Hổ Tế

Chương 647




Chương 647:

 

Đường Dĩnh vênh váo tự đắc nói: “Đương nhiên! Yên tâm, sau này Đường Dĩnh tôi lên như diều gặp gió, sẽ không quên người nhà họ Đường. Dù sao nhà Đường là nhà mẹ đẻ của tôi, tôi trở thành bà chủ giàu có, nhất định sẽ hỗ trợ nhà họ Đường trở thành gia tộc đứng thứ năm ở thành phó Trung Nguyên.”

 

“Vừa nhìn đã biết Dĩnh Dĩnh là một đứa trẻ ngoan có lòng biết ơn, trời sinh dung mạo phú quý, cuối cùng bây giờ đã hết khổ! Chúc mừng!” Một người trung niên nịnh nọt.

 

“Đúng vậy! Khi còn nhỏ Dĩnh Dĩnh vừa sinh ra thầy bói đã nói Dĩnh Dĩnh có mệnh đại phú đại quý! Chúc mừng!”

 

“Chúc mừng, chúc mừng!”

 

Đám người nhà họ Đường đều nịnh nọt nhìn Đường Dĩnh, điều này khiến lòng hư vinh của Đường Dĩnh thoả mãn đến cực điểm.

 

Đường Hạo mở mày mở mặt nói: “Em gái quá tốt rồi, cuối cùng em cũng được gả vào một gia đình giàu có. Sau này khi nhà họ Đường phát triển, anh sẽ khiến những người đã cười nhạo anh quỳ xuống trước mặt anh sám hồi, anh sẽ khiến Lý Minh Hiên quỳ xuống trước mặt anh tự tát nói mình đã sail”

 

“Anh yên tâm, chắc chắn sẽ có ngày đấy!” Đường Dĩnh lộ vẻ tự mãn, như thể đã trở thành một người vợ giàu có.

 

Đám người nhà họ Đường không chút do dự tiến vào sâu trong biển hoa, tim Đường Dĩnh đập thình thịch, mặt đỏ bừng, cô ta nóng lòng muốn gả cho người mua bí ẳn này.

 

Két!

 

Ngay lúc này, ngay khi mọi người sắp đi tới chỗ sâu trong biển hoa, một chiếc Bugatti Veyron tiến đến, bóng dáng của Đường Mộc Tuyết bước xuống xe.

 

Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết, đám người nhà họ Đường đều kinh ngạc.

 

Đường Hạo kinh hãi như gặp ma: “Đường… Mộc Tuyết?

 

Không… không phải cô đã chết sao? Sao… sao cô lại xuất hiện ở chỗ này?”

 

Nhìn thấy đám người Đường Hạo, Đường Mộc Tuyết vô cùng tức giận, néu không phải có Dương Tiêu thì hôm qua cô đã sớm bị an táng ở núi Phổ Nhĩ.

 

Đường Mộc Tuyết chán ghét nhà họ Đường máu lạnh này.

 

đến cực điểm. Cô không muốn chú ý đến Đường Hạo một chút nào, chỉ muốn gặp Dương Tiêu sớm hơn.

 

“Đường Mộc Tuyết thật sự chưa chết?” Mọi người trong nhà họ Đường kinh hãi hỏi.

 

Đầu tiên Đường Dĩnh lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó lại cho rằng mình sắp gả vào một gia đình giàu có, cô ta tự tin khinh thường: “Còn chưa chết thì sao? Sợ cái gì? Tôi sắp trở thành vợ của người giàu có, đến lúc đó muốn giết bọn họ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

 

Nghe thấy lời nói của Đường Dĩnh, đám người nhà họ Đường dường như đã tìm được trụ cột, trái tim trở nên cứng rắn.

 

Đúng vậy, Đường Dĩnh sắp kết hôn với một đại gia hàng đầu, Đường Mộc Tuyết có gì mà đáng sợ như vậy?

 

Thấy Đường Mộc Tuyết không trả lời, Đường Dĩnh chế nhạo: “Mà này, Đường Mộc Tuyết, nều tôi nhớ không lầm, hôm nay là sinh nhật của cô đúng không? Hai người kết hôn được năm năm, Dương Tiêu tặng cô cái gì? Anh ta tặng dây chuyền cho cô chưa?” Anh ta tặng thứ gì mà cô thích chưa? Thật buồn cười! Nói cho cô biết, tôi sắp trở thành một người vợ giàu có, cô cứ chờ mình xong đời đi!”

 

Trần Khải nhìn Đường Dĩnh đang kiêu ngạo ngang tàn với một nụ cười vui tươi trên khuôn mặt của anh ta.

 

Người phụ nữ ngốc, thật sự cho rằng mình sắp được tỏ tình hả? Không biết xáu hỏ!

 

“Chị dâu, mời vào trong!” Trần Khải cung kính nói.

 

Đường Mộc Tuyết ừm một tiếng, lập tức đi theo Trần Khải đến nơi sâu nhất của biển hoa.

 

Đường Dĩnh khinh thường nói: “Thì ra là dính líu tới Trần Khải, đúng là đồ đàn bà giỏi quyến rũ đàn ông. Đi, mọi người cùng đi, đợi lát nữa tôi sẽ khiến đồ đàn bà giỏi quyền rũ đàn ông này không xuống đài được!”

 

Mọi người đã nhanh chóng đi vào trong biển hoa, thấy trong biển hoa đã trải sẵn thảm đỏ, hàng trăm vệ sĩ mặc vest và giày da đứng ở hai bên, nhân vật trung tâm quay lưng lại với đám đông.