Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 12: Phá hoại không biết mệt mỏi




Tôi nhớ được trước đây rất lâu, tôi nói đùa với Lynda rằng, “Chị cái gì cũng có thể làm được, việc duy nhất không thể làm được đó chính là giáo viên.”

Lúc đó chị ấy nháy mắt nhìn tôi, “Ý gì?”

Tôi nói, “Trung Quốc yêu cầu giáo viên dạy không biết mệt, còn chị ~ chỉ có phá hoại không biết mệt mỏi.”

Không ngờ, thật đúng là một lời sấm truyền.

Mới vừa vào cửa, Lynda dùng giọng Anh Mỹ cất tiếng chào, “Chào mọi người ~ có ai muốn làm bạn trai chết tiệt của tôi không? (có [bad word])”

Lúc nói câu này, trong lớp một mảnh yên lặng như tờ. Tất cả Lolita Tiểu Chính Thái ngồi ngay ngắn, dùng ánh mắt đam mê ham học hỏi Lynda.

Tôi xem một chút Vương Thuyết, mặt cậu ta giật giật. Ầy, hình như cậu ta nha hiểu.

Lynda vô cùng hưng phấn nói thêm câu: “Không muốn? Vậy các ngươi yêu con mẹ nó nhau đi.”

Tôi ngàn chấm.

Tôi tuyệt đối không nghĩ rằng Lynda sẽ dùng câu này dạo đầu.

Quả thật ~ quá rung động.

Sau một lát, đoán chừng Lynda cũng biết mấy người bạn nhỏ trước mặt không hiểu những gì cô nói..., quyệt trứ môi đỏ mọng, chuyển qua tiếng Trung, cũng là câu đầu tiên tôi nói lúc tôi gặp cô ấy, tôi tự giới thiệu về mình.

“Chào mọi người ~ tôi là Lynda, đến từ nước Mĩ, tên tiếng Trung của tôi là Nhậm Mỹ Nhân, về sau các em có thể gọi tôi là Miss Nhậm.” Nói xong rất là kích động mà nói: “Đây là câu tiếng Trung duy nhất tôi biết, những thứ khác, không biết.”

Nói xong câu đó, nhìn xuống phía, mặt của đứa bé đáng thương cũng bắt đầu ngàn chấm.

Lynda rất là khổ sở nhìn xung quanh, đột nhiên chỉ vào người của tôi, “Tô Xán ~ về sau, em. Phiên dịch!” Những lời này nói ra một cách rõ ràng, vang dội khác thường.

Vừa dứt lời, quần thể ánh mắt của cả lớp bắn tới.

“Tô Xán ~ Vừa rồi cô giáo nói cái gì vậy?”

“Là~ quang quác quang quác quang quác?”

Tôi nghẹn ngào, muốn tôi phải nói thế nào? Mỹ Nhân nói với các người, cô ấy hỏi các người có muốn làm bạn trai mẹ kiếp của cậu ta hay không? Nếu như không muốn vậy thì mau yêu lẫn nhau đi à?

Tôi ngây tại chỗ, không ngừng bối rối. Bắn ánh nhìn cầu cứu về phía Vương Thuyết

“Cô giáo vừa rồi hỏi thăm sức khỏe, chúng ta phải học tập tốt, ngày ngày rèn luyện.” Vương Thuyết rất là nghiêm túc trả lời.

Tôi nghẹn.

“Vừa rồi hình như tớ có nghe được từ [bad word]? Đó là gì?” Một đứa bé đứng dậy, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn tới đây.

Vương Thuyết trầm tư một chút, rất là khẳng định trả lời: “[bad word] là một từ ngữ thăm hỏi, bày tỏ lễ phép.”

Tôi nhìn dáng vẻ Vương Thuyết giảng giải, hiện tại tôi bắt đầu kích động, chỉ muốn tìm một cái cục gạch đập mình bất tỉnh.

“Từ kia là loại từ gì? Dùng như thế nào à?” Bọn nhỏ học tập vô cùng nhiệt tình.

Tiếp đó, Vương Thuyết vô cùng nghiêm túc vô cùng có trách nhiệm bổ sung thêm một câu, “[bad word] là một động từ. Dùng để thăm hỏi.” Nói xong cậu ta khẽ mỉm cười, hướng về phía tôi nhẹ nhàng thăm hỏi một tiếng: “Fuck you.”

Tôi trợn tròn cặp mắt nhìn cậu ta, cậu ta định làm gì? Cậu ta nghĩ mình đang làm gì?

Lynda nghe thế, cũng lại gần, cười rất là thô bỉ: “Nghe được không? Cậu ta nghĩ gì kia với em đó ~ cậu ta muốn hạ gục em.” Nói xong, cười to một tiếng thô bỉ.

Ai biết, l tiếng cười to này, trong mắt bọn nhỏ hiểu thành, [bad word] đúng là dùng thế này, cô giáo nghe rất vui vẻ rất hài lòng.

Vì vậy, Lolita Tiểu Chính Thái trong lớp cùng nhau đứng lên, cùng nhau lớn tiếng nói: “Miss Mỹ Nhân, [bad word] you.”

Âm thanh này, được nói một cách nghiêm túc, được kêu là một rung động, tôi thật muốn về với trời.

Thần linh ơi ~ hãy mang con đi.

Lynda cũng bị trường hợp này làm rung động mãnh liệt, cơ hồ lệ nóng doanh tròng xông lên giảng đài, rất là vui vẻ hô to “Fuck you too.”

......

......

Tôi và Vương Thuyết quay sang nhìn lẫn nhau.

“Cậu gây họa rồi.” Tôi trách cậu ta.

“Cậu ngầm đồng ý.” Cậu ta cười nhìn tôi.

Từ đó về sau, các bạn nhỏ, đầu giờ học tiếng Anh, cũng sẽ đều nhịp nhàng cúi người chào “Miss Nhậm, [bad word] you.”

Sau đó, Lynda vô cùng gió xuân phơi phới sờ sờ tóc của mình, đáp lại “[bad word] you too.”

Vì vậy, mỗi ngày đều rất là....

Tôi chưa từng nghĩ rằng, một câu đơn giản tục, lại bị biến tướng thành thế này, “[bad word]” thành ra một loại hình thức chào hỏi ở trường học.

Khi chúng tôi cùng nhau gào khẩu hiệu xong “[bad word]” thì trên mặt của mỗi người do kích động mà xuất hiện một loại sắc đỏ không bình thường.

Vì vậy, sau lại sau lại, từng đồng chí nhỏ, cũng bắt đầu gia nhập “Hội bỉ ổi mà nghiêm túc” cuồn cuộn như giữa dòng nước lũ, khuôn mặt đỏ bừng ra sức đọc tiếng Anh, luyện tập đối thoại Anh ngữ, xem《 RMS Titanic 》d13nNđAn.

Thật thần kỳ, trong dòng nước lũ bỉ ổi này, trình độ tiếng Anh của mọi người thăng lên vùn vụt.

Khi bạn đứng trước cửa, bạn có thể nhìn thấy trong lớp, các bạn nhỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế ngồi nghiêm túc ôn tập từ vựng tiếng Anh, đọc sách báo Anh văn.

Nhưng nếu bạn cẩn thận nhìn sách các bạn nhỏ cần trên tay, bạn sẽ thấy 《 Ngày ngày tiến đánh cấm yêu 》《 Các loại tư thế cơ thể tư thế nghiên cứu tham thảo》《 Rốt cuộc là nên dài hay là nên to? 》

Người biên soạn: Lynda. Phiên dịch: Tô Xán. Edit: Vương Thuyết.

Cuộc sống Anh ngữ hồi lớp 6 của chúng tôi, cứ như vậy trôi qua.

Từ đó về sau, trình độ tiếng Anh của mấy bạn nhỏ trong lớp đúng là tăng lên. Lúc các giáo viên tiếng Anh đến đây hỏi kinh nghiệm, Lynda rất là hả hê đáp lại: “Tất cả bắt đầu từ [bad word].”

Các thầy cô giáo trầm ngâm một hồi, rốt cuộc không chống cự nổi phẩm chất đạo đức mạnh mẽ, cuối cùng bỏ qua.

Vì vậy, trên con đường dạy học biến thái, vẫn nhóm mấy bạn học lớp 6 bị Lynda siêng năng phá hoại,

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, rất nhanh, chúng tôi cũng kết thúc cuộc sống của học sinh trung học cơ sở.

Cho đến buổi tối trước khi thi cấp ba, lúc tôi vừa khoanh chân, vừa làm bài thi, vẫn còn suy nghĩ một vấn đề: làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi mà bọn nhỏ tưởng thật cứ vậy lên cấp 3, vào đại học, ra xã hội......

Hầy, tôi chỉ có thể nói, thật là đồ sộ.

Tôi đã có thể tưởng tượng đến, một ngày nào đó tôi dần dần già đi, lúc lật lại xem av, gv, tôi còn có thể nhớ lại năm tháng hào hùng lúc trước, cầm điện thoại lên, tìm được một bạn già cùng ngồi trên ghế sofa, cùng nhau xem phim, vừa hồi tưởng.

Nghĩ tới đây, tôi nước mắt đầy mặt.

Tôi đột nhiên để chân xuống, cầm bút lên đồng, ra vẻ nghiêm trọng nói: “Cuộc đời của tôi có thể đi tới nơi này, tôi muốn nói rằng, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi, càng phải cảm tạ Lynda của chúng tôi, cám ơn cô ấy, phá hủy chúng tôi. Cho chúng tôi màu vàng hy vọng, thế giới màu hồng.”

“Tôi cảm thấy, cậu có thể đi bệnh viện kiểm tra xem trong đầu có khối u nào không.” Vương Thuyết âm thanh lạnh lùng vang lên bên cạnh, “Tôi cảm thấy chứng ảo tưởng của cậu càng ngày càng nghiêm trọng.”

Đứa nhỏ này thật nhạt nhẽo, toàn nhằm lúc tôi nhập tâm nhất dội cho tôi một gáo nước lạnh. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. Đặt hộp bút xuống. Tiếp tục dấn thân vào viết lách.

Một tháng trước lúc trường học cho nghỉ tự do học tập cậu ta liền ôm một chục bài thi đến nhà tôi, bảo là muốn cùng ôn tập thi lên cấp 3, vì vậy, tôi đang bị cậu ta đè ép tác chiến.

Tôi nhìn mấy đề thi thối nát này, phiền lòng lại phiền lòng, “Vương Thuyết, tôi không muốn làm. Phiền chết đi được.”

Cậu ta ngẩng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt yên tĩnh bỗng sáng lên, mang theo nét cười, “Cậu không phải muốn vào cùng một trường cấp 3 với tôi nữa à?”

Tôi rất đắc ý đá qua một ánh mắt, “Hừ ~ ai gia ta mỗi lần thi thố đều đứng nhất toàn trường, cậu lo lắng thành tích của tôi?” Lại nói, kể từ lúc trùng sinh, tôi lúc nào cũng trong trạng thái vô cùng nhẹ nhỏm sung sướng lên lớp học tập. Hơn nữa thân thể này bị tôi sử dụng lần thứ hai rất tốt, trạng thái tinh thần không ngừng phát triển. Từ khi bắt đầu nhập học, tôi chưa bao giờ rời khỏi ghế hạng nhất.

Ngược lại Vương Thuyết, lần nào thành tích cũng thứ hai lúc đầu ánh mắt nhìn tôi lạnh nhạt về sau thì ngạc nhiên, rồi đến sau lại buồn buồn, bây giờ đã biến thành chết lặng.

Cậu ta nhàn nhạt nói, “Tôi đang tự luyện.”

“Vậy cậu cầm nhiều bài thi như vậy đến tỉm tôi làm gì?” Tôi kỳ quái.

Cậu ta nghiêm mặt, tiếp tục nghiên cứu bài tập trước mặt, “Một mình tôi làm nên chán. Thấy cậu nhàn rỗi, tôi muốn đạp đổ.”

Nghe xong câu này, tôi cáu. Thì ra tôi làm bài thi một tháng, chính là vì để cân bằng bụng dạ hẹp hòi của cậu ta? Tôi quá dễ dãi rồi nha, tôi một phụ nữ hơn 20 tuổi phải làm bài thi cấp 2 một tháng trời chỉ vì nhóc con nhỏ mọn này thỏa mãn?

Tôi vỗ bàn một cái, đứng lên, “Không viết! Tiểu Chính Thái cậu, học cái gì tốt không học, học người ta bụng dạ hẹp hòi! Tôi không chơi với cậu!” Nói xong nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác.

Người sau lưng trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Tô Xán, không bằng, chúng ta ước hẹn đi.”

Tôi cả kinh, quay mặt đi nhìn cậu ta.

Vương Thuyết ngồi ở chỗ đó, một luồng ánh mặt trời rơi xuống lông mi cong dài của cậu ta, phía dưới lông mi, là một đôi mắt trong suốt, khóe miệng cười cong cong.

Tôi lệ rơi ròng ròng~ đây là, cảm giác thật trần trụi.

Nhưng mà, tôi trúng chiêu rồi.

Rất là nghiêm túc nói, “Được. Nhưng chúng ta còn chưa có thẻ căn cước, đi đâu có thể mượn phòng?” (Má suy nghĩ cái gì vậy má- =0=- Jesse)

Khóe miệng Vương Nói cong cong bỗng co rúm lại, “Cậu hoang tưởng à, tôi không muốn đi mướn phòng.”

Mặt tôi nóng bừng bừng, dùng sức vân vê góc áo bày ra một bộ dạng chim nhỏ, “Đúng vậy~ tôi chỉ muốn, người tôi còn không có chuẩn bị xong đấy.”

Nói xong, nội tâm lưu lại tàn tích một tràng nôn maửa.

Tô Xán, ngươi quả nhiên vẫn có thể càng ngày càng không biết xấu hổ.