Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 127: Ném người ta đi, bây giờ phải làm sao?




- Còn nữa, nếu như tôi đoán không sai thì Thu Ý Hàn vốn muốn tổ chức sinh nhật đơn giản, mời mấy người bạn học cùng uống chút rượu, hát ca. Cơ Uy Liêm lại rủ tới một đám người không hợp với những học sinh kia, ông cho rằng buổi tối hôm nay qua đi, những người bạn học của con gái ông sau khi bị mấy người bạn khác của cô đả kích nhục nhã đến mức không ngóc đầu lên được thì vẫn có thể coi Thu Ý Hàn là bạn bè sao? Hoặc là nói bọn họ còn có thể coi cô là bạn bè thật sự sao?

- Vì sao Cơ Uy Liêm lại làm như vậy? Là hắn muốn con gái ông bị cô lập ở trường học, làm cho cô không có bất kỳ người bạn nào, chỉ có thể càng dựa chặt vào hắn. Như vậy là có thể trực tiếp khống chế con gái của ông, mục đích gián tiếp khống chế ông.

- Quan trọng nhất là một người đàn ông có bề ngoài ưa nhìn đều rất đào hoa. Cơ Uy Liêm có đẹp trai không? Đứng trên lập trường của một người đàn ông, tôi không thể không thừa nhận rằng hắn rất đẹp trai. Hắn đã nguy hiểm như vậy rồi lại có bối cảnh thâm hậu, lại kế thừa tài sản khổng lồ của Nhà họ Thu các người, người đàn ông như thế so với thịt Đường Tăng còn quý hiếm, quý giá hơn. Vậy sẽ có bao nhiêu nữ yêu tinh ngửi thấy hương thơm mà đến đây?

- Nếu như hắn là một người tâm chí kiên định đối với tình yêu thì cũng tốt, nhưng hết lần này tới lần khác ta nhìn thấy hắn ở cửa ra vào liếc mắt đưa tình thân mật, mập mờ cùng với những cô gái khác. Với tâm trí Thu Ý Hàn cùng với năng lực biểu hiện ra ngoài của cô, ông cảm thấy cô ấy có thể nhận ra được mấy trò lừa gạt này sao? Ông lựa chọn Cơ Uy Liêm, không phải là đẩy con gái mình vào trong hố lửa sao? Chẳng lẽ người cuối cùng bị thương không phải là Thu Ý Hàn?

Thu Hồng Đồ bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Nói xấu sau lưng không phải người quân tử. Cậu làm như vậy không phù hợp thì phải?

- Tôi không định làm con rể nhà các người vẫn còn không phải là quân tử sao? Đường Trọng bình thản nói.

- Vậy nếu tôi là quân tử thì ông sẽ gả con gái cho tôi hả?

- Nói như thế nào thì mọi người cũng đã gặp nhau một hồi, hơn nữa chốc lát nữa ông còn phải ghi cho tôi một chi phiếu lớn. Tôi nói ra những gì tôi nhìn thấy, ông cũng không nhất định phải tin tưởng. Đây chỉ là một số liệu tham khảo. Nếu ông cảm thấy không có giá trị thì cứ cười mà bỏ qua là tốt rồi.

- Tôi phải cám ơn cậu rồi. Thu Hồng Đồ vừa cười vừa nói.

- Khách sáo.

Đường Trọng nói. Hắn nhìn vẻ mặt Thu Hồng Đồ rồi nói:

- Thật ra tôi cảm thấy rằng nếu Thu tiên sinh muốn lựa chọn thì cứ dựa theo tiêu chuẩn của mình lựa chọn là tốt rồi.

Nếu không phải Thu Hồng Đồ ỷ vào thân phận mình, thậm chí nghĩ tới việc nhào tới đại chiến cùng tên nhóc này 300 hiệp.

Mới vừa nói đàn ông ưa nhìn không an toàn, hiện tại lại nói dựa theo tiêu chuẩn của tôi để lựa chọn là có ý tứ gì? Chẳng lẽ tôi xấu như vậy sao?

Đường Trọng quay người, mắt hướng về lò sưởi trong biệt thự, nhìn vào đồng hồ phía trên tường, vừa cười vừa nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, cũng không tiện quấy rầy Thu tiên sinh nghỉ ngơi. Ông ghi chi phiếu cho tôi, coi như là đã hiểu rõ tâm sự của ông. Trời mưa dầm liên tục như thế này rất thích hợp để ngủ đó. Tôi nghĩ rằng buổi tối nay, nhất định Thu tiên sinh có thể ngủ rất ngon.

Ánh mắt lợi hại của Thu Hồng Đồ nhìn Đường Trọng, ông nói:

- Chính xác thì cậu muốn chi phiếu bao nhiêu? Cậu cần phải rõ, thời điểm về sau tôi trả ơn tất nhiên là sẽ gấp mười, gấp trăm lần như thế đó.

Đường Trọng khoát tay áo nói:

- Nếu như trong lòng ông thật sự băn khoăn thì có thể ghi chi phiếu mức lớn hơn một chút là được.

Ánh mắt Thu Hồng Đồ vẫn đang sáng quắc chằm chằm vào Đường Trọng nhưng Đường Trọng không sợ hãi chút nào, cũng nhìn ông chằm chằm.

Lâu sau, Thu Hồng Đồ mới nhẹ nhàng thở dài nói:

- Tôi biết rõ cậu muốn triệt để chặt đứt quan hệ cùng Nhà họ Thu chúng tôi, không hề có bất kỳ gút mắc nào nữa. Lần trước là chúng tôi phụ cậu, lúc này đây vẫn là chúng tôi phụ cậu.

Ông đứng lên đi đến chỗ giá áo lấy bút cùng tờ chi phiếu, sau đó điền một loạt con số lên.

Hắn đưa chi phiếu ra trước mặt Đường Trọng nói:

- Hy vọng có thể đền bù một ít áy náy của chúng tôi.

Đường Trọng nhìn thoáng qua những con số ghi bên trên chi phiếu, híp mắt nở nụ cười nói:

- Đền bù nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ là làm việc cần làm thôi, có thể được trả thù lao như vậy, chứng tỏ Thu tiên sinh là người hào phóng.

Hắn đứng lên nói:

- Không quấy rầy nữa.

- Để tôi cho người tiễn cậu về.

Thu Hồng Đồ nói.

- Không cần.

Đường Trọng cự tuyệt.

- Hiện tại hai chúng ta đã rõ, ông cho người tiễn tôi chính là tôi nợ ông. Cứ như vậy đi. Tôi vẫn đủ tiền ngồi xe taxi.

Nghe thấy Đường Trọng nói như vậy, Thu Hồng Đồ cũng không ép.

Đường Trọng vừa mới đi đến sân nhỏ, từ bầu trời liền phát ra một tiếng nổ thật lớn, toàn bộ phía chân trời đều bị chiếu sáng.

Tia chớp, tiếng sấm, mưa to như trút nước xuống.

Đường Trọng từ chối một cái dù của bọn họ, đầu trần lao vào trong làn mưa.

Vô số hạt mưa trút xuống đôi má cùng thân thể hắn, giống như như vạn kiếm xuyên tim.

- Ôi.

Thu Hồng Đồ đứng ở cửa sổ, nhìn thấy biểu hiện quyết liệt của Đường Trọng lúc rời đi, nhẹ nhàng thở dài.

- Cậu ta đi rồi hả?

Một người phụ nữ xinh đẹp đi đến bên người Thu Hồng Đồ, ôn nhu hỏi.

Đây là một mỹ phụ trung niên, là mẹ của Thu Ý Hàn. Thu Ý Hàn được kế thừa ưu điểm của cha là Thu Hồng Đồ và mẹ là Trương Vân cho nên mới xinh đẹp như thế.

- Đi rồi.

Thu Hồng Đồ nói.

- Vì sao lại không cho xe đưa tiễn?

- Cậu ta từ chối.

Thu Hồng Đồ đáp.

- Cậu ta nói hiện tại mọi người đã thanh toán xong rồi, nếu để cho người tiễn đưa, đó chính là cậu ấy nợ chúng ta.

- Lời của hai người em cũng nghe được rồi. Sao cậu ta có thể nói Uy Liêm như vậy? Trương Vân oán trách nói.

- Lần đầu em thấy có người nói xấu sau lưng người khác mà khí thế hùng hồn như vậy.

- Chẳng lẽ cậu ta không nói như vậy thì ta cũng không biết Cơ Uy Liêm là dạng người gì sao?

Thu Hồng Đồ cười lạnh.

- Đàn bà của hắn còn thiếu sao?

- Đàn ông các anh người nào lại không có mấy người hồng nhan? Chỉ cần hắn thật tình đối đãi với Ý Hàn của chúng ta là tốt rồi.

Trương Vân giải thích đỡ Cơ Uy Liêm một câu, nhìn thấy vẻ mặt chồng lạnh lùng, nở nụ cười:

- Không phải anh thật sự đã bị cậu ta thuyết phục đấy chứ?

- Thế thì chưa hẳn.

Thu Hồng Đồ nói.

- Nhưng quả thật Cơ Uy Liêm không xứng với Ý Hàn.

- Haiz.

Trương Vân cũng phát ra tiếng thở dài.

- Về sau chúng ta phải quan tâm hơn tới Ý Hàn. Trước kia chúng ta quá bận công tác nên đã sơ sót trong việc dạy dỗ nó. Mẹ của em lại vô cùng cưng chiều nó nên làm nó trở thành người như bây giờ.

- Cho nên anh mới mời thằng nhóc kia đến gặp mặt một lần.

- Để cho cậu ta hận chúng ta sao?

- Để cho cậu ấy bất hòa với Ý Hàn.

Thu Hồng Đồ nói.

- Nếu như Ý Hàn yêu mến cậu ta, vậy thì càng tốt hơn.

- Anh muốn điều gì?

Trương Vân cảnh giác hỏi.

- Đối với một cô gái mà nói, còn có lối tắt nào để lớn lên nhanh bằng việc bị chuyện tình cảm làm tổn thương?

Ngón tay Thu Hồng Đồ gõ nhè nhẹ vào bệ cửa sổ, ánh mắt tĩnh mịch nói.

Mưa thu khiến người lạnh. Gió thu khiến lòng người buồn.

Trời mưa liên tiếp sau bẩy ngày sau sinh nhật Thu Ý Hàn.

Mưa rơi lúc lớn lúc nhỏ, ngẫu nhiên trong chốc lát có người xuất hiện liền đã bị tấm màn đen che lấp.

Tiết trời lạnh dần, mưa rơi trên thân thể lạnh như nước đá. Dự báo thời tiết đã nói, năm nay mùa đông đến với Minh Châu sớm hơn mọi năm một chút.

Đường Xuân Quang là đường dành riêng cho người đi bộ ở Minh Châu.

Mấy cô gái đang ngồi ăn quà vặt tại Pizza Hut bên đường. Mấy cô gái đều trò chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ có cô gái xinh đẹp nhất là ngẩn người nhìn đồ ăn trước mặt.

Cô mặc chiếc áo len, bên trên chiếc áo được gắn rất nhiều quả cầu bông màu trắng, quần jean màu xanh da trời, giày da trâu màu rám nắng, tóc dài đã được buộc ra sau lưng bằng một dải khăn lụa, lộ cái cổ thon dài cùng có đường cong tuyệt đẹp của đôi má.

Bởi vì cô gái vô cùng xinh đẹp nên không ít cậu con trai trẻ tuổi hữu ý hoặc vô ý nhìn qua bên này, còn có người lấy điện thoại lén chụp ảnh.

Thế nhưng mà cô bé này vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

- Này.

Lạc Hoan xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thu Ý Hàn nói:

- Ý Hàn, cậu đang nghĩ cái gì mà tâm hồn bay đi mất thế? Chúng tớ đều ăn pizza xong rồi, cậu vẫn chẳng một miếng kìa, nếu không ăn sẽ nguội lạnh đấy.

Lúc này Thu Ý Hàn mới giật mình tỉnh lại. Cô nhìn miếng pizza chân giò hun khói trước mặt đã không còn bốc khói, cầm nó đến trước mặt Lạc Hoan nói:

- Mình không muốn ăn. Các bạn ăn đi.

Thành Bội ngồi ở bên cạnh cô là người đầu tiên tiến đến trước mặt Thu Ý Hàn, nghi ngờ hỏi:

- Làm sao vậy? Từ sau hôm sinh nhật cậu, sao bộ dáng cậu lại trở nên như thế này? Như thế nào? Có phải cậu không hài lòng về buổi sinh nhật đó cho nên tới bây giờ vẫn còn bực bội không?

- Sinh nhật như vậy mà còn không hài lòng à?

Hà Na vừa cười vừa nói, trong lời nói có chút ít đố kỵ. - Có phải anh ấy tên là Cơ Uy Liêm không nhỉ? Chậc chậc, nếu tôi có một bạn trai như vậy thì có chết cũng không hối tiếc. Vừa đẹp trai, lại có tiền, lại săn sóc, đối xử rất tốt với Ý Hàn, có phải cậu đang suy nghĩ xem có nên tiếp nhận anh Cơ Uy Liêm không hả? Cái này còn phải nghĩ sao? Đương nhiên tiếp nhận.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn càng trắng hơn, cô nói:

- Không phải, mình…

- Cậu làm sao vậy?

Lạc Hoan truy vấn.

- Mình…

Thu Ý Hàn muốn nói ra nhưng cổ họng như bị chặn lại không nói được.

Cô một mực nghĩ tới biểu lộ của Đường Trọng lúc rời đi. Trước kia mỗi lần anh ấy và mình gặp mặt, anh ấy luôn gật đầu mỉm cười, thế nhưng mà tại sao lần này mình cảm thấy khó chịu như vậy?

Cô gọi điện thoại cho Đường Trọng, anh ta vẫn dùng giọng điệu giống như trước đây nói chuyện với mình, kiên nhẫn giải thích từng vấn đề cho mình, thế nhưng mà sao cô có cảm giác cô và Đường Trọng càng ngày càng xa?

- Được rồi.

Hà Na nhìn thoáng qua sắc trời nói:

- Chúng ta đi dạo một lúc đi, sau đó quay trở lại trường học. Hiện tại thật sự càng ngày càng lạnh rồi.

Thu Ý Hàn gọi bồi bàn tính tiền. Chuyện này là chuyện bình thường cô phải làm.

- Ý Hàn, cậu cảm thấy cái cài tóc này như thế nào?

- Ồ, cái kính mắt này không tệ, tớ thử xem.

- Cái này rất hợp với Ý Hàn, mắt Ý Hàn to. Ơ, Ý Hàn đâu rồi?

Hà Na nhìn lại phía sau, phát hiện Thu Ý Hàn vừa theo sau lưng các cô giờ không biết tung tích.

Một mình Thu Ý Hàn đi ở giữa đám người. Cô đã sớm tách ra khỏi mấy người bạn cùng phòng. Có thể cô còn không chú ý tới điều này.

Cô đưa mắt nhìn bốn phía như đang tìm kiếm cái gì, thế nhưng mỗi lần liếc nhìn sang đều là những thứ mơ hồ, lạ lẫm.

Xuyên qua đám người cầm ô đang hối hả đi trong mưa, đột nhiên cô nhớ tới một người.

Dây giày tuột, cô có thể buộc lại. Quần áo bẩn, từ lâu cô đã học cách dùng tay giặt giũ. Nhưng ném người ta đi, bây giờ phải làm sao?

Cô ngồi xổm tại chỗ, lặng lẽ khóc!