Hổ Tế

Chương 815




Chương 815:

 

Người đàn ông trung niên mặc vest bước vào căn phòng bí mật, vừa nhìn thầy Đường Mộc Tuyết ánh mắt ông ta đã sáng lên.

 

Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy.

 

“Yo! Cô gái này trông xinh gái đấy! Nếu bán cho bên Đông Nam Á, chắc chắn sẽ bán được giá tốt!” Người đàn ông trung niên mặc vest nói đùa.

 

Nhìn về phía người đàn ông trung niên, Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Ông hãy tôn trọng một chútI” “Ha! Nhóc con, giọng điệu lớn lối thật đáy, mẹ mày biết tao là ai không? Nói cho mày biết, hôm nay ba người các người không đưa được ba triệu tệ, tao sẽ khiến các người không thể sống thoát khỏi đây.” Người đàn ông trung niên mặc vest lạnh giọng nói.

 

Dương Tiêu cũng lười nói nhảm với người đàn ông trung niên mặc vest, anh trực tiếp lấy ra một cái thẻ ngân hàng ném lên bàn: “Quẹt thẻ!” Nhìn thấy Dương Tiêu thoải mái như vậy, trên mặt người đàn ông trung niên mặc vest hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó chế nhạo: “Giả thần giả quỷ, đợi lát nữa quẹt không được tiền, thì sẽ được ăn quả ngon!” Người đàn ông trung niên mặc vest vừa nói vừa phất tay, một tên đàn em nhanh chóng cầm lấy máy pos.

 

Dương Tiêu bước lên nhập mật khẩu, người đàn ông trung niên mặc vest lạnh lùng nhìn suốt cả quá trình, như thể chỉ cần quẹt không được, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dương Tiêu.

 

Tích! Điều khiến người đàn ông trung niên mặc vest ngạc nhiên là khi Dương Tiêu nhập mật khẩu xong thì giao dịch đã thực sự thành công.

 

“Sao phế vật này có thể có tiền?” Triệu Cầm lập tức ngắn ra.

 

Ba triệu tệ, tròn ba triệu tệ, đối với bà ta mà nói đó là một con số thiên văn, với ba triệu tệ này, hoàn toàn có thể mua được căn hộ hạng ba tốt nhất ở thành phố Trung Nguyên.

 

Vẻ mặt Dương Tiêu không hề gợn sóng, anh thật sự không thèm quan tâm đến đám người này.

 

Giao dịch xong, người đàn ông trung niên mặc vest ngạc nhiên nói: “Nhóc con, có chút tiền đồ!” “Thả người!” Dương Tiêu thờ ơ nói.

 

Người đàn ông trung niên mặc vest phát tay: “Được, thả người!” Cướp cũng có đạo lý của cướp, bây giờ ông ta đã lấy được tiền, không cần thiết phải tiếp tục làm khó Triệu Cầm.

 

Sau khi rời khỏi căn phòng bí mật, Dương Tiêu nhẹ nhàng nói với Đường Mộc: “Mộc Tuyết, em đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra trước đi.” “Anh định làm gì?” Đường Mộc Tuyết lo lắng hỏi, nhận ra Dương Tiêu định không rời đi.

 

Dương Tiêu nói: “Láy lại danh dự!” Nói xong, Dương Tiêu đi vào Đại Phú Hào với vẻ mặt u ám.

 

Nhìn thấy Dương Tiêu bước vào Đại Phú Hào, Triệu Cầm kích động nói: “Đúng vậy, lấy lại danh dự, nhất định phải lấy lại danh dự, bà đây không thể bị đánh uỗng phí được, mẹ phải đánh thắng toàn bộ tiền của bọn họ.” Triệu Cầm hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của Đường Mộc Tuyết, trực tiếp đi theo.

 

“Mẹ!” Đường Mộc Tuyết tức giận giậm chân, cô thật sự không ngờ Triệu Cầm đã bị đánh tơi tả như vậy mà còn muốn dính líu đến những chuyện này.

 

Trong túi Dương Tiêu chỉ có một trăm tệ tiền mặt, Dương Tiêu đi đến quầy lễ tân, nói với người phụ nữ ở quầy lễ tân: “Cho tôi đổi một trăm thẻ chip!” “Vâng thưa anh!” Người phụ nữ ở quây lễ tân lập tức đưa cho Dương Tiêu một trăm thẻ đánh bạc.

 

Nói thật Triệu Cầm bị đánh một trận, Dương Tiêu đưa ra ba triệu tệ, trong lòng anh lại thoải mái đến lạ thường.

 

Có lẽ là bởi vì cả ngày bị Triệu Cầm đánh mắng, sinh ra cảm giác đè nén hoặc là anh không hài lòng Triệu Cầm nghiện cờ bạc, Triệu Cầm mới bị đánh tới tấp, thật ra trong lòng anh rất vui vẻ.

 

Nhưng dù sao thì Triệu Cầm cũng là mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, mẹ vợ của anh, anh không thể trơ mắt nhìn Triệu Cầm bị đánh không quan tâm.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Dương Tiêu đến những chỗ như này, có thể nói Dương Tiêu đã đến đây rất nhiều lần.

 

Ở châu Âu và châu Mỹ có rất nhiều nơi như vậy ở, mà ở Đông Nam Á cũng có nhiều nơi như vậy.