Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 174: Lưu manh




Sau khi đưa Vương Ái Quốc về phòng của hắn rồi đặt lên giường, giúp hắn cởi giầy, đắp chân rồi lại tìm khăn lông giúp hắn lau sạch vết bẩn khóe miệng, giúp hắn rót một chén nước sôi đặt lên cái tủ ở đầu giường, Đường Trọng mới chào tạm biệt các bạn cùng phòng của hắn rồi đóng cửa đi về.

Thời gian đã muộn, trên hành lang cũng không có người.

Nhưng trong mấy gian phòng kia lại truyền ra âm thanh xem phim và âm thanh trò chơi, còn có người đang đánh bài tú lơ khơ, uống rượu… Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của sinh viên không có quy luật nên tinh lực tràn đầy hơn viên chức văn phòng nhiều.

Lúc Đường Trọng đi về phòng ngủ thì điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên. Trong hành lang đầy yên tĩnh, đêm tối tịch liêu như vậy,, âm thanh vô cùng chói tai.

Đường Trọng hơi tức giận nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ấn nút nghe rồi nói:

- Chuyện gì?

- Tôi muốn thuốc giải.

Giọng nói của Cơ Uy Liềm truyền ra từ đầu bên kia.

Đường Trọng cười lạnh, nói:

- Như thế nào? Đã kiểm tra rồi à??

Cơ Uy Liêm không trả lời, chẳng khác gì là chấp nhận.

Cũng đúng như lời Đường Trọng nói, hắn đã kiểm tra trên toàn bộ phương diện nhưng bác sĩ lại báo kết quả rằng người hắn không có bất cứ vấn đề gì.

Hắn đã yêu cầu kiểm tra một lần nữa. Nếu không phải hắn có đủ tiền, địa vị lại đủ lớn, kinh động đến cả viện trưởng bệnh viện thì những người khác đều nói hắn là tên điên.

Vì vậy hắn đã kiểm tra lần nữa.

Kết quả vẫn giống như lần trước, người hắn không có bất cứ vấn đề gì, càng không thể tìm được trong người hắn bất cứ vật gì có liên quan đến “độc” cả.

Càng kiểm tra mà không có vấn đề thì hắn lại càng cảm thấy cái này có vấn đề.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy Đường Trọng hòa tan một viên thuốc nhỏ màu trắng vào trong rượu rồi rót vào trong miệng của hắn. Hắn cũng đã tự cảm thấy người mình rất nóng rực. Hắn cũng biết mình có phản ứng vô cùng ngắn ngủi, cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép giống như là bị trúng gió vậy.

Hắn biết mình trúng độc.

Thế nhưng mà bệnh viện lại kiểm tra báo không có vấn đề. Mặc dù trong lòng hắn ngàn vạn lần không muốn nhưng cũng chỉ có thể xin Đường Trọng giúp đỡ.

Bởi vì hắn không biết đây là chất độc gì, cung không biết thuốc giải là gì. Mà quan trọng nhất chính là ngay cả thời gian phát độc là lúc nào hắn cũng không biết.

Nghĩ đến việc lúc nào mình cũng có thể đi đời nhà ma, lúc đang nói chuyện hoặc lúc đang đi đường lại đột nhiên ngã xuống đất rồi không đứng dậy nổi, hắn có cảm giác lòng nóng như lửa đốt.

Hắn nhất định phải tìm được Đường Trọng, nhất định phải từ chỗ hắn ta mà lấy được thuốc giải cho dù có phải trả cái giá lớn như thế nào.

- Không được gì mà nói thì tôi ăn tỏi được đấy. – Đường Trọng nói.

- Cho tôi thuốc giải.

Cơ Uy Liêm sốt ruột nói. Dừng một chút, dùng âm thanh nhỏ đến mức khó có thể nghe được nói:

- Cầu xin cậu.

Cầu xin cậu.

Đây là lần đầu tiên Cơ đại thiếu gia cầu xin, lần đầu tiên nói ra những lời như vậy.

- Thuốc giải gì vậy?

Đường Trọng giống như là bị mất trí nhớ, hỏi.

- Viên thuốc nhỏ màu trắng đấy.

Trong lòng Cơ Uy Liêm hận đến mức không thể giết chết Đường Trọng nhưng ngoài miệng vẫn phải cẩn thận nhắc nhở.

- Viên thuốc nhỏ màu trắng

Đường Trọng nở nụ cười:

- Tôi không hiểu cậu đang nói gì.

Đúng vậy, hắn hoàn toàn có thể giả vờ không hiểu, hoàn toàn có thể nói mình không có bất cứ quan hệ nào với chuyện này.

Thuốc giải? Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa cậu thuốc giải?

Cậu nói hạ độc? Dựa vào cái gì mà cậu nói tôi hạ độc?

Cơ Uy Liêm ở đầu bên kia trầm mặc.

Đường Trọng cũng không tắt máy, kiên nhẫn chờ đợi.

Rốt cục Cơ Uy Liêm dùng giọng nói mà ngay bản thân cũng cảm thấy lạ lẫm mà nói:

- Tôi biết cậu muốn gì. Tôi sẽ tình nguyện làm con chó của cậu. Cậu nói cắn ai thì tôi sẽ cắn người đó.

- Đi tới phòng bảo vệ ở cửa nam, nói tên của mình rồi bảo bọn họ đưa cho cái hộp. Trong hộp có một viên thuốc đấy.

Đường Trọng nói.

- Cám ơn.

Giọng nói của Cơ Uy Liêm khàn khàn nói, trong lòng đầy cảm giác sợ hãi và lạnh lẽo.

Hắn ta đã biết mình sẽ gọi cuộc điện thoại này, hắn ta đã sớm đoán được phản ứng của mình.

Hắn ta đã chuẩn bị tất cả rất thỏa đáng!


-----------

Lúc Đường Trọng đi vào Tử Viên thì đã thấy cái cổng điện tử trước biệt thự kia đã thay đổi, hoàn toàn thay bằng cái mới.

Đường Trọng bấm bấm chuông cửa. Trên tấm hình liền xuất hiện một mặt quỷ tái nhợt.

Sở dĩ tái nhợt là vì trên mặt người này được che bởi một cái mặt nạ, chỉ lộ ra con mắt, mũi và miệng, những chỗ khác đều được bịt kín.

- Ai nha, Tiểu Tâm Tâm của chúng ta đã đến rồi.

A Ken đầu tiên nói một câu như vậy rồi mới mở cửa ra.

Đường Trọng không để ý đến hắn, đẩy cổng điện tử ra, tiến đến rồi hỏi:

- Bọn họ đâu rồi?

- Đang tập nhảy trên tầng.

A Ken nhếch mép cười nhưng lập tức nhíu lại. Hắn thu hồi vẻ tươi cười rồi nói:

- Tiểu Tâm Tâm, cậu mau nhanh lên. Mọi người đang đợi cậu này. Hai ngày nữa là bắt đầu biểu diễn rồi. Lần này cũng không phải ở Minh Châu đâu.

- Biết rồi.

Đường Trọng nói. Hắn nhìn mặt A Ken, nhịn không được hỏi:

- Đàn ông mà cũng đắp mặt à?

- Ôi chao ôi, Tiểu Tâm Tâm à, cậu hỏi vấn đề này thật đáng yêu đấy. Đàn ông sao lại không thể đắp mặt chứ? Đàn ông chúng ta ngàn vạn lần đừng không chăm sóc khuôn mặt mình. Nếu không thì sẽ già rất nhanh đấy. Còn nữa, ở trong ngành này, nếu có nếp nhăn thì sẽ rất dễ bị Fans hâm mộ đào thải. Về sau còn phải đắp mặt nhiều. Nếu như cậu không biết lựa chọn loại gì thì tôi có thể dạy cậu. Đúng rồi, ở đây có vài hộp nước bổ ấy, cậu cầm về dùng thử trước đi. Nếu như thấy tốt thì lần sau tôi sẽ mua cho cậu thêm một ít…

- Hay là thôi đi.

Đường Trọng nói. Hắn đang tuổi thanh xuân, tạm thời không cần lo lắng về vấn đề nếp nhăn. Hơn nữa trong người có khí huyết, chỉ cần sức khỏe dồi dào, mạch máu thông suốt là hắn có thể giữ được làn da và màu da tốt, cần gì phải dùng những thứ đắp mặt này chứ.

Đường Trọng đi lên tầng hai thì thấy Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đang mặc bộ quần áo bó sát người nhảy múa theo tiết tấu âm nhạc, một đen một trắng, giống như là hai con bướm xinh đẹp.

Bạch Tố đang ngồi một bên thưởng thức. Bên cạnh bày một đĩa hoa quả đã rửa sạch, cô đang cho bồ đào vào miệng. Đây quả là người biết hưởng thụ.

Thấy Đường Trọng đi tới, Bạch Tố vừa cười vừa nói:

- Thấy cổng điện tử chưa?

- Bọn hắn không phải không đổi sao?

Đường Trọng cười hỏi.

- Đúng vậy. Tôi cũng thấy rất kỳ lạ.

Bạch Tố nói:

- Còn tưởng chuyện này phải dây dưa một hồi, nếu không được thì đành phải để công ty bỏ tiền đổi cổng. Không ngờ tên mập kia lòng thiện nổi lên đã chạy tới đổi cửa luôn.

Mọi chuyện đã rất rõ rồi, cái tên mập kia đã lái xe đâm vào cửa. Bọn họ cũng đã báo cảnh sát, cảnh sát đã phán quyết tên mập kia phải đổi cổng nhưng tên kia vô cùng cứng đầu, luôn luôn chọi cứng, không thèm chấp hành phán quyết.

Hắn không đưa tiền, cảnh sát cũng không xuất lực, mọi việc vẫn như vũ, vấn đề này chỉ có thể cứ như vậy mãi thoio. Bạch Tố cũng không có khả năng tự mình chạy tới tìm hắn lấy tiền. Còn nữa, thỏ khôn có ba hang, cô cũng không biết đi đâu để tìm hắn cả.

Vì vậy cái cổng bị đụng bẹp dí kia chỉ có thể tạm thời sử dụng thôi.

Không ngờ ngày hôm qua tên mập kia lại đổi thái độ, ân cần chạy tới nhận lỗi, ngoài việc thay cổng điện tử cho người ta ra thì còn mua mấy cái Enma sĩ bản số lượng có hạn tặng cho. Mà ngay cả người giúp việc nấu cơm và A Ken đều được người này trước ngạo mạn sau cung kính. Việc này thật sự làm cho người ta khó hiểu.

- Thay đổi thì được rồi.

Đường Trọng nói:

- Dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt thòi gì. Bây giờ việc gấp nhất chính là hai buổi hòa nhạc kia kìa.

Bạch Tố nhìn Đường Trọng, khanh khách cười nói:

- Đã có buổi hòa nhạc đầu tiên thành công nên tôi cũng không thấy khẩn trương lắm với hai buổi hòa nhạc đằng sau.

Bởi vì là trong nhà, trong phòng lại bật điều hòa nên cô chỉ mặc một chiếc quần dài màu trắng, bên trên là áo T-shirt cổ chữ V, bên trong cũng không mặc áo ngực, cho nên lúc cô ngẩng đầu lên cười, hai cái điểm nhỏ bị che khuất sau lớp vải mỏng kia cũng sẽ nhô lên, giống như hai quả nho màu đen quanh lớp thịt.

Đường Trọng đứng đấy, cô ngồi, giữa hai khe núi sâu không thấy đáy, liếc nhìn sang đều không thấy giới hạn.

Thiếu nam đặc biệt mẫn cảm với thân thể phụ nữ. Đường Trọng lập tức cảm thấy trong lòng nóng như lửa, nửa người bên dưới bắt đầu bộc lộ bản chất thú tính.

Đường Trọng vô cùng quẫn bách, sao có thể nhếch lên ở đây chứ?

Vì che dấu sự bối rối của mình, hắn cố ý quay người lại nhìn Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đang tập luyện, nói:

- Không phải bọn họ đã rất quen với bài nhảy này rồi sao? Sao mà vẫn nhảy tiếp chứ?

Sau khi nói xong hắn mới cảm giác vấn đề này của mình thật sự quá ngốc.

Cho dù quen thuộc thì cũng phải tập luyện nhiều lần.

Đương nhiên mục đích của hắn cũng không phải là lấy được đáp án mà chỉ là muốn di dời ánh mắt của Bạch Tố, trách cho cô thấy nửa dưới của mình không được bình thường.

Bạch Tố cũng không chú ý tới sự khác thường của Đường Trọng, cũng nhìn theo hướng của hắn về chỗ Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản, nói:

- Đối với một người nghệ sĩ mà nói, mỗi một ngày mỗi một giây đều không thể thư giãn. Bây giờ chúng ta chưa có chương trình nên ba người các cậu vô cùng nhẹ nhõm. Lúc Đường Tâm ở đây bọn họ vô cùng bận rộn. Ở buổi hòa nhạc đầu tiên đã có T4 giúp chúng ta lăng xê, cả ngày giới truyền thông đều đưa tin về tràng ác đấu giữa Hồ Điệp và T4. Bây giờ chính là lúc thịnh vượng của chúng ta, không ít công ty đã tìm tới chúng ta, nói muốn cùng hợp tác. Tôi đã chọn hai buổi phát ngôn, những cái còn lại đều từ chối cả rồi. Quảng cáo nội y và băng vệ sinh của thiếu nữ thì chắc chắn chúng ta không thể làm được. Đương nhiên nếu cậu làm được thì tôi cũng không có ý kiến.

- …

Đường Trọng im lặng. Làm sao làm được như thế nào? Dùng băng vệ sinh quấn quanh “cậu nhỏ”, sau đó quấn quấn thì nó muốn ngỏng đầu lên thế nào cũng sẽ không bị phát hiện chứ?

Trương Hách Bản đang chăm chú tập luyện theo tiết tấu thì bỗng nhiên nhìn thoáng qua bên này, lúc lướt qua nửa người dưới khác thường của Đường Trọng thì lập tức che ngực hét ầm lên:

- A……… Lưu manh……!