói: “Mộc Tuyết, em đừng lo lắng quá, anh sẽ không làm hại chút nào đến bọn họ đâu.”

“Hừ! Đừng có ra vẻ nữa! Dương Tiêu, bà già này hỏi mày, câu trả lời của bọn mày đâu?” Bà nội Đường ra vẻ tức giận.

Bà ta thật sự không ngờ thằng Dương Tiêu luôn hèn nhát này hôm nay lại có khí thế cứng đến mức này, mới sáng ra đã dám đe dọa bà ta.

“Câu trả lời sẽ đến ngay đây!” Dương Tiêu cười lạnh.

Két két két!

: Ngay sau đó, một con xe Maybach màu đen cực ngâu lái nhanh đến, đỗ xịch trước cổng biệt thự.

Đẳng sau chiếc Maybach là máy chiếc xe sang khác. Một đám đàn ông mặc vest đen, giày da đi ra, một trong số đó tiền lên mở của xe Maybach ra.

Nhìn thấy tình cảnh này, không ít người ở đây đều sợ hãi. Đây là thần thánh phương nào xuống trần chơi vậy chứ?

Đến ngay cả bà nội Đường cũng kinh hãi. Phải biết rằng, trong thành phố Trung Nguyên này, người có thể lái con Maybach vài chục triệu cũng chẳng nhiều.

Trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lý Thần Chiến mặc cả cây đồ tây đen chậm rãi từ trên xe bước xuống.

Anh ta vừa mới xuống xe đã tôn kính nhìn sang Dương Tiêu.

Dương Tiêu gật nhẹ đầu với anh ta.

Lý Thần Chiến không chần chờ nữa, phất tay. Mấy người áo đen ngay lập tức ném Hàn Quốc Cường mặt mũi sưng vù từ trên xe xuống.

Cái gì!

Nhìn thấy quản đốc Hàn Quốc Cường mình đầy thương tích, tất cả người ở đây gần như đều thay đổi sắc mặt.

Đường Mộc Tuyết rất không hiểu, rốt cuộc Dương Tiêu muốn làm gì vậy?

Đôi mắt già nua nhăn nheo của bà nội Đường muốn phun cả lửa ra, bà ta nỗi điên nói: “Dương Tiêu, rốt cuộc mày muốn làm cái gì vậy?”

Dương Tiêu nhìn sang Hàn Quốc Cường đang lộ rõ vẻ sợ hãi thì khinh thường cười lạnh, nói: “Không phải bà nội muốn một câu trả lời hay sao? Đây chính là câu trả lời mà cháu cho bài!”