Hoa Miêu Miêu

Chương 137: Tiếng chim gọi trăng




Căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét vuông ngập trong mùi thơm của cá, tôi còn lôi ra đủ loại đồ ăn vặt để chia sẻ với mọi người, ngồi một lúc thì Hoa Dung ra về, Tiểu Mao thì ăn no nằm lăn lên giường không chịu đi.

“Muộn lắm rồi, con về phòng ngủ đi.” Tôi khuyên.

Tiểu Mao vừa cắn hạt dưa vừa nháy mắt với tôi:

“Con muốn ngủ với mẹ.”

“Đừng có nói mấy câu nghe sởn gai ốc như thế.” Tôi cầm cái gối đập mạnh vào nó. “Lớn tướng ra rồi mà còn đòi ngủ với mẹ!”

Tiểu Mao cắn ngón tay nghĩ ngợi rồi lăn tròn, biến thành hình mèo, sau đó nhảy lên đùi tôi:

“Thế này là ngủ chung được rồi.”

“Ừ.” Tôi ừ một tiếng, túm lấy cổ nó, mở cửa ném ra ngoài. “Ngủ ngon.”

“Meo... thật độc ác!” Con mèo cào lên cánh cửa một lúc xong mới thôi. Tôi quayđầu nhìn bãi chiến trường trên đất, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, thế làquyết định đi tắm rồi đi ngủ trước, hôm sau mới dọn dẹp. Vào phòng tắmthì phải đi qua bếp, tôi bất giác lại nhìn ra ngoài của sổ, bên trongbệnh viện thú cưng vẫn tối om om, nhưng tôi vẫn đứng yên nhìn sang bênđó rất lâu.

Mày đang chờ đợi điều gì? Tôihỏi bản thân, người đó đã không thể nào, đừng có ước mơ xa xỉ. Mặc choanh quý mến tôi thế nào, khi nhìn thấy cảnh Ngao Vân hôn tôi thì chắcchắn anh cũng sẽ bỏ cuộc. Huống hồ Ngao Vân lại không phải con người,nếu tôi làm bừa, e rằng Long nhân nổi giận, có thể sẽ gây phiền phức cho Tất Thanh.

Cho dù thế nào thì tôi cũng phải nén cảm giác rốiloạn này xuống, tuyệt đối không thể tiến xa thêm một bước. Mọi thứ đềuchỉ là ảo giác, ảo giác... chồng và con trai của kiếp trước đều đã xuấthiện rồi, tôi vốn quan niệm rằng tình yêu thì phải chung thủy, đa tìnhlà không tốt.

Tóc còn chưa sấy khô thì cơn buồn ngủ đã ập đến,mặc kệ người ta nói tóc ướt đi ngủ sẽ bị đau nửa đầu, tôi vẫn leo lêngiường nhắm mắt chìm vào giấc mộng, trong mơ, con quạ đáng ghét độtnhiên bay đến, bay vòng vòng trên đầu tôi, lại còn giang rộng cánh ra mà nhảy, vừa nhảy vừa lẩm bẩm như đọc thần chú:

“Miêu Miêu, xin lỗi... Miêu Miêu, xin lỗi... Miêu Miêu, xin lỗi...”

Nói mãi, nó lại lắc mình một cái, biến thành một thiếu niên xinh đẹp, cầmcây chổi và giẻ lau quét dọn phòng tôi, vừa dọn dẹp vừa nói:

“Con mèo vô dụng, không để ý đến là bày bừa lung tung, sự hiền thục mà kiếp trước học được bị chó nuốt rồi hay sao.”

Tôi mơ màng thấy có người so sánh tôi với chó thì lửa giận bốc lên, đangđịnh ra tay thì mở mắt ra, thấy mặt trời đã soi vào tận mông. Vội vànglồm cồm bò dậy, xuống giường, nhớ ra hai tiết đầu tiên không quan trọnglắm, buổi chiều thì bùng học được, thế là tôi tìm di động gọi cho TiêuVũ, nhờ cô điểm danh giúp tôi, thực hiện triệt để hành vi đáng ghét củasinh viên - bùng học.

Gọi điện thoại xong, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, chầm chậm đưa mắt liếc xung quanh,bỗng dưng phát hiện ra phòng mình cứ như thể vừa được thay đổi, khắp nơi sạch sẽ như mới, sàn nhà được lau sáng bóng không một hạt bụi, dụng cụăn cũng sáng loáng, mọi cái tủ và bàn đều được lau dọn tỉ mỉ, không đểsót một góc nào. Phòng bếp cũng sạch sẽ, quần áo vứt lung tung đã đượcphân loại và gấp cẩn thận. Ngăn nắp tới mức... tôi tưởng mình đang ởnhầm phòng.

Chẳng nhẽ... tôi lao nhanh về giường, lôi cái va lymười vạn tệ mà Ngưu Ma Vương cho tôi, kiểm tra lại một lượt không thiếumột thứ gì, thế là thẫn thờ ngồi xuống giường.

Rốt cuộc là ai đãtới đây? Con quạ trắng đó sao? Chẳng nhẽ nó là cô bé tí hon chuyển thế,hay là người thợ giày lùn tái sinh, thế nên tối mới tới đây làm trâu làm ngựa để báo đáp tôi? Nhưng tôi có cứu nó đâu...

Thế giới này quả nhiên kì diệu, mỗi một giây đều xảy ra một việc không thể ngờ đến...Tôi chìm đắm trong câu chuyện cổ tích về cô bé tí hon và anh thợ giàylùn, lát sau tỉnh táo lại, quyết định sẽ tìm Tiểu Mao để hỏi xem rốtcuộc là xảy ra chuyện gì.

Gọi điện thoại cho Tiểu Mao, giọng nói của nó còn uể oải hơn cả tôi:

“Kẻ khốn kiếp nào dám gọi điện làm phiền giấc ngủ của bổn mao thiếu gia, coi chừng ta cào chết ngươi...”

“Đến mà cào.” Tôi biết nó cũng chưa đi học nên bất lực trả lời.

“Á, mẫu thân à.” Tiểu Mao sực tỉnh lại, giọng nói lập tức trở nên tỉnh táohơn, “Mẹ đừng hiểu lầm, con tưởng là Hồng Hài Nhi, từ sau khi có điệnthoại di động, buổi sáng dậy niệm kinh là nó lại nhân tiện đánh thứccon, cố ý để con không ngủ ngon được, nói là có nạn cùng chịu.”

“Trong “Tây du ký”, chẳng phải Hồng Hài Nhi sống ở Từ Trúc Lâm sao?” Tôi ngơ ngác, “Vì sao lại có di động?”

“Ui trời, bây giờ Thiên Giới cũng được phổ cập hiện đại hóa, rất nhiều cácvị thần tiên đều có. Hồng Hài Nhi ngoan ngoãn vượt qua năm trăm năm nênkhông bị Quan Âm Bồ Tát quản chặt như trước nữa, giờ ngày nào cũng gọiđiện thoại nấu cháo với Trùng Trùng, dùng mạng để chat webcam với chamẹ, nghe nói còn chơi trò chơi gì tên là “Đại thoại tây du”, đẳng cấpcao lắm. Con cũng muốn chơi, bảo hắn tặng con mấy thú cưng mà hắn khôngtặng, đồ đáng ghét, đồ lưu manh.” Tiểu Mao ngáp dài, “Mẹ chờ con mộtlát, con tới ngay.”

Lời nói chưa dứt thì nó đã cúp điện thoại,tôi cầm di động, nghĩ tới Hồng Hài Nhi chơi trò chơi, các thiên binhthiên tướng cầm di động, các thần tiên sử dụng mạng internet, cảm thấynhư có sét đánh bên tai. Không biết trong số danh sách bạn bè của tôi có ai là thần tiên không nữa...

Không lâu sau thì Tiểu Mao xuấthiện trong phòng tôi với bộ đồ ngủ, nó nhào lên giường lăn lộn mấy vòng, thái độ còn thân mật hơn cả ngày trước:

“Mẫu thân, mẹ thường dạy con ngày nào cũng phải đi học, không ngờ bây giờ mẹ cũng trốn học.”

Tôi đỏ mặt, vội vàng lảng chủ đề:

“Con quạ trắng đó có phải yêu quái không?”

“Phải.” Tiểu Mao ngoan ngoãn gật đầu, “Đó là Ngân Tử, là nghĩa phụ của con, chồng của Tiểu Trà, quan hệ với mẹ rất tốt.”

Tôi nhìn xung quanh, hỏi tiếp:

“Hắn làm gì mà nửa đêm tới quét dọn phòng mẹ?”

Tiểu Mao hình như bây giờ mới phát hiện ra xung quanh rất sạch sẽ, nhưng không mấy kinh ngạc:

“Nghĩa mẫu với mẹ đều rất dốt việc nhà, làm gì cũng qua quýt. Ngân Tử nghĩaphụ lại mắc bệnh sạch sẽ nên đành tự mình quét dọn, lâu dần thành quen.Chắc là lần này nửa đêm tới thăm mẹ, bệnh cũ tái phát nên nhân tiện mớiquét thôi.”

“Bình thường mẹ cũng quét nhà mỗi ngày mà, có phảikiểu người bừa bãi đâu... chẳng qua hôm qua mệt quá...” Tôi ấm ức nói,sau đó hỏi, “Ngân Tử ở đâu.”

“Ở sau lưng mẹ.” Tiểu Mao lại lăn một vòng.

“Hử?” Tôi chầm chậm quay đầu lại, con quạ trắng ấy đang đứng ở cửa sổ, giương đôi mắt to tròn nhìn tôi. Mãi lâu sau, nó nhảy xuống biến thành mộtthiếu niên tuyệt sắc, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Thế nào là con quạ độc ác?”

Cảm giác ớn lạnh dâng lên, tôi thấy sợ hãi theo bản năng, vội vàng lắc đầu giải thích:

“Chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm...”

“Thế nào là con quạ đáng ghét...”

“Anh quạ độ lượng... đã giáo huấn tôi rồi còn gì.”

“Thế nào là bán vào sở thú?”