Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió

Chương 17




Part 17_Hàn Vũ con..con tại sao con lại làm như vậy tại sao con lại đỡ viên đạn đó_Ông Khang bàng hoàng khi Hàn Vũ đỡ viên đạn cho nó

_Con xin lỗi ....con không thể đứng yên nhìn cô ấy chết được khụ... khụ_Hàn Vũ khó khăn nói

_Anh đừng nói nữa_Nó lo lắng, lòng đau thắt khi thấy Hàn Vũ vì nó mà đến mạng sống của bản thân cũng không thương tiếc

_E có thể vì anh mà bỏ qua mọi chuyện được không_Hàn Vũ ánh mắt đau thương nhìn nó

_Con im đi ta không cần con cầu xin cô ta, Lyna mau đưa Hàn Vũ đi bệnh viện _Ông Khang tức giận ngay sau lời nói, Lyna bước vào và đưa Hàn Vũ đi mặc dù cậu không muốn rời đi, trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có nó và ông Khang

_Ta muốn thử tài năng của cô_Chỉ nghe được tới đó nó đã lao vào ông Khang như một con mãnh thú

_Ta nói cho con biết con rất giống mẹ con_Ông Khang

_Ông im đi, đừng có nhắc đến mẹ tôi_Nó không ngừng tấn công, còn ông Khang thì chỉ phòng thủ

_Trước đây bố mẹ con và ta là bạn thân, nhưng vì họ phản bội ta nên cái giá của họ là phải chết_Ông Khang vẫn không dừng lại, ông ta vẫn tiếp tục nói làm nó càng điên tiết hơn

_Tôi nói cho ông biết chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ giết ông để tế linh hồn của bố mẹ tôi_Nó vẫn không ngừng tấn công vào ông Khang

_Được ta sẽ chờ, nhưng nếu ta chết thì con cũng không sống được đâu, ở đây đã có bom hẹn giờ chỉ vài giây nữa thôi chúng ta sẽ nổ tung, và trên đường về chuộc lỗi với bố mẹ con, thì ta cũng không còn lo sẽ cô đơn nữa ha.. ha_Ngay sau lời nói của ông Khang thì *tít.. tít.. tít* *Bùm*

_Không không thể nào, Bi.. Bi ơi không_Khi Bin và hắn vừa đặt chân đến thì tất cả đã nổ tung cậu đau đớn nước mắt rơi, hắn cũng không kém gì Bin. Tin tức vụ nổ loan truyền rất nhanh có hàng chục người chết và trong đó đã xác định được có nó và ông Khang, đám tang của nó ai cũng đau buồn

_Ta xin lỗi tất cả là lỗi của ta_Ông Jack đến bên Bin ông quỳ xuống trước mặt Bin và cất lời xin lỗi, Bin không nói cậu chỉ lặng lẽ ngồi bên ngôi mộ của nó *Chìu tại nhà*

_Bin tao tìm được cái này_Hắn đưa cho Bin một bức thư *Nội dung*

“Anh Bin,có lẽ khi anh đọc được bức thư này thì Bi đã không còn bên anh nữa rồi, Bi xin lỗi vì đả giấu anh mọi chuyện, và cũng xin lỗi vì không được ở cạnh bên Bin như lời hứa trước đây của hai ta, Bin đừng giận Bi nhé. Bin à mặc dù không được ở bên Bin nữa, nhưng Bi cùng bố mẹ ở trên kia sẽ luôn ở bên Bin mãi theo dõi Bin, vì vậy Bin đừng cảm thấy cô đơn nhé. Bi muốn nhờ Bin chăm sóc bố mẹ nuôi giúp Bi họ là người tốt, Bin đừng trách bố Jack nhé vì ông ấy chỉ là theo yêu cầu của Bi mà thôi, Bin à Bin biết không Bi rất yêu Bin ,rất rất là thương Bin đó vì vậy Bin phải luôn cười nhé, Bin cười là đẹp nhất đó, Bin à tạm biệt anh, em gái của anh Bi * những giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt Bin từ lúc nào không hay cậu đau đớn vô cùng, hắn nhìn Bin như vậy thì cũng không kìm được sự đau đớn. Hai năm sau

Hai năm trôi qua kể từ ngày nó ra đi Bin bây giờ trở thành sinh viên đại học bên cạnh đó anh càng ngày càng làm chủ nhiều công ty hơn, hắn cũng như Bin vậy là cả hai càng ngày càng lạnh lùng kể từ ngày nó ra đi nụ cười đã không bao giờ xuất hiện trên môi họ, Lyna thì lúc nào cũng kề bên hai người an ủi họ và chăm sóc cho bố mẹ nuôi nó, lại nói về Hàn Vũ anh bây giờ vẫn nằm viện ,ngày đó vì mất máu quá nhiều nên anh hôn mê và lâm vào tình trạng người thực vật.

_Alo bố ạ, con đã về tới Việt Nam rồi, mọi việc bên này bố đừng lo nhé cứ giao cho con là được_Một cô gái nét mặt thanh tú rạng rở nói

_Hàn Băng con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé ,nếu không mẹ con lại cằn nhằn ta cho mà xem, à mà quên con phải đến trường Royal để tiếp tục học đấy nhé_Người đàn ông nói

_Được rồi ạ, con tạm biệt bố_Cô gái tên Hàn Băng trả lời *Hôm sau*

_Trời đó..đó không phải Thùy Anh sao_Học sinh 1 ngạc nhiên

_Đúng..đúng rồi, chẳng phải cô ấy chết rồi sao_Học sinh 2 bla..bla. chuyện là mới sáng nó đến trường thì mọi người thấy nó thì điều ngạc nhiên và bắt đầu nói gì đó điều đó khiến nó rất khó chịu, bỏ mặc mọi lời bàn tán nó bước đi đang đi thì *Rầm*

_Ây za đau quá chết tôi rồi_Nó va vào ai đó

_Không sao chứ_Hắn lạnh lùng

_Anh nhìn mặt tôi như vậy mà nói không sao à_Nó tức giận quát, còn hắn khi nhìn thấy rõ được khuôn mặt nó thì chết lặng, khuôn mặt đã hai năm rồi hắn không được thấy

_Này bộ điếc à, hay bị câm rồi..này.. này_Nó vừa nói vừa huơ huơ tay trước mặt hắn, bất giác hắn ôm chầm lấy nó mặc cho nó vũng vẫy

_Này tên biến thái anh làm gì vậy buông tôi ra_Nó bực tức

_Thùy Anh là em đúng không Thùy Anh_Hắn ôm chặt lấy nó

_Này tôi không phải Thùy Anh, tôi là Hàn Băng là Hàn Băng anh nhầm rồi_Nó bực tức đẩy hắn ra

_Không em là Thùy Anh_Hắn lại muốn ôm nó *Chát*

_Tôi nói rồi Tôi không phải là Thùy Anh Thùy éc gì hết làm ơn tỉnh giùm đi, hừ đúng là xúi quẩy_Sau khi tát cho hắn một cái nó vẫn không nguôi ngoai tức giận rồi bỏ đi *Tại phòng hiệu trưởng *

_Thưa thầy em là học viên mới _Nó lễ phép thầy hiệu trưởng ngước lên nhìn nó thì lại đứng hình như hắn lúc nãy

_Thùy Anh..Thùy Anh_Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên nói

_Thưa thầy em là Hàn Băng chứ không phải là Thùy Anh, em học lớp nào vậy ạ_Nó khó chịu nói, tại sao cái trường này ai gặp nó cũng gọi nó là Thùy Anh điều đó làm nó không vui, sau khi nhận được lớp nó không về lớp nhưng lại đi tham quan trường và rồi lại gặp hắn đang.........