Hoa Lửa

Chương 103: Q.4 - Chương 17






Từ bao giờ Trần Tiểu Béo lại biến thành cao lớn và oai phong đến thế? Người đàn ông mới tới có hàm râu nam tính, so với các bạn nam ở đây thì bờ vai anh ta rất rộng và cao hơn bọn họ nửa cái đầu. Con Sên cao 1m68 đứng trước mặt anh ta trông cứ như đứng với một tòa tháp sắt.
“Anh là ai?” Con Sên đại diện nhóm bạn đặt câu hỏi.
“Lớp trưởng, cậu quên tôi rồi à?” Gã cười cười, đôi môi mỏng nhếch lên đầy cá tính.
“Cậu, cậu, cậu…” Sau khi lắp bắp vài từ, con Sên vỗ cái đét vào đùi hét to, “Hình Tuế Kiến!”
Hình Tuế Kiến gật đầu mỉm cười lịch sự, nhưng vì sao lúc anh chàng lớp trưởng gọi đúng tên gã thì bỗng nhiên mọi người đều im bặt?
Gã xoay người, khi nhìn thoáng thấy dung nhan tái xanh ngồi chính giữa đám bạn nữ, thì nụ cười của gã chợt tan biến. Hình Tuế Kiến không ngờ Kiều Duy Đóa cũng tới họp lớp.
Anh chàng lớp trưởng không hổ danh là lớp trưởng, chỉ với một ánh mắt mà trong đám bạn học tiếp nhận ám hiệu đã lập tức có người chủ động nhường lại chỗ ngồi, còn mình thì chạy tới bàn của Kiều Duy Đóa. Nhóm bạn học quả quyết kéo Hình Tuế Kiến đến một bàn khác.
Buổi họp lớp phải diễn ra êm đẹp, tuyệt đối đừng xuất hiện chuyện đổ máu! Nhìn đôi mắt bỗng dưng lạnh tanh của Kiều Duy Đóa, mấy chữ ‘oan gia ngõ hẹp’ thật đúng với tình hình lúc này! Tất cả mọi người đều âm thầm toát mồ hôi, ai cũng sợ sẽ có cảnh máu tươi vương vãi. May mắn thay, chờ một hồi mà Kiều Duy Đóa vẫn ngồi ngay đơ, dường như vẫn còn sốc chưa hồi phục lại tâm trạng bình thường.
“Hình Tuế Kiến, Tiểu Béo nói sẽ tới, thế cậu ấy đâu?” Con Sên lảng qua chuyện khác.
Hình Tuế Kiến lấy lại tinh thần, đáp: “Cậu ấy đang ở Canada.”
“Ở Canada? Làm gì có? Tớ vừa gọi điện thoại cho cậu ấy mấy lần mà!” Còn nói đang đi trên đường, sẽ tới ngay, vân vân…
“Cậu ấy chuyển vùng cuộc gọi quốc tế.” Hình Tuế Kiến nhếch môi, hơi phân tâm.
“Mẹ ơi, hóa ra là thế, tớ bị lừa một vố lớn rồi!”

Hình Tuế Kiến xao nhãng tới mức không nói thêm gì, khiến bầu không khí chợt lạnh dần.
Gã gượng ép mở miệng: “Tiểu Béo có chuyện muốn nói với các cậu.” Hình Tuế Kiến lấy điện thoại ra, mở một đoạn video clip tải sẵn từ máy tính xuống. Nếu không phải bị Tiểu Béo van nài năn nỉ, thì gã sẽ chẳng tham gia buổi họp lớp này.
Trong clip, Tiểu Béo để lộ đôi mắt thâm tình và nghịch ngợm, ánh mắt ấy tỏ vẻ đau đớn rất khoa trương: “Từng có cơ hội họp lớp với bạn các nhưng tớ không biết quý trọng, bây giờ mất rồi mới thấy hối tiếc, chuyện đau buồn nhất trong cuộc đời cũng chỉ thế này thôi. Hôm nay rốt cuộc trời cao cũng cho tớ thêm một lần cơ hội, và tớ đành mượn clip này để nói với mọi người: Tớ yêu các bạn, đừng quên Trần Tiểu Béo tớ nhé! Tất cả các bạn nữ chưa chồng có sở thích chát với bạn nam trên QQ hoặc MSN, hãy nộp hết nickname cho tớ, tớ cho phép các cậu được quấy rầy tớ một vạn năm!”
“Trân trọng quá đấy chứ!” Mọi người đều lập tức bật cười, ngoại trừ Kiều Duy Đóa.
“Sống ở Canada rất buồn tẻ, nên mấy hôm trước lớp trưởng gọi điện tới, thì ngày nào cậu ấy cũng nói muốn được gặp các bạn và buộc tôi phải chuyển những lời này đến mọi người.” Trước kia mỗi lần họp lớp, Trần Tiểu Béo luôn là kẻ phản đối đầu tiên, bây giờ người gào rú hối hận cũng là anh ta.
Hình Tuế Kiến thản nhiên nói: “Cậu ấy còn giao cho tôi một nhiệm vụ, hy vọng mỗi bạn tới trước ống kính nói chuyện, để cậu ấy trông rõ diện mạo hiện tại của từng người.” Gã cứ nghĩ việc này không có gì đáng kể, nhưng lúc này gã cảm thấy thật hối hận.
“Đương nhiên không thành vấn đề!” Anh chàng lớp trưởng vỗ ngực, “Hình Tuế Kiến, cậu vẫn y như xưa, luôn thương yêu các anh em!” Thật hâm mộ quá.
“Làm anh em là phải làm cả đời.” Gã thản nhiên nhếch môi.
“Anh em như tay chân, đàn bà như quần áo.” Lập tức có người cười lớn tiếp lời.
Gã không cười nổi, bởi vì đằng sau gáy gã sắp bị một đôi mắt trong veo đốt thành cái hố to.
“E hèm, Tiểu Béo, cậu còn nhớ tớ không? Tớ chính là cái tên mỗi ngày ‘sụt sịt’ nước mũi – lớp trưởng đây!”
“Hi, Tiểu Béo, cậu còn nhớ tớ không? Năm lớp 7 tớ bị cậu cướp mất quyển sách võ hiệp, tới giờ lên lớp thì bị thầy giáo tịch thu, chừng nào cậu đền lại cho tớ?
“Tiểu Béo, Canada và Ôn Thành cách nhau mấy tiếng? Nếu không phải ngày đêm đảo lộn thì tớ sẽ miễn cưỡng giả vờ có sở thích đi quấy rầy cậu!”
Rốt cuộc bầu không khí lại sôi động hẳn lên.

Gã ngồi yên tại chỗ lia điện thoại về phía từng gương mặt thân thiết nhiệt tình nhưng không còn nét trẻ con. Tiếp theo, màn hình điện thoại trong tay gã dời tới một nơi, nơi đó Kiều Duy Đóa đang lạnh lẽo nhìn gã chằm chằm.
Gã cứng đờ dời màn ảnh qua vị trí kế tiếp. Quay hết một vòng thì công việc cũng kết thúc, gã tắt máy ghi hình.
Đúng lúc ấy, trên ngón tay gã chợt lóe sáng, một bạn học tinh mắt nhìn thấy liền hỏi ngay: “Hình Tuế Kiến, cậu lập gia đình rồi à?”
Trên ngón tay áp út của gã đeo một chiếc nhẫn hình gợn sóng đơn giản nhưng không mất phong cách, làm người ta khó hòng bỏ qua.
Gã im lặng rồi đáp: “Ừ.”
“Hôm nay là lễ tình nhân, anh không đi chung với bà xã sao?” Ngay lập tức có bạn học nữ tò mò hỏi.
Rất hiếm đàn ông đeo nhẫn cưới trên tay hoài, chứng tỏ tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt!
Hình Tuế Kiến cứng đờ, rồi vô thức xoay xoay chiếc nhẫn bên tay trái. Một hồi lâu sau, gã mới trầm giọng thốt ra mấy chữ: “Cô ấy đang ở nước ngoài.”
Từ đầu tới cuối Kiều Duy Đóa vẫn hoàn toàn trầm mặc, nhưng cô lại bất giác xiết chặt nắm tay.
“Wow, hóa ra hai người yêu đương vượt biên giới hả? Chắc phải khổ lắm nhỉ?” Một bạn nam buột miệng.
“Tôi cũng định cư ở Canada, mới về nước thăm gia đình dịp Tết Nguyên đán.” Hình Tuế Kiến nhàn nhạt trả lời.
Trong ngực dội tới một cơn đau nhói, lúc này Kiều Duy Đóa mới phát hiện, từ lúc Hình Tuế Kiến vào cửa tới giờ cô đã bị sốc đến mức ngạt thở. Cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại bỏ qua một lễ tình nhân lãng mạn bên cạnh Tư Nguyên, mà chạy tới đây tham gia họp lớp! Dù như bị kim đâm, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn bắt mình phải biểu hiện thật trấn tĩnh.
“Kiều Duy Đóa, còn cậu kết hôn chưa?” Một bạn học ngồi chung bàn không có kinh nghiệm sống, đặt câu hỏi thiếu tế nhị.

Tất cả các bạn đều lộ ra ánh mắt tò mò, nhưng chẳng ai dám truy vấn.
Cô hít sâu rồi thở hắt một hơi, mỉm cười đáp: “Tớ sắp cưới.”
Giọng cô không cao không thấp, vừa đủ để truyền tới bàn bên cạnh. Tuy nhiên, suốt toàn bộ quá trình Hình Tuế Kiến đều đưa lưng về phía cô mà chẳng có phản ứng gì.
“Bạn trai Duy Đóa là công tố viên, anh ấy yêu cô ấy lắm!” Thường Hoan cố tình bồi thêm.
“Wow, là công tố viên à? Thật oách quá!” Đám bạn nữ ồ lên ngưỡng mộ, “Thảo nào tớ thấy Duy Đóa thay đổi nhiều lắm, hóa ra bị người ta thuần phục rồi!” Mặc dù luôn nín lặng nhưng rõ ràng trên người Kiều Duy Đóa đã không còn thấy vẻ ‘gai góc’.
Kỳ thực mùng một tháng sau Tư Nguyên mới chính thức nhậm chức công tố viên. Thế nhưng lạ lùng thay, Kiều Duy Đóa lại không hề có ý định giải thích.
Thực ra, cô rõ ràng không ham hư vinh đến vậy, nhưng kỳ thực cô cũng chẳng còn cơ hội để tiếp tục ham ‘hư vinh’.
Không biết người ngồi bàn bên cạnh có nghe tin mừng hạnh phúc của cô không, mà chỉ thấy gã đang nhận điện thoại.
“Phương Nhu, có chuyện gì?” Gã vừa bắt máy thì đã nhẹ giọng.
Sự ‘dịu dàng’ của con người sắt đá này khiến Kiều Duy Đóa cảm thấy xa lạ.
“…Ống nước nhà bếp bị chảy à? Cô đừng lo, cứ từ từ dùng khăn lau sạch sàn nhà, dưới lầu có phàn nàn thì cứ mặc kệ! Cô hãy nhớ chú ý, bây giờ Tử Tử biết đi rồi, cẩn thận coi chừng nó trượt chân! Tôi sẽ qua đó ngay!” Vừa cúp máy, Hình Tuế Kiến liền vội vàng đứng dậy.
“Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi trước!”
Bữa cơm còn chưa ăn mà có người định ‘chuồn êm’, khiến đám bạn học rất bất mãn.
“Gì mà gấp quá vậy?” Các bạn học kháng nghị.
Chẳng qua có một phụ nữ gọi điện ‘bất lực’ cầu cứu vài câu, thì đã có người lập tức chạy đi làm anh hùng cứu mỹ nhân?
“Đúng, chương trình chưa bắt đầu gì cả. Đã ít người tham gia rồi mà cậu còn bỏ đi, chẳng phải chúng tôi thiếu một phần tiền sao?” Các bạn học bất mãn.

Xưa nay họp lớp đều có quy định chia đều.
“Muốn đi cũng được, cậu cứ thanh toán hết chầu này rồi hẵng đi!” Con Sên chơi xỏ để mong giữ người.
Nào ngờ Hình Tuế Kiến lại sảng khoái nói, “Không thành vấn đề.” Gã phong độ gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền hết hai bàn.
Gã tỏ thành ý như thế khiến đám bạn học vui mừng hết nói nổi.
“Lần sau có cơ hội sẽ tụ họp tiếp!” Tạm biệt xong, Hình Tuế Kiến đi theo nhân viên phục vụ ra quầy thu ngân quẹt thẻ thanh toán.
“Vợ anh ta ở Canada, vậy mọi người đoán thử xem cô gái mới gọi điện tới nói ống nước nhà bếp bị bể là ai?” Người vừa đi khuất, các bạn học lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nghe nói mẹ của Hình Tuế Kiến không sinh thêm cô em gái nào để anh ta có người chăm sóc đâu.”
“Còn phải hỏi nữa, cô gái ấy họ Phương! Tớ đoán chắc là người tình rồi!” Một bạn nam cất giọng mờ ám, “Hôm nay là lễ tình nhân có biết không? Vắng vợ thì thể xác và linh hồn người đàn ông đều cô quạnh, nếu không có chút dịu ngọt thì làm sao người ta sống nổi qua cái lễ tình nhân?”
Từ đầu tới cuối, Kiều Duy Đóa vẫn chưa một lần được gã nhìn thẳng mặt, chậm rãi đặt đôi đũa xuống.
Các bạn học đang bàn tán đều giật mình nhảy dựng.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa vẫn rất khó coi, cô cố sức làm hơi thở thật bình tĩnh, “Tôi đi đưa phần tiền của mình cho anh ta!”
Cô không xen vào việc của bọn họ, nhưng bữa cơm này cô nuốt không trôi.
Dứt lời, cô đứng dậy đi ra khỏi ghế lô.
Đám bạn học ngơ ngác nhìn nhau, quyết định coi Kiều Duy Đóa đã tách nhóm.