Hoa Bồ Công Anh, Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 11: Ngoại truyện 1: Anh cũng muốn biết vì sao anh yêu em?




Cô ấy từng hỏi tôi vô số lần. Cô ấy từng muốn tôi cho cô ấy biết điều bí mật đó.

Cô ấy hỏi: "Tại sao anh lại yêu em?"

Tôi cũng muốn biết vì sao tôi lại yêu cô ấy, tôi cũng nhiều lần hỏi chính bản thân mình vì sao lại yêu người con gái đó.

Cô ấy nói cô ấy không nổi bật, không xinh xắn, không tài giỏi, không dịu dàng, không yêu kiều,…rất nhiều thứ không.

"Vậy tại sao anh lại yêu em?"

Anh cũng muốn biết, sao anh lại yêu em?

Là anh?

Là em?

Là định mệnh?

Anh không biết, quả thực ngay chính anh cũng không biết vì sao anh yêu em nữa, Nghi Ngốc của anh à.

Nhưng anh chỉ biết một điều. Anh yêu em từ lần đầu tiên anh thấy em, từ nụ hôn đầu tiên em trao anh.

Không ai biết rằng, tôi đã yêu cô ấy từ khi trong mắt cô ấy, tôi không là gì cả. Với Thiên Nghi lúc đó, chỉ có ngựa trắng, có tình yêu lãng mạn kia. Còn tôi, tôi mãi là ngựa đen, là người mà không thể nào cô ấy yêu được.

Thế giới của tôi, thế giới của cô ấy. Là hai thế giới khác nhau.

Tôi của năm mười sáu tuổi là một thằng chẳng ra gì, từ khi An An bỏ đi, tôi lao vào ăn chơi, hết cùng Gia Minh rong ruổi trong bar này đến bar nọ, lại cùng thằng bạn Tuấn Nguyên đùa giỡn với tử thần trên những đường cao tốc.

Tóc tôi lúc đó màu ngã vàng, thật ra tôi rất yêu màu đen, nhưng để đầu tóc đen như thế, đám bạn ăn chơi hết thằng này đến thằng khác bàn tán, thế là tôi nhuộm tóc.

Tôi đi học mà thời gian ngồi trên môtô còn nhiều hơn thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Bởi vì có thế lực của tập đoàn Hoàng Gia phía sau, người bố kia luôn lo liệu mọi việc cho tôi. Tôi bị đuổi học, ông ấy làm bằng mọi cách để nhà trường thu lại quyết định, tôi đánh nhau với người ta vào đồn cảnh sát như cơm bữa, ông ấy lo chu tất mọi việc, không để tôi có bất kì tổn thương nào. Bên cạnh tôi luôn có vệ sĩ, có thám tử âm thầm đi theo.

Nhưng cũng chính sự lo lắng kia càng làm tôi ghét ông, tôi hận ông. Ông càng yêu thương tôi, tôi càng hủy hoại chính mình...

Cuộc sống kia hoàn toàn chấm dứt từ ngày tôi gặp cô ấy – Tầng Thiên Nghi – Nghi ngốc của tôi.

Em cứ ngỡ lần đầu tôi gặp em là ở cầu thang tắt lúc đưa thư tình, nhưng em đâu hay... lúc ấy, tôi đã yêu em mất rồi.

Thời gian đó... tôi còn là cậu học sinh vừa thoát khỏi kì thi lại lớp mười. Tôi có người chị họ vô cùng dữ tợn, Hồng Ngân.

Vào ngày sinh nhật của chị ấy, tôi đến muộn, sỡ dĩ đến muộn là vì tôi vừa bước khỏi bar, vừa kết thúc cuộc đua trong khi cả người nồng nặc bia rượu.

Tôi định sẽ không đến buổi tiệc đó, nhưng vì hiểu tính khí của chị mình nên đành dành tí thời gian để ghé qua. Thật may mắn, chính cái lần 'dành tí thời gian' đó mà khiến cuộc đời tôi thay đổi. Đôi lúc, tôi cũng nên cảm ơn chị tôi, cảm ơn bữa tiệc định mệnh kia để mang em đến cho tôi.

Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng nhạc in ói, nghe tiếng thét kinh hoàng của những 'anh chị' làn chơi, bạn bè của Hồng Ngân. Tôi mang theo gói quà đi đến, nhìn xung quanh xem bà chị kia đang trú ngụ tại nơi nào. Lúc nhìn thấy chị mình, tôi mỉm cười đi đến gần, không hề phát hiện chị ấy đang đỡ ai cả.

"Chị... em có..." Lời nói bị ngắt quãng bởi chị tôi đã đẩy sang cho tôi một người, đẩy sang cho tôi cả tình yêu duy nhất của đời tôi.

"Em lo cho bạn chị dùm... Đỡ nó lên phòng đi, nó say rồi."

"Em... em... sao?"

"Nhanh! Chị còn bận tiếp bạn." Nói rồi, chị ấy giật lấy hộp quà trên tay tôi và bỏ đi.

Để tôi ngơ ngát như trời trồng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu lí do gì tôi lại đỡ cô gái đó lên phòng. Thật ra từ trước giờ tôi ghét mấy cô gái say sỉn, mỗi lần nhào đến tôi là tôi ném ra chỗ khác, nhưng hôm nay, tôi lại vô cùng nhẹ nhàng dìu cô ấy đi, dù miệng cô ấy cứ lẩm nhẩm gì đó. Hết 'ngựa trắng' lại quay sang 'bạch mã'... Tôi vô cùng kiên nhẫn, chưa khi nào kiên nhẫn như lúc đó.

Lên đến tận phòng, tôi đỡ cô ấy nằm xuống giường, nhưng cô ấy lại kéo tôi lôi luôn xuống. Bất ngờ, môi tôi chạm vào môi một cô gái vô cùng xa lạ. Lần đầu tiên trong đời, tôi chạm vào đôi môi của một người chưa hề nhìn rõ mặt mũi, vì lúc đỡ cô, cô cứ cúi người nên phần lớn tóc đã che hết mặt, giờ nhìn lại.

Giây phút đó... tim tôi không ổn định, nó lạc mất một nhịp vì em, vì đôi mắt ngây thơ đang mơ màng nhìn tôi trân trân.

"Ngựa trắng... ngựa trắng... anh đẹp trai quá..." Miệng em lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại mấy từ đó khi môi tôi đã nhanh chóng rời khỏi đôi môi nhỏ hồng.

Tôi biết mình không nên ngã nhào lên người con gái người ta hoài như thế nên đứng dậy ngồi cạnh giường em, nói khẽ: "Em nói anh sao?"

Em lồm cồm chống tay ngồi dậy, mỉm cười với tôi, gương mặt nhỏ đã đỏ ửng vì rượu, trông cuốn hút làm sao. Có lẽ là lần đầu tiên em uống nhiều như thế, say quá mà vẫn có thể nhìn thấy ngựa trắng, không những thế, em còn bảo tôi là hoàng tử, bảo tôi đẹp trai quá, đẹp vô cùng, bảo rằng mùi hương xen lẫn mùi rượu từ người tôi quả thật là vô cùng quyến rũ...

Không ngờ em có thể tự nhiên nói ra những lời đó trước mặt tôi, em nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu nhìn tôi như đang chờ đợi điều gì đó.

"Anh... là ngựa trắng?"

Tôi mỉm cười suy tư một lát rồi gật đầu, cũng không hiểu sao tôi lại gật đầu, dù biết rõ mình không như em nói. Hơn lúc nào hết, bỗng nhiên tôi muốn mình thành ngựa trắng của em.

"Anh... anh xuất hiện rồi sao? Em chờ anh lâu lắm... Anh biết không? Mười mấy năm qua em chờ anh cực khổ lắm... Ngựa trắng à... Mỗi ngày em đều chờ anh, ngày nào em cũng hỏi hoa bồ công anh rằng bạch mã em tìm bao giờ mới xuất hiện... Em nhờ chúng bay đi tìm anh... Cuối cùng cũng gặp rồi... Gặp được anh rồi..." Em ôm chặt lấy tôi rồi thì thào bên tai tôi những từ đó. Tôi ngỡ ngàng, nhưng chính cái ngỡ ngàng đó càng khiến tim tôi đập mạnh hơn, lúc em ôm tôi, tôi không biết nên làm gì, ôm em lại có được không? Thế là tôi vòng tay ôm em vào lòng.

"Ừm... anh là ngựa trắng của em..."

Nghe giọng tôi nói, em lại buông tôi ra, ngước lên nhìn tôi, sao gương mặt kia lại đáng yêu đến thế, đôi mắt kia lại hút hồn đến thế, tim tôi, tim tôi nó không hề ổn định. Có cảm giác gì đó nao nao trong lòng, mà từ trước đến nay tôi không hề cảm nhận được, ngay cả lúc bên An An vẫn không có. Đôi mắt to tròn long lanh như viên ngọc, phải nói nó vô cùng sáng, sáng hơn cả những vì tinh tú đang ngự trị ngoài kia.

"Anh... có thể cho em hôn anh một lần được không?"

Em say rồi, phải nói là em say đến mất luôn ý thức. Và như thể tự nhiên, tôi lại gật đầu. Em mỉm cười thật hạnh phúc, nụ cười ấy, cũng khiến tôi chết lặng, em cười, em đang cười với tôi. Trong giây phút tôi còn ngỡ ngàng bởi nụ cười ấy thì em nhổm người dậy ôm lấy cổ tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn nữa. Chỉ trong vài giây, em đã buông ngay tôi ra, hài lòng mỉm cười như tỏ ý cảm ơn 'ngựa trắng'.

Nhưng khi tôi nhìn thấy em cười, tôi lại không thể kiềm chế được mình, có thể là do tôi cũng say, có thể là do em quá ngây thơ, ngây thơ đến nổi như viên ngọc trai không bị bất kì vết bẩn nào. Tôi ôm lấy em, quấn môi mình vào môi em, không chỉ là chạm môi như định nghĩa 'hôn' mà em nói, tôi dùng hết những kĩ thuật hôn của mình để cho em nhận định lại thế nào là hôn. Em hoàn toàn không phản kháng, chỉ thả lỏng người, nhắm chặt mắt, em đồng ý để cho 'ngựa trắng' này hôn, có lẽ em xem trọng 'ngựa trắng' mà em nói lắm... Tôi thầm nghĩ nhưng vẫn không buông tha cho em.

Cho đến khi chị tôi bước vào, chị ấy kéo tôi ra khỏi em và la toáng lên.

"Hoàng Khang... em khùng sao? Làm gì thế hả?"

"Thì như chị thấy."

"Đó là bạn thân của chị, nó không như những đứa con gái khác, em biết nó trọng nụ hôn đầu đến mức nào không?"

Tôi nhìn em, em đã ngã xuống giường và ngủ say như chú thỏ con, rất hiền từ và dịu dàng. Nụ hôn đầu, em chưa từng hôn ai, thế mà hôm nay tôi đã dành lấy thứ người con gái trong sáng như em tôn thờ.

"Nếu cô ấy xem trọng như thế thì em sẽ chịu trách nhiệm."

"Em nói gì nữa vậy? Là sao? Thiên Nghi học ban A đó, nó rất ngây thơ, cả bạn trai cũng chưa có, vậy mà hôm nay em dám... dám... Thiên Nghi mà biết thì em... chị... ơi trời." Chị tôi cũng tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, còn tôi, tôi thản nhiên tiến đến cạnh giường, áp tay lên má em và mỉm cười, nụ cười này, dành cho em: "Em yêu cô ấy."

Tôi biết chị tôi sốc, nhưng đó là sự thật, tôi yêu em... yêu em từ đó và thay đổi chính mình từ giây phút định mệnh ấy... lẳng lặng dõi theo em... cố gắng thành chàng ngựa trắng trong mơ của em. Tôi cũng không biết có phải đó là tình yêu như tôi đã khẳng định với chị mình không, nhưng tôi hoàn toàn biết rằng thứ cảm giác em mang đến cho tôi là duy nhất, chưa có một người con gái nào khiến tôi phải suy nghĩ nhiều đến thế.

Ban A sao? Tôi mặc kệ. Em học ở đâu cũng chẳng liên quan đến việc tôi yêu em. Em ước mơ ngựa trắng à? Tôi sẽ là ngựa trắng. Nụ hôn đầu? Nếu em muốn, tôi có thể cho em hôn lại tôi mọi lúc, tôi sẵn sàng để em làm người hôn tôi cuối cùng.

Ngày ngày, tôi dõi theo em. Mỗi sáng, em từ nhà xe bước ra, tung tăng chạy nhảy dưới buổi sớm, tôi đi phía sau, mỉm cười, sao mà em ngây thơ quá. Em thích ngắm mưa, cứ đứng ở hành lang nhìn ra những giọt mưa đang rải rác ở sân trường, đôi mắt hy vọng, đôi mắt trong sáng kia, tôi nhìn theo mà không biết chán, tôi hạnh phúc khi có thể cùng em ngắm mưa. Có lần, em nhìn một bạn nữ được người khác tỏ tình, em đã nhìn họ rất lâu, rồi cúi đầu che đi đôi mắt hụt hẫn. Tôi đứng đó nhìn em, thầm nghĩ, nếu em thích, ngày nào tôi cũng sẽ quỳ dưới chân em mà nói lên rằng: Anh yêu em, yêu vô cùng. Ngày tôi phát hiện sự khác lạ của em khi đối diện với một bạn nam ban A, đệ nhất ban A, Bùi Ngô Nhật Hoàng, tôi cảm thấy hoang mang, đó là ngựa trắng của em sao? Tôi bắt đầu sợ, bắt đầu lo lắng. Chẳng phải em nói tôi mới là ngựa trắng hay sao? Thế là tôi quyết định gặp em, buổi gặp mặt ấy, tôi chẳng muốn làm em mất mặt, vốn dĩ, định sẽ chào hỏi một cách vui vẻ, nhưng không biết vì sao, khi em trong vòng tay tôi, tôi lại quên mất mấy lời đã diễn tập khó khăn trước đó mà đưa thẳng cho em bức thư tình của một thằng bạn cùng lớp nhờ gửi Hồng Ngân. Em phấn khích tới nỗi mặt đỏ bừng, giọng lắp bắp không nên lời, em đắn đo suy nghĩ, tôi cũng định nói rằng nhờ em gửi Hồng Ngân giúp một thằng bạn, nhưng lúc em nhìn tôi, tôi lại quên mất những gì mình nghĩ mà nói lên những điều không rõ ràng ấy. Gương mặt ngây thơ lúc ấy, cả cuộc đời, tôi không thể quên được. Thời gian dài em xem tôi như kẻ thù, em vẫn yêu thương ngựa trắng của em mà quên rằng em đã từng có ngựa trắng là tôi đây. Em khóc, em khóc vì tên đó, còn tôi, tôi đau đớn khi nhìn giọt nước mắt kia rơi vì một người con trai khác. Em vẫn lẫn tránh tôi, có lẽ em đã biết tôi đang cố tiếp cận em. Chẳng phải em học giỏi lắm sao? Chẳng phải em hay đọc tiểu thuyết sao? Vậy sao em không nhận ra rằng, tôi đang yêu em, yêu theo cách của tôi. Em vẫn xua đuổi tôi, em vẫn căm ghét tôi vì tôi là một thằng chẳng ra gì học bang B. Tôi bật cười chua xót, rốt cuộc chỉ là một thằng khờ tự mình đơn phương. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc, nhiều lúc tôi tránh mặt em, cố ném mọi thứ thuộc về em ra khỏi thế giới của mình, nhưng rồi, tôi thật thảm hại khi không bao giờ làm được những gì mình nghĩ. Tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm đợi em từ nhà giữ xe ra và theo phía sau em, tôi vẫn thích đứng ở hành lang nhìn về phía em… Quên em, tôi đã không làm được.

Vậy nên, tôi tiếp tục yêu em. Thời gian trôi qua, tôi chở em trên chiếc xe đạp trong màn đêm, có lẽ em đã ít ghét tôi, em xem tôi là bạn, không tránh tôi như tránh tà nữa. Thời gian lại trôi qua, tôi đã thể hiện sự quan tâm của mình với em một cách rõ nhất, có lẽ em xem tôi là bạn thân, em đã kể cho tôi nghe về một phần cuộc sống của em. Lại một thời gian nữa, em không dám nhìn vào mắt tôi, tôi khó hiểu, em hay đỏ mặt khi nói chuyện cùng tôi, tôi khó hiểu… Thật ra đối với em, tôi đã có vị trí như thế nào? Em luyến tiếc thanh mai trúc mã Hà Gia Huy, tôi lại lo lắng. Em day dưa với Hà Đăng Khôi, tôi không thể không hoang mang. Sao quanh em cứ luẩn quẩn con trai không thế này? Nhiều lúc tôi lại muốn biến em nhỏ lại để giấu em trong bàn tay tôi, không để em tiếp xúc với ai cả, em là của tôi, là của tôi…

Tình yêu không bao giờ có chuyện ai cho ít ai cho nhiều, chỉ cần đã yêu thì mọi thứ đều có ý nghĩa. Em yêu tôi, em nói rằng em yêu tôi. Có ai biết, giây phút nghe ba từ ấy, tôi vui mừng đến nổi thấy tim mình gần như ngừng đập… Ở bên em, tôi lột bỏ lớp vỏ bọc của mình mà sống với trái tim trọn vẹn cùng tình yêu của em…Cảm ơn em, cảm ơn tình yêu của tôi…

Em có biết ngày tôi nói chia tay với em cũng là lúc tôi tưởng chừng như mình chết ngạt. Em khóc nhưng tôi không thể ôm lấy em, em van xin tôi, tôi không thể nói rằng chính tôi mới là kẻ nên van xin em, xin em đừng yêu tôi nữa. Tôi xa em thì mới có đủ can đảm để đối diện với sự thật, tôi xa em để em hận tôi, thà em hận tôi, còn hơn để em chứng kiến cảnh tôi chết lặng bên em.

Vậy mà em vẫn tìm thấy tôi, tôi có nên cảm ơn thượng đế không? Em khóc trong đêm tối, nhỏ bé, cô đơn, mặc cho tôi chửi mắng, xua đuổi, em cũng bên tôi. Tôi thua em rồi, tôi không thể chống đỡ nổi nữa, cũng không thể nào tiếp tục lạnh nhạt với em… Tôi thật sự chỉ biết cầu xin vận mệnh, tôi không muốn xa em, đôi lúc nhìn em cuộn tròn như thỏ con trong lòng tôi, tôi thực sự muốn cùng em chết đi, tôi không hề chịu đựng được cuộc sống lạnh giá khi không có em.

Tôi biết mình ích kỉ, tôi ích kỉ từ ngày tôi yêu em, từ giây phút môi em chạm vào môi tôi, chạm vào trái tim tôi, khơi dậy toàn bộ khát vọng tình yêu cháy bỏng trong tôi.

Nhưng sự thật này chỉ tôi biết, tôi chưa hề nói với em... Tôi chỉ có thể giấu trong lòng...

Vì mãi mãi... không còn cơ hội để nói nữa.

Nghi ngốc của anh... yêu em rất nhiều. Kiếp sau, anh cũng muốn yêu em hơn thế nữa…