Hỏa Hôn

Chương 12: Ẩn nấp




Trụ sở chính của Shadow tại Hoa Kỳ cách Florida khoảng bốn giờ lái xe.

Vào lúc này, trên đường cao tốc có một sự im lặng hiếm có dòng xe đang chạy. Cả Đồng Giai và Từ Thịnh ngồi ở ghế sau đều nhìn thông tin trong tay, mặc dù biểu hiện trên mặt có chút kỳ quái. Mặc khác, Ngôn Tích ở ghế lái vừa lái xe vừa nhìn trộm người ở ghế lái phụ.

Bồ Tư Nguyên thực sự bị anh ta làm cho khó chịu, cuối cùng lạnh lùng nói: "Biết lái xe không? Không biết thì xuống xe thay người!"

Ngôn Tích chấn động một hồi: "Biết biết biết..."

Năm phút sau, anh ta vẫn tiếp tục nhìn vào anh mà không sợ chết.

Bồ Tư Nguyên: "Nếu cậu còn nhìn nữa, cậu sẽ ra khỏi đây và đi bộ đến Orlando."

Ngôn Tích suy sụp: "Tiểu Bồ, cậu không thể vô cảm như vậy được... Tôi cả đời chưa từng nhìn thấy một cô gái đẹp như vậy, tôi không thể khống chế được ánh mắt mình! Tôi là người đàn ông bình thường! Là người yêu cái đẹp!"

Đồng Giai và Từ Thịnh ngồi phía sau nghe thấy lời này, họ không kìm được cười thành tiếng.

Không có gì lạ khi ba người họ đều phản ứng như vậy, Bồ Tư Nguyên đang ngồi ở ghế lái phụ đã không còn là "Bồ Tư Nguyên" nữa. Giờ phút này anh đang đội bộ tóc giả với mái tóc xoăn dài màu nâu, diện chiếc váy xanh đậm cổ cao che đi yết hầu, trên mặt còn trang điểm nhẹ nhàng.

Điều đáng kinh ngạc nhất là mặc dù ngày thường anh là người đàn ông nam tính và cứng rắn, nhưng khi những diện đồ của phụ nữ thế này không hề gây phản cảm chút nào. Trong trang phục như vậy, vẻ ngoài đẹp trai của anh giờ đây đã trở nên thanh tú và nữ tính.

Nếu bạn bỏ qua chiều cao, thân hình khác thường của anh và giọng nói trầm thì đây đích thực là một cô gái hoàn hảo.

Giọng Đồng Giai run run nở nụ cười: "Lão đại, đừng đánh tôi, nhưng tôi thực sự phải nói, anh ở dạng này sẽ khiến những tên đàn ông khác tâm can rung động. Không tin thì anh hỏi Từ Thịnh đi, anh ta là người ngay thẳng như thép."

Từ Thịnh im lặng hai giây, sau đó gật đầu: "Thật sự rất đẹp!"

Đằng trước Ngôn Tích suýt chết cười: "Từ Thịnh, từ hôm nay trở đi, Tiểu Bồ sẽ là nữ thần của cậu. Sau này hãy theo khuôn mẫu của anh ấy mà tìm bạn gái."

Bồ Tư Nguyên mặt đơ ra, không muốn chú ý đến những người này chút nào.

Ngôn Tích tuy rằng ngoài vẫn nói chuyện nhưng anh ta đã lái xe đến Orlando trong vòng ba tiếng đồng hồ.

Bồ Tư Nguyên đã sử dụng tài khoản cô gái mười lăm tuổi để hẹn gặp một người đàn ông quen qua mạng tại một quán cà phê giáp ranh giữa thành phố và ngoại ô. Để tránh rút dây động rừng, anh yêu cầu Ngôn Tích để mình xuống cách đó năm ngôi nhà, rồi anh tự mình đi vào.

Trước khi xuống xe, Ngôn Tích nghiêm nghị vỗ vai anh, nói: "Phải chú ý an toàn khi một mình vào hang ổ địch, em gái Tiểu Bồ!"

Bồ Tư Nguyên không nói, giây tiếp theo liền nắm tay trái Ngôn Tích đang đặt trên vai mình, trở tay gập lại. Ngay lập tức Ngôn Tích hét lên trong đau đớn, muốn rơi cả nước mắt thì Bồ Tư Nguyên mới buông tay và nghênh ngang rời đi.

Ngôn Tích xoa xoa cổ tay, vừa khóc vừa quay đầu nhìn Đồng Giai và Từ Thịnh tìm an ủi: "Tiểu Bồ xuống tay thực độc ác..."

Đồng Giai và Từ Thịnh: "Đáng đời cậu!"

Khi Bồ Tư Nguyên đi dọc theo dãy nhà đến quán cà phê, anh nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc trên đường đi. Chiều cao và dáng người của anh thoạt đầu đã khá bắt mắt, nhưng ngoại hình của anh còn bắt mắt hơn.

"Người đẹp" quá cao này đã làm nức lòng mọi người đi đường hôm nay.

Chẳng mấy chốc, băng qua đường là đến quán cà phê.

Tấm biển to màu đỏ của quán cà phê sáng rực dưới ánh mặt trời, anh nheo đôi mắt, mắt bắt đầu tìm kiếm đối tượng "hẹn hò" của mình qua khung cửa sổ sát đất quán cà phê.

Đèn giao thông phía đối diện lúc này lần lượt nhấp nháy, anh di chuyển, như có điều gì đó, liền nhìn sang bên tay trái cách anh hơn một mét.

Thấy Ca Diễm đứng cách anh một khoảng. Hôm nay cô cột tóc thành đuôi ngựa bồng bềnh, mặc một chiếc váy màu vàng rực rỡ. Thấy anh nhìn mình, cô cười toe toét vẫy tay với anh: "Chào, Thanatos."

Trước khi Bồ Tư Nguyên kịp lên tiếng, bộ ba Ngôn Tích trong máy truyền tin bùng nổ trước.

Ngôn Tích: "Hả? Cái này, sao cô gái này trông quen thế... Quái, đây là nữ hacket đã đụng độ Tiểu Bồ ở Hắc Mao Đại hai ngày trước sao?!"

Đồng Giai: "Là cô ấy. Giọng nói giống nhau, màu tóc giống nhau, thân hình cũng giống. Cô ấy trông rất xinh!"

Từ Thịnh: "Có nghĩa là... Đây chính là Hỏa Hôn?"

Giọng nói Ngôn Tích run lên: "Cậu có biết đầu của cô ấy giá trị bao nhiêu không? Không đúng, tại sso cô ấy biết Tiểu Bồ là ai? Sao cô ấy đột ngột đến đây? Tiểu Bồ, cậu có muốn chúng tôi bây giờ đi bắt cô ấy không?"

Bồ Tư Nguyên phát hiện ra điện thoại di động của Ngôn Tích sớm đã bị Nam Thiệu hack, biết rằng Ca Diễm đang theo dõi chuyển động của bọn họ, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi cô xuất hiện. Sau khi khám phá ra "bí ẩn" trong tên của mình, anh không quá ngạc nhiên khi Ca Diễm phát hiện ra hai danh tính song song của mình chỉ trong hai ngày.

Lúc này anh nhẹ giọng nói "không cần" với bọn họ, sau đó liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Đến rất nhanh."

"Ôm cây đợi thỏ sao có thể không thành tâm chút? Tôi đợi anh ở biên giới Florida cả một ngày, liền theo anh đến Orlando, có thể không nhanh sao?" Ca Diễm cười nhìn anh: "Nhưng mà, tôi thực sự không ngờ, đường đường là lão đại lại giả trang thành một cô gái. Vì nhiệm vụ mà đồng ý mặc chiếc váy nhỏ, anh cũng quá chuyên nghiệp!"

Bồ Tư Nguyên lạnh lùng quay đầu lại, đi về phía trước.

Ca Diễm bình tĩnh đi theo anh, khi anh chuẩn bước vào quán cà phê, cô đột ngột đưa tay lên vỗ vai anh.

Bồ Tư Nguyên nghiêng mặt qua, liền nhìn thấy cô bước tới bên cạnh anh, sau đó tự ý khoát vào tay anh.

Bộ ba người đầu bên kia máy truyền tin ngay từ đầu đã có chút bối rối vì cuộc trò chuyện khó hiểu của bọn họ, giờ nhìn thấy cảnh này từ máy quay, cằm như muốn rớt xuống.

Bồ Tư Nguyên dừng lại trước cửa quán cà phê, ngây người nhìn cô và cánh tay mảnh mai đang khoát tay anh.

Ca Diễm dường như không sợ ánh mắt sương giá của anh nhìn chằm chằm mình, cô nhún vai nhìn anh làm một biểu hiện đặc biệt tự nhiên: "Điều này để chứng minh rằng chúng ta đang ở cùng một nhóm, không phải bàn. Đợi lát nữa đến chỗ ngồi tôi sẽ buông ra, nhất định không chiếm tiện nghi của anh thêm giây nào nữa."

Anh bất động nhìn cô vài giây, cuối cùng anh không đẩy tay cô ra, để mặc cô ôm mình nở nụ cười đi vào quán cà phê.

Bên kia máy truyền tin như phát điên.

Ngôn Tích: "Đó là ảo giác của tôi đúng không? Tại sao khả năng chịu đựng của Tiểu Bồ đối với người phụ nữ này cao bất thường quá vậy? Ở hội nghị Hắc Mao Đại, cậu ấy đã dung túng cho cô ấy lấy cắp thiệp mời và giả mạo mình. Chuyện gì thế này, chuyện gì đang xảy ra? Không phải cậu ấy đối với mấy cô gái xinh đẹp đều không thèm nhìn một cái sao?"

Đồng Giai: "... Đây dường như không phải là ảo giác của cậu."

Bên này Ca Diễm vừa chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, vừa đi vừa ghé vào tai Bồ Tư Nguyên thì thầm nói: "Tuy nhiên, lớp trang điểm của anh tệ quá, là tên thẳng nam nào làm giúp anh à? Người này còn phối váy với giày thể thao thì tôi bái phục đấy. Anh xem tôi này, nếu muốn nam giả trang thành nữ thì anh nên chuyên nghiệp một chút, anh có thể đi giày cao gót được không?"

Trên người cô có một mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi nước hoa mà giống như mùi sữa tắm. Vào lúc này, bởi vì cô ở gần, hương thơm phiêu tán trong hơi thở của Bồ Tư Nguyên, nhưng trong lòng anh không cảm thấy chán ghét chút nào.

Điều này khiến Bồ Tư Nguyên cảm thấy rằng anh thực sự không bình thường.

Đây là lần thứ hai cô gần gũi anh như vậy, nhưng anh không ngăn cản chuyện đó xảy ra.

Một lúc sau, ánh mắt anh khẽ chuyển động, cuối cùng tức giận nói: "Cô nên thu liễm lại, lát nữa đừng dọa người chạy mất."

Ca Diễm tự tin nói: "Yên tâm!"

Mục tiêu của Bồ Tư Nguyên là một người đàn ông cao lớn và rắn chắc với hình xăm bò cạp trên tay, tên là Daniel.

Tiệm cà phê không quá lớn, anh nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình ở vị trí bên trong.

Khi họ bước đến bàn nơi Daniel đang đứng, Daniel bị choáng ngợp bởi đội hình này khác với những gì được nói trên mạng. Anh ta nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, sau đó ngập ngừng hỏi: "Hai người, hai người... Ai là Lydia?"

Bồ Tư Nguyên buông cánh tay đang bị Ca Diễm khoát, cúi người ngồi xuống, tích chữ như vàng: "Em."

Daniel nhìn Ca Diễm: "Vậy thì, em là...?"

Ca Diễm mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Bồ Tư Nguyên, nói rất quen thuộc: "Em tên là Annie, chị họ của Lydia, năm nay mười sáu tuổi. Nghe nói em ấy đến gặp anh, nên em cũng theo tới gặp mặt kết thêm bạn. Rất vui được gặp anh."

Bồ Tư Nguyên: "?"

Nói không chiếm tiện nghi anh đâu? Từ khi nào anh đột nhiên có chị họ, tại sao lại không biết?

Ca Diễm cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo xung quanh mình, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.

Daniel không bao giờ ngờ rằng mình sẽ câu được một con cá và gặp điều may mắn như mua một tặng một. Mặc dù cảm thấy hai cô gái này hơi kỳ quái, một người thì cao lớn, người kia lại nhiệt tình, nhưng nói về diện mạo là thực sự không tồi.

Đặc biệt gương mặt của hai cô gái này đậm nét phương Đông. Đối với những khách hàng có sở thích đặc biệt, anh ta tin rằng những khách hàng này sẽ rất hài lòng với hai cô gái này, thậm chí sẵn sàng phá lệ mua với giá cao.

Daniel cười thầm trong lòng, sớm buông lỏng cảnh giác, bắt đầu muốn tán gẫu với họ. Bồ Tư Nguyên im lặng trong suốt quá trình, chỉ nói được tối đa vài câu, còn Ca Diễm thì một mình gánh cả bàn.

Daniel và Ca Diễm nói chuyện phím một hồi, sau đó quay sang Bồ Tư Nguyên: "Lydia, tại sao em trên mạng và thực tế lại khác nhau hoàn toàn? Nói ít như vậy? Lúc trên mạng khá hoạt bát!"

Bồ Tư Nguyên rõ ràng không có ý định trả lời, nhưng Ca Diễm bên cạnh đã trực tiếp bắt chuyện: "Lydia là kiểu người không thích nói chuyện ngoài thực tế, chỉ thích hoạt động trên Internet, thường ngày là vậy, nên được gọi là muộn tao*"

*Kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Sau khi nghe điều này, Bồ Tư Nguyên bất giác giật mình.

Mặc dù cô đang giúp anh, nhưng anh thực sự muốn bóp cổ người phụ nữ này.

May mắn thay, Daniel không nghi ngờ biểu hiện của Bồ Tư Nguyên trên mạng và ngoài đời bất đồng nhau, cũng có khả năng Ca Diễm gạt người quá thuyết phục. Lúc uống ngụm cà phê, Daniel nhìn hai chị em, vừa muốn chuyển đề tài rời khỏi quán cà phê, liền nghe thấy Ca Diễm cười nói: "Chúng ta đi chỗ khác đi? Em ngồi ở chỗ này cảm thấy chán quá!"

Daniel suýt nữa bật cười, lập tức thuận theo: "Được rồi! Anh cũng định như vậy, chúng ta đi dạo ở công viên gần đây đi."

Ca Diễm: "Được, anh lái xe tới sao?"

Daniel gật đầu: "Nó ở hầm để xe của trung tâm thương mại."

Cả ba nhanh chóng rời quán cà phê, đi đến thang máy của trung tâm thương mại. Daniel đi một mình phía trước, ca Diễm và Bồ Tư Nguyên tụt lại phía sau.

Daniel chưa bao giờ thành công dễ dàng như vậy, chưa kịp dỗ dành, các cô gái còn đề nghị đi cùng anh ta, anh ta cảm thấy mình đêm nay mơ cũng có thể cười đến tỉnh dậy.

Ca Diễm ở phía sau nhìn Daniel phấn chấn, thấp giọng nói với Bồ Tư Nguyên: "Tôi rất sợ."

Bồ Tư Nguyên: "...."

Anh không thấy sự sợ hãi nào trong mắt cô, mà thay vào đó là sự phấn khích và háo hức không ngừng tuôn ra hai mắt cô.

Trên thực tế, anh tình nguyện cả người không thoải mái giả trang thành phụ nữ, lẻn vào băng nhóm tội phạm này một mình. Bởi vì Đồng Giai hay nữ đặc công khác dù có lợi hại, anh lo lắng trong quá trình ẩn nấp phát sinh việc ngoài ý muốn ảnh hưởng đến sự an toàn của họ.

Trong những năm qua, anh luôn chọn làm những điều nguy hiểm nhất một mình.

Trước đó, khi biết Nam Thiệu xâm nhập chiếc điện thoại, anh đã đoán được hôm nay Ca Diễm sẽ đến, mặc dù anh không biết tại sao cô nhất quyết đến với anh. Hơn nữa, anh cảm thấy theo tính tình của cô, hôm nay xác suất cô cưỡng chế theo anh rất cao.

Nhưng anh vẫn thuận nước đẩy thuyền để cô theo anh, sau đó anh có thể quay lưng lại với cô - người phụ nữ này không phải là cộng sự của tôi.

Tại sao anh không từ chối hợp tác với cô mà cùng nhau đối mặt với rủi ro? Tại sao lại có cảm giác tin tưởng không giải thích được đối với cô ấy?

Khi họ đến khu để xe dưới tầng hầm, không có người nào khác ngoại trừ bọn họ. Vị trí địa lý của trung tâm thương mại này vốn đã được thiên vị, không có ai đến đây vào thời điểm này.

Daniel đi đến bên cạnh một chiếc xe Van màu tối, mở cửa băng ghế sau, mỉm cười vẫy tay với hai người họ: "Đến đây."

Bồ Tư Nguyên không do dự, bước tới và lên xe trước.

Anh ngồi vào ghế và phát hiện ra rằng chiếc xe đã được sửa đổi. Ghế trước và ghế sau được ngăn cách bởi vách ngăn hai mặt thiết kế đặc biệt. Những người ngồi ở ghế sau hoàn toàn không thể nhìn thấy chuyển động của ghế trước, nhưng ghế trước có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình ở ghế sau.

Ngay khi người còn lại ngồi xuống, Daniel đột nhiên nghiêng người về phía anh. Giây tiếp theo, anh ta giơ tay đập vào gáy anh một cách điêu luyện.

Đối với Bồ Tư Nguyên, người đã trải qua nhiều trận chiến, một chút kỹ năng chạm khắc này cũng giống như bị cù vậy, đối phương thậm chí còn chưa định rõ huyệt đạo. Nhưng để phù hợp với chủ đề ẩn nấp này, anh phải nhắm mắt lại và ngã xuống ghế, giả vờ anh đã bị Daniel đánh gục ngay lập tức.

Ca Diễm nhìn Bồ Tư Nguyên ngã ở ghế sau, mặc dù anh đã hết sức phối hợp với phần trình diễn của Daniel nhưng cô vẫn có thể thấy được vẻ nóng nảy thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt đẹp trai đang nhắm nghiền của anh, cô suýt bật cười.

Khi Daniel thấy Bồ Tư Nguyên bị hạ gục, anh ta ngay lập tức quay sang cô với vẻ mặt hung dữ. Ca Diễm thay đổi sắc mặt như chơi, lúc này mới quay mặt lại, trong giây lát thay bằng nét sợ hãi.

Như lo lắng Daniel nghi ngờ sự sợ hãi của mình, cô không chỉ la hét hợp tác mà còn giả vờ nói: "Lydia! Anh đã làm gì Lydia! Lydia, em tỉnh lại đi!"

Lydia nằm trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi: "...."