Hoa Miêu Miêu

Chương 131: Không biết cố nhân




Sáng hôm sau, tiếngsửa chữa ồn ào vọng vào, tôi lấy gối bịt tai lại, lăn qua lăn lại mộtlúc lâu không thể nào ngủ được, đành phải ngồi dậy đi ra ngoài tản bộ,vận động một chút cái thân thể đã lười biếng quá lâu.

Cách trường đại học XX không xa có một dòng sông nhỏ, bên sông có một con đường vừa rộng vừa thẳng, bình thường ít xe cộ qua lại, thế là các học sinh muốngiảm cân và rèn luyện thường chạy bộ thể dục trên con đường này, cũng có một số người dân sống gần đó ra đây chơi.

Đêm qua trời đổ mưa,không khí buổi sáng vô cùng dễ chịu, tôi leo qua cái lan can thấp ở bênđường, tập thể dục trên bãi cỏ cạnh bờ sông, luyện thêm chút quyền cước, bất chợt phát hiện ra con quạ thù lâu kia đang ở một chỗ vắng lén lútnhìn tôi, sợ nó lại bay ra tiếp tục mổ đầu, tôi vội vàng leo lên đường,chuẩn bị đi mua bữa sáng.

Đột nhiên một cảnh tượng quái dị xảyra, mấy nữ sinh đi thể dục buổi sáng chẳng hiểu vì sao lại quay đầu chạy ngược lại, mặt ai cũng có vẻ hốt hoảng. Thế là tôi ngẩng đầu lên nhìn,phát hiện ở một góc đường xa xa có một anh chàng có thân hình cao to vạm vỡ hơn cả đấu sĩ quyền anh của Mỹ, trên người anh ta mặc một bộ y phụcrách nát kỳ quái không vừa người, tóc dài rối tung, hai mắt to như quảchuông, râu ria xồm xoàm, trông như một hung thần ác sát, vô cùng đángsợ.

Tôi cũng không dám đi tiếp về trước, chỉ tò mò nhìn anh ta một lát. Anh chàng kia hình như có vẻ ngơ ngác,ngây ngô đứng ở đó, không dịch chân đi một bước nào, hình như còn khôngbiết phải đi về đâu.

Không lo chuyện bao đồng, về là tốt hơn, tôi cũng quay đầu bỏ chạy theo đám con gái đang sợ chết khiếp kia. Khôngngờ một chiếc BMW màu bạc lướt nhanh qua người tôi, sau lưng còn có mấychiếc xe hạng sang khác, hình như đang đua xe trên con đường vắng vẻnày.

Ở khúc cua, nhờ có tính năng tốt và kỹ thuật lái giỏi, chiếc xe không hề giảm tốc vẫn cua một cú rất đẹp, tôi đột nhiên nhớ ra anhchàng to lớn đứng ở giữa khúc của ban nãy, lập tức ý thức rằng tai nạngiao thông sắp sửa xảy ra, máu nóng dồn lại, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều,vội vàng lao về phía anh ta, miệng hét lớn:

“Cẩn thận!”

Trên đường có vũng nước, chiếc xe không kịp phanh lại, lao thẳng vào ngườianh chàng to lớn kia, nhưng không có cảnh máu me be bét và người nằm gục một chỗ như tưởng tượng, anh chàng kia chỉ lùi về sau vài bước, đầu gối đụng phải đầu chiếc BMW, sau đó ngơ ngác chau mày, không hề nổi giận,chỉ nhìn chiếc xe ngẩn ngơ.

Cuối cùng chiếc BMW cũng dừng lạiđược, đèn xe tắt, cửa kính xe hạ xuống một chút, một thanh niên tóc vàng ở trong xe thò đầu ra, nhìn anh chàng to lớn, rồi lại rụt đầu vào, lêntiếng chửi qua lớp kính cửa xe dày:

“Đồ bại não! Muốn ăn đánh hả, sao lại đứng ra giữa đường? May mà ông mày phanh xe lại kịp! Con mẹmày, nếu không thì mày đã đi gặp Diêm Vương rồi!”

Mấy chiếc xe đằng sau cũng dừng lại, có người ló đầu ra hỏi:

“Tóc Vàng, không sao chứ?”

Lại có một cô gái ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Mercedes cười nói:

“Cẩn thận gặp phải người làm bằng sứ là anh phải đền tiền đấy.”

“Mẹ nó, đồ nghèo điên rồ, ông mày đền cái c… ý, lái xe, đi thôi!” Gã thanhniên tên Tóc Vàng nhổ một bãi nước bọt rồi lại khởi độngxe.

Tôi thấy kẻ gây tai nạn giao thông địnhbỏ chạy, lại không biết anh chàng to lớn kia có bị thương hay không, thế là tinh thần trượng nghĩa nổi lên, tôi đọc thuộc biển số xe chiếc BMW,định ngộ ngỡ lát nữa cảnh sát có tới thì còn cung cấp thông tin.

Nhưng tôi còn chưa kịp nhớ được biển số xe thì hình như anh chàng to lớn kianổi giận, anh ta giang rộng bàn tay to như cái quạt, đập nhẹ lên đầuchiếc BMW, lập tức chiếc xe lõm xuống, sau đó anh ta nói bằng giọng khàn khàn:

“Con yêu quái bằng sắt này giỏi lắm, tốc độ rất tốt, nếu đâm trúng phải người bình thường thì e rằng đã quy tiên mất rồi.”

Tranh cãi nổi lên, đám người đa sự lúc này cũng không còn sợ nữa, vài ngườiđứng đằng xa quan sát. Tôi cũng lại gần hơn một chút, thấy gã Tóc Vàngvẫn ngồi quát trong xe:

“Mau tránh ra! Nếu không tao đâm chết thì đừng trách tao!”

“Loại yêu quái này mà đòi đâm chết ta?” Anh chàng có vẻ khinh bỉ, lắc ngườimột cái, chớp mắt đã ở bên ngoài cửa tay lái phụ của gã Tóc Vàng, cầmtay nắm kéo mạnh một cái. Cứ như phim Holywood, cánh cửa xe chắc chắn bị kéo gãy, sau đó anh chàng lại ném mạnh một cái, cánh cửa xe như chiếcđĩa bay bay đi xa mười mấy mét, rơi xuống lòng sông rồi chìm mất dạng.

Anh ta làm việc đó dễ như trở bàn tay, bàn tay của gã Tóc Vàng để trên vôlăng xe, còn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị anh chàng to lớn lôi ra khỏighế lái.

Đám bạn thân của gã đều sửng sốt, không dám nói lời nào, cô gái thời trang kia thì có vẻ dũng cảm hơn một chút, lắp bắp hét lên, giọng nói đã mất đi vẻ kênh kiệu ban nãy:

“Anh… anh ở đâu tới?Có biết người trong tay anh… là… là con trai của Thư ký trưởng Từ không? Bố mẹ chúng tôi đều là những người có tiền, có thế lực… nếu… nếu làmthương thiếu gia Từ… sau này anh… anh sẽ gặp nhiều phiền phức đấy, cònkhông mau buông người xuống? Cùng… cùng lắm thì chúng tôi đền tiền choanh là được chứ gì.”

“Tôi từ đâu tớiư?” Anh chàng to lớn hình như không nghe thấy những gì cô ta nói. “Lâulắm rồi, ở trong nhà lao bao nhiêu năm, không ngờ thế gian lại biến hóakhôn lường thế này.”

“Nhà… nhà lao.” Mặt mũi gã Tóc Vàng tái nhợt. “Anh… anh phạm tội gì mà phải vào đó?”

“Ngày trước ta giết người vô số, tạo nghiệp quá sâu.” Anh chàng to lớn thởdài một hơi, rồi lại nhìn con người trong tay, cuối cùng trở nên bựcbội, suy nghĩ giây lát rồi ném hắn ra đất, “Coi như ngươi gặp may, gặplúc ta muốn buông đao đồ tể.”

Cho dù như thế thì cú ném này cũngkhiến gã Tóc Vàng đau méo mặt, hắn lăn lộn trên đất rất lâu mà không bòdậy được, nói không chừng xương cốt đã bị gãy rồi. Đồng bọn đứng đó thấy vậy thì cũng cố lấy hết can đảm, lôi hắn vào trong xe, rồi mặc kệ chiếc BMW bị thiếu một cánh cửa, chẳng dám nói một câu, lái xe bỏ đi.

Đúng là người nghèo không đấu nổi với người giàu, người giàu không đấu nổivới người làm quan, người làm quan không đấu nổi với kẻ chán sống… Mấygã kia sợ vỡ mật, việc này sau đấy không thấy ai nhắc lại nữa, trên báocũng không thấy đưa tin.

Người đứng xem nghe thấy rõ lời của anhchàng to lớn thì ai cũng sợ hãi, nhanh chóng trốn khỏi nơi đáng sợ nàybằng tốc độ nhanh nhất có thể, tránh xa khỏi tên tội phạm giết người vừa mới được ra tù này. Tôi tuy rằng tập võ, gan to hơn đám con gái bìnhthường một chút, nhưng cũng chẳng to tới mức nói chuyện với tội phạmgiết người, thế là cũng rút lui cùng với bọn người kia.

Không ngờ anh chàng to lớn ngẩng đầu lên, nhác thấy bóng tôi thì cả người trở nên kích động. Anh ta lao lên ôm chầm lấy tôi bằng tốc độ nhanh nhất, tunglên không trung rồi lại đón lấy, sau đó cạ râu vào người tôi, vui vẻ hét lên: “Muội muội! Ta nhớ muội quá!”

Tôi hồn bay phách lạc, nhưnglại không thể thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của anh ta. Trong đám ngườiđang bỏ chạy kia có những bạn học cùng khóa, cũng có các sư huynh sư tỷ, họ nghe thấy tiếng hét của tôi thì bất giác dừng chân lại, quay đầu lại nhìn tôi một cái, mặt thoáng lộ vẻ kinh hãi rồi lại nhanh chóng chạyđi.

“Buông tôi ra!” Tôi hét lên thất thanh, đấm đá túi bụi vàongười anh ta. Nhưng sức của anh ta rất mạnh, tôi đá lên người mà như đávào vách, không hề có hiệu quả gì.

Anh ta thấy tôi phản ứng nhưthế thì có vẻ ngỡ ngàng. Chậm rãi đặt tôi xuống, nắm chặt tay tôi nhưmột gọng kiềm, không cho tôi cơ hội chạy trốn, sau đó kích động, khàngiọng hỏi:

“Miêu Miêu? Muội quên ta rồi sao?”

“Tôi… tôi chưa bao giờ gặp anh!” Cả người toàn là mồ hôi, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Anh ta có vẻ rất buồn, nắm lấy vai tôi mà lắc:

“Ta là ca ca của muội mà! Ta là Ngưu Ma Vương mà!”

Xong rồi, anh ta không những là tội phạm giết người mà còn là một kẻ tâmthần, tưởng mình đang quay “Tây du ký” sao? Đầu óc tôi trống rỗng, runrẩy, đưa mắt nhìn xung quanh, hy vọng trong số các bạn đang bỏ trốn kiacó người thông mình báo cảnh sát giúp tôi, để người ta tới cứu.

Anh ta càng buồn hơn, bối rối nói với tôi:

“Miêu Miêu, muội đừng sợ, ta… ta thực sự là đại ca của muội.”

“Được, được, anh là đại ca.” Đối phó với người bị tâm thần thì tuyệt đối không nên phản bác quan điểm của họ, tốt nhất là nên nghe theo, như thế mớicó cơ hội chạy trốn, tôi định thần lại, cuối cùng cũng khó nhọc nở mộtnụ cười:

“Anh trai… anh định làm gì?”

“Miêu Miêu, ta lạc đường rồi.” Anh chàng tự xưng là Ngưu Ma Vương nói xong câu đó thì đỏ mặt.

Tôi ngơ ngác lặp lại lần nữa:

“Lạc đường?”

Ngưu Ma Vương vội vàng giải thích như súng liên thanh:

“Năm trăm năm qua thế gian thay đổi nhiều quá, vật đổi sao dời. Khi ThiênGiới thả ta ra, họ không đưa ta tới Hỏa Diệm Sơn mà chỉ ném xuống đây.Ta đoán chỗ này là Lạc Anh Sơn, định tìm đường về nhà để dành bất ngờcho La Sát. Không ngờ cảnh sắc xung quanh đây thật là lạ lẫm, hoàn toànthay đổi. Khắp nơi là nhà xây bằng đá, cây cũng chẳng có mấy. Con ngườithì đông đúc, nhưng lạnh lùng, ta biến thành người, hỏi thăm Hỏa DiệmSơn ở đâu nhưng chẳng ai chịu trả lời ta.”

Anh ta cứ nói như làthật vậy, nếu trí tuệ của tôi mà thấp thì chắc chắn là tôi đã tin rồi.Nhưng thấy anh ta có vẻ nóng ruột thì sự sợ hãi trong tôi cũng bớt đi,thậm chí còn có cảm giác thương hại một cách kỳ lạ, thế là tôi an ủi:

“Anh đừng sốt ruột, hay là tôi đưa anh đi báo cảnh sát, bảo họ tìm nhà giúp anh.”

“Cảnh sát là gì?” Ngưu Ma Vương càng ngơ ngác.

Tôi thực sự không biết nên nói cảnh sát là cái gì, do dự mãi mới nói:

“Có lẽ… là một thứ bảo vệ trị an xã hội, giúp nhân dân giải quyết khó khăn…”

“Không hiểu.” Ngưu Ma Vương vẫn cố chấp lắc đầu. “Ta phải đi gặp La Sát, nàngchờ ta lâu lắm rồi, tiếc là thần thú Bích Thủy Kim Tinh của ta không có ở đây, nếu không thì không cần phải phiền phức như thế. Muội muội, muộigiúp ta, giúp ta nghĩ cách quay về.”

“La Sát có phải là ThiếtPhiến công chúa có chiếc quạt Ba Tiêu không? Sau đó lại còn đánh nhauvới Tôn Ngộ Không nữa?” Tôi buột miệng.

“Muội muội, chuyện năm xưa muội nhớ lại rồi sao?” Ngưu Ma Vương lập tức trở nên vui vẻ.