Hổ Tế

Chương 866




Chương 866:

 

Chỉ với một tích tắc, Triệu Tín đã mắt cảnh giác, bị George làm cho choáng váng ngay tại chỗ.

 

Tôn Tường đứng cạnh Triệu Tín cũng không thoát khỏi số phận bị tát, sau khi tát Triệu Tín xong George giơ tay còn lại tát vào mặt Tôn Tường, Tôn Tường rùng mình sợ hãi đâu dám chống trả.

 

“Bậc… bậc thầy George, ông… ông đang làm gì vậy?”

 

Triệu Tín kinh ngạc hỏi.

 

“Đúng vậy! Bậc thầy George, tôi và gia chủ Triệu không xúc phạm ông mà?” Tôn Tường vội vàng nói.

 

George tức giận nói: “Chính là hai tên khốn nạn các người đã làm tôi xúc phạm tới cậu Dương, người đâu, lập tức ném hai tên khốn này ra ngoài cho tôi!”

 

“Vâng, bậc thầy George!” Một nhóm nhân viên bảo vệ không hề thương tiếc trực tiếp ném Tôn Tường và Triệu Tín ra khỏi hiện trường triển lãm quần áo.

 

“Đậu xanh rau má!”

 

Nhìn thấy bậc thầy George vậy mà không cho hai người bọn họ mặt mũi, gần một nghìn người trong hiện trường triển lãm đều im lặng, nhìn Dương Tiêu với ánh mắt như nhìn quái vật.

 

“Khốn kiếp!” Mặt Triệu Tín xanh lét khi bị ném ra khỏi tòa nhà, phổi của ông ta như sắp nỗ tung.

 

Là người đứng đầu của nhà họ Triệu, một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, cả đời ông ta đã phải chịu nỗi nhục nhã như vậy bao giờ?

 

Ông ta muốn phát điên lên, nhưng đáng tiếc George có thân phận khổng lồ, đã từng gặp gỡ rất nhiều nhân vật ni tiếng thế giới, trước mặt George ông ta không khác gì những con kiến.

 

Hôm nay ông ta không thể không nuốt xuống cơn tức này, trừ khi ông ta định khiến cả nhà họ Triệu cửa nát nhà tan.

 

“Dương Tiêu chết tiệt, mày chờ đó, tao phải đích thân nghiền nát mày thành tro!” Triệu Tín từ trên mặt đất đứng dậy, tức giận nói.

 

Ông ta không thể hung hăng giết chết George, ông ta không tin với sức mạnh của mình ở thành phố Trung Nguyên ông ta không thể dạy dỗ một Dương Tiêu nho nhỏ.

 

“Gia chủ Triệu, chờ tôi!” Nhìn thấy Triệu Tín đứng dậy rời đi, Tôn Tường run lên, nhanh chóng đi theo.

 

Triệu Tín quay lại đá Tôn Tường: “Đồ vô dụng, cút!”

 

Hôm nay ông ta không chỉ mất mảnh đất ở vùng ngoại ô phía bắc, mà còn xấu hỗ ở địa điểm triển lãm quần áo, không cần nhắc tới giờ phút này Triệu Tín tức giận đến mức nào.

 

Bị Triệu Tín đá, Tôn Tường ngôi bệt xuông đât, hai mắt đờ đẫn, cả người vô cùng hỗn loạn.

 

“Cậu Dương, cậu hài lòng chưa ạ?” Ném Triệu Tín và Tôn Tường ra ngoài xong, George nhìn Dương Tiêu cung kính nói.

 

Dương Tiêu gật đầu, George vui mừng khôn xiết nói tiếp: “Cậu Dương thích gì thì cứ lấy. Hôm nay tôi sẽ thanh toán cho tất cả những gì cậu Dương mua!”

 

“Không cần!” Thấy George nhiệt tình như vậy, Dương Tiêu thật sự có chút không thoải mái.

 

Cung Linh Nhi nhìn Dương Tiêu như gặp ma: “Anh là quái vật à? Sao anh có thể khiến bậc thầy George quỳ xuống trước mặt anh?”

 

“Tôi không biết! Có lẽ là uống nhằm thuốc, vừa nãy tôi cũng bị sóc!” Dương Tiêu thản nhiên nói.

 

Cung Linh Nhi khịt mũi, kiêu ngạo nói: “Hù! Tôi tin anh mới là lạ! Anh chỉ lừa tôi!”

 

Dương Tiêu dở khóc dở cười, cũng không nói thêm gì nữa, nếu nói quá nhiều sẽ lỡ miệng.