Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 188: Oan gia ngõ hẹp!




Nghe được tiếng người phụ nữ kia nói, lái xe vốn vẻ mặt cảnh giác nhìn từ kính chiếu hậu theo dõi hắn cuối cùng mới bắt đầu khởi động xe. Mà người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ đen sẫm, gầy teo, thoạt nhìn như con chuột đen cũng giương mắt hổ theo dõi hắn, giống như chỉ cần hắn hơi di chuyển một chút thì cô có thể nhảy qua xé hắn thành mảnh nhỏ.

Sau một thời gian ngắn thích ứng, cô gái mới bình tĩnh lại.

Ánh mắt cô như có điều suy nghĩ mà nhìn Đường Trọng, hỏi::

- Anh là ngôi sao sao?

- Đúng vậy.

Đường Trọng gật đầu.

Vì vậy cô gái có đôi mắt đen láy kia nhìn hắn càng thêm hiếu kỳ, nói:

- Anh tên là gì vậy? Sao tôi không nhận ra anh?

- Tôi là…

Đường Trọng thoáng ngẩn người.

Nếu như hắn nói hắn là Đường Trọng thì trên thế giới này có ngôi sao nào tên là Đường Trọng sao?

Nếu như hắn nói hắn là Đường Tâm, đây không phải là bại lộ thân phận thế thân của mình sao? Đường Tâm sao có thể là đàn ông chứ?

Đường Trọng làm bộ không nghe thấy câu hỏi của cô gái mà nhìn theo Fans hâm mộ đang đuổi theo chiếc xe rồi nói:

- Ba phút sau thả tôi xuống. Tôi còn đợi bạn nữa.

- Anh tên là gì? Vì sao tôi không nhận ra?

Cô gái như lấy được báu vật, lại cất tiếng hỏi.

Đường Trọng cũng hơi hối hận. Sớm biết như vậy thì vừa rồi cứ giả vờ là cướp rồi một quyền đánh ngất cô ta là được.

- Dừng lại.

Đường Trọng hô lên.

Xe tốc độ rất nhanh. Bọn họ đã bỏ xa những Fans hâm mộ nhiệt tình như lửa kia lại. Hơn nữa sau đó hắn liền thấy một chiếc xe Audi đuổi sát tới, có khả năng là xe tiếp ứng của Bạch Tố.

Quả nhiên điện thoại của Đường Trọng vang lên, Bạch Tố nói:

- Tôi ở đằng sau cậu đấy.

- Dừng xe.

Cô gái nói.

Két…

Lái xe giẫm mạnh phanh lại, chiếc xe xa hoa ngừng lại ở ven đường.

Đường Trọng mở cửa xe ra rồi nhảy xuống, nói với cô gái:

- Cám ơn.

- Nhưng mà anh còn chưa nói cho tôi biết tên anh là gì.

Cô gái hỏi lại lần thứ ba.

- Tôi còn đang chuẩn bị về tìm ca khúc hoặc là màn diễn của anh đây.

- Cô gái à, gặp lại làm gì từng quen biết chứ?

Đường Trọng ra vẻ đứng đắn nói. Hắn như là một triết học gia và người luận thiên mệnh:

- Tôi là một đám mây trong bầu trời, ngẫu nhiên che phủ xuống chỗ cô. Cô cũng không cần kinh ngạc, cũng không cần bất ngờ, chỉ trong giây lát sẽ tan biến thôi. Gặp nhau vô cùng đơn giản, không biết tên lẫn nhau, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cảm giác như vậy không phải đẹp hơn hay sao?

Nói xong Đường Trọng chạy trối chết.

- Anh ta thật đáng yêu.

Cô gái nâng má nói, nhìn Đường Trọng đang nhảy sang chiếc xe Audi kia thì bổ sung một câu:

- Như thằng ngốc.

- Tiểu thư, có muốn điều tra hắn ta không?

Người phụ nữa đen gầy ngồi ở ghế phụ hỏi.

Cô gái nghĩ ngợi, nói:

- Không cần đâu. Ngày mai tôi sẽ quên hắn ta. Hắn ta thật đáng yêu.

Người phụ nữ đen gầy cũng không nói gì nữa, chăm chú nhìn về phía trước, giống như lúc nào cũng có thể có người xông lên cướp xe.

Bạch Tố không thể nào ngăn được phóng viên và Fans hâm mộ, thấy Đường Trọng nhảy lên một chiếc xe Mercesdes-Benz thì ngồi lên xe tiếp ứng đuổi theo.

Mở cửa xe cho Đường Trọng vào, cô hỏi:

- Xe đằng trước là ai vậy?

- Không biết.

Đường Trọng cười khổ. Hắn nhìn thoáng qua lái xe phía trước, thấy là người quen lái xe cho bọn hắn ở Minh Châu thì yên lòng nói chuyện:

- Tôi thấy chiếc xe kia ở cổng nên tưởng là xe tiếp ứng. Không ngờ sau khi lên xe tôi mới biết là nhầm. Cũng may bọn họ có lòng tốt, chở tôi đi một đoạn. Nếu như bọn họ đuổi tôi ra khỏi xe thì tôi thật đúng bị Fans hâm mộ vây quanh rồi.

Bạch Tố âm trầm nói:

- Cậu nghĩ chuyện này có khả năng là do ai làm? Hành tung của chúng ta không có khả năng bị bại lộ mới đúng.

Đường Trọng lắc đầu, nói:

- Tạm thời cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ gì. Tuy Tôn Văn Lâm là người bị hiềm nghi lớn nhất nhưng ông ta không cần phải làm những chuyện như vậy. Nếu như ông ta hận tôi thì hoàn toàn có thể dùng thân phận tôi làm lớn chuyện lên chứ không phải mấy trò vặt vãnh như vậy mà tìm mấy tên phóng viên bao vây.

- Đúng vậy.

Bạch Tố gật đầu:

- Tôi rất hiểu Tôn Văn Lâm, ông ta không thiếu quyết đoán đâu. Vậy thì kỳ quái thật. Chúng ta có cừu oán với ai chứ?

Có cừu oán với ai?

Đường Trọng nghĩ ngợi, bỗng nhiên ánh mắt trở nên lãnh liệt, nói:

- Nếu như là ở Yến Kinh thì ở đây tôi có nhiều kẻ thù hơn.

- Trước kia cậu đã từng tới Yến Kinh rồi sao?

Sau khi Bạch Tố hỏi những lời này thì mới biết câu hỏi của mình thật sự quá ngu xuẩn rồi. Vì vậy cô mau chóng chuyển sang chuyện khác, nói:

- Yến Kinh lạnh thật đấy, hình như dưới 0 độ thì phải. Lạnh hơn Minh Châu nhiều. Tôi sợ hai ngày nữa tuyết vẫn sẽ rơi.

Đường Trọng đột nhiên nhớ tới cô bé có đôi chân dài trắng như tuyết trắng trong không khí kia. Đó là đôi chân dài có thể đoạt giải bất kỳ cuộc thi chân dài nào khác. Dài mà lại thẳng, trắng mà non, bắp chân hơi gầy, đùi hơi nhỏ, không mập mà cũng không xương, lại càng không làm cho người ta có cảm giác gầy như que củi, tăng một hay giảm một phân thì đều tiếc nuối.

Hắn nghĩ thầm chắc tuyết không rơi đâu, cô ấy còn chưa đi tất mà.

---------

Tuy ngày hôm qua phóng viên truyền thông đứng ở cửa sân bay không phỏng vấn Đường Trọng được nhưng tin tức “Đường Tâm” đến Yến Kinh vẫn xuất hiện trên các tạp chí sách giải trí.

Bởi vì còn có một nhân vật quan trong cũng bắt đầu đến Yến Kinh, tất cả truyền thông đều đưa cô ta lên trang đâu. Tin tức Đường Tâm xuất hiện ở tờ thứ hai, hơn nữa giới truyền thống còn nói đến mức không còn lời gì để nói.

“Đường Tâm đùa nghịch ở sân bay, Fans hâm mộ đứng chờ suốt đêm lạnh mà không được ân cần hỏi thăm một tiếng…”

“Đường Tâm, Fans hâm mộ là người yêu của cô chứ không phải dã thú hay nước lũ…”

“Đường còn dài, cô còn có thể chạy được xa bao lâu?”



Gặp những chỉ trích như vậy, Đường Trọng cũng không thể tránh được. Dù sao bị người ta mắng vài câu cũng khá hơn bị người ta vạch trần thân phận.

Ngày mai sẽ là buổi hòa nhạc. Cho nên hôm nay Đường Trọng, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đi hội quán Năm Cây quen thuộc.

Hôm nay Đường Trọng tạo hình vẫn là do Bạch Tố giúp cho. Bởi vì trong phòng không có ai nhìn thấy nên cũng không có ai thấy kỳ lạ. Từ giờ đến buổi tối hòa nhạc kia, Đường Trọng cần phải không ngừng hóa trang. Đến lúc đó phải tìm được một nhân viên chuyên nghiệp mới được, hơn nữa còn phải là nhân viên chuyên nghiệp biết sự thật.

Trên xe, Trương Hách Bản bất mãn nhìn Đường Trọng nói:

- Tôi và chị Hồi Âm đã đến mấy ngày rồi, chỉ có anh là lần đầu tới.

Đương Trọng nói như thể đương nhiên:

- Đúng vậy mà. Người chậm cần bắt đầu sớm mà.

Vì vậy hắn liền nhận được ánh mắt như muốn giết người từ hai cô gái.

Quán Năm Cây rộng lớn hơn sân vận động Hoàng Long của Minh Châu rất nhiều, bên trong kết cấu cũng không giống nhau. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Đường Trọng đã đi quan sát một vòng các loại cấu tạo và công năng bên trong, tránh cho lúc hòa nhạc lại phạm sai lầm. Sau đó hắn bắt đầu tập luyện.

Bạch Tố ngồi dưới sân khấu, đang thảo luận một số chuyện với tổng đạo diễn buổi hòa nhạc Trần Tiểu Cương. Lúc này người bảo vệ mặc áo đen của quán Năm Cây đi tới cạnh Bạch Tố rồi nói:

- Bạch tiểu thư, bên ngoài có mấy cô gái. Bọn họ nói là bạn của Đường Tâm tiểu thư, muốn đi thăm cô ấy.

- Bạn của Đường Tâm?

Trong lòng Bạch Tố hơi kinh ngạc nhưng cũng không lộ vẻ khác thường gì, hỏi:

- Bọn họ có nói mình họ gì hay không?

- Đã nói rồi. Có một vị tiểu thư nói mình họ Khương, bảo nói với Đường Tâm thì cô ấy sẽ mời họ vào.

Vì vậy Bạch Tố biết người khách này cô không từ chối được.

Có nên mời bọn họ vào không, bản thân Bạch Tố không có quyền quyết định.

Bài “Ma quỷ” vừa dứt, Bạch Tố rời khỏi bàn tiệc rồi ra hiệu với Đường Trọng đang trên sân khấu. Đường Trọng đi đến một góc của sân khấu, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Người của Khương gia đến.

Người của Khương gia đến. Tuy âm thanh của Bạch Tố không lớn nhưng Đường Trọng lại cảm thấy lỗ tai chấn động.

Khương gia.

Rốt cục cũng gặp mặt bọn họ sao? Dùng thân phận Đường Tâm?

- Làm sao bây giờ?

Thấy sắc mặt của Đường Trọng, Bạch Tố lo lắng hỏi:

- Nếu không thì tôi sẽ nói cậu rất bận, không có thời gian gặp bọn họ.

Đường Trọng cười nói:

- Nếu lời của bọn họ là sự thật thì bọn họ đã đến rồi, có thể đuổi được sao?

Bạch Tố nghĩ thầm “đúng vậy, những người này coi trọng mặt mũi và thể diện như vậy, làm sao lại bị mấy tên bảo vệ đuổi đi chứ? Nếu truyền ra ngoài thì không phải bị người khác cười chê đến chết sao?”

- Mời bọn họ vào đi.

Đường Trọng nói.

- Được.

Bạch Tố nói.

Bảo vệ đang đứng chờ ở đấy, nghe thấy liền nhanh đi về phía cửa.

Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của tên bảo vệ kia, ba cô gái đi vào trong cổng lớn Năm Cây.

Đi đầu chính là một cô gái tóc ngắn bằng, quần jean, giày cao gót màu da, áo cổ lông màu xám, áo khoác ca rô. Khuôn mặt trứng ngỗng, hai cái răng mèo, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Đi cạnh cô gái này chính là một cô gái xinh đẹp diễm lệ, váy ngắn không có thắt lưng, bên ngoài khoác cái áo ngắn tay bồng.

Thời tiết như vậy mà mặc bộ quần áo này thì không chết cóng không được. Cho nên cô gái khoác ngoài một cái áo khoác lông cừu. Chiếc áo dài đến đầu gối, cứ lắc lư theo mỗi bước chân. Hai cái chân dài như ẩn như hiện, mê người đến chết.

Trên đầu cô đội một cái mũ len, hai bên có hai cục bông, nhìn đáng yêu và gợi cảm vô cùng vô hạn.

Thấy cô gái kia, Đường Trọng xúc động muốn quay người chạy trốn.

Tuy lúc đấy chỉ vội liếc qua nhưng Đường Trọng vẫn nhận ra cô gái này chính là chủ chiếc xe mình đã nhảy vào đêm qua.

Hơn nữa phía sau cô còn có một cô gái đen gầy bảo vệ, đây càng thêm xác nhận phán đoán của Đường Trọng.

Chẳng lẽ cô ta là người của Khương gia?

- Đường Tâm.

Cô gái nhỏ có chiếc răng nanh chào Đường Trọng từ phía xa. Đường Trọng cứ đứng ngốc ở trên sân khấu. Hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Cô gái đội mũ hồng kia thấy Đường Trọng trên sân khấu thì sắc mặt liền thay đổi, tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói chuyện với cô gái răng nanh, hình như là đang xác định chuyện gì đó.

Sau đó bọn họ đi tới trước mặt Đường Trọng. Cô gái đội mũ hồng chủ động vươn tay về phía Đường Trọng, nói:

- Thì ra bạn là Đường Tâm à? Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.

Trong lúc nói chuyện, cô ta còn nháy mắt với Đường Trọng. Hiển nhiên cô ta đã phát hiện trong chuyện này có điều kỳ lạ.