Họa Phố

Quyển 2 - Chương 20: Tín ngưỡng (20) : Trong lòng có cái gì…




Người đàn ông trung niên yêu cầu bọn họ chuẩn bị cống phẩm, bao gồm ngũ tuệ lộ, ngũ cống nhục, điện tửu, đa mỗ, cung uyển, đăng trản, ca lạp và đương khách.

Mục Dịch Nhiên từ Sa Đà Miếu mang về ngũ cống nhục cùng ngũ tuệ lộ đã được người tu hành trong miếu gia công từ các loại thực vật mà hắn và Kha Tầm thu thập được hôm trước.

Ngũ cống nhục cũng tức là năm loại thực vật mà Mục Dịch Nhiên vừa mới giải thích lúc nãy, ngũ tuệ lộ lại bao gồm: nhục khấu đại biểu cho phân, nhựa mộc hương đại biểu nước tiểu, bạch đậu khấu đại biểu cho não tủy, trúc hoàng đại biểu cho nam tinh cùng tử hồng đàn đại biểu cho nữ huyết.

Điện tửu là từ Tần Tứ tìm về, bao gồm rượu thanh toa, rượu nho, rượu trắng, rượu gạo cùng cùng rượu sữa ngựa, tổng cộng năm loại rượu, thay thế cho rượu tế phẩm hỗn hợp óc người, máu cùng dịch mật chế thành.

Đa mỗ, cũng chính là bánh cúng, bao gồm gạo kê, gạo trắng, lúa mạch, tiểu mạch, đậu hòa lan năm loại gạo và mì do hai vợ chồng anh Cảnh tìm về gia công thành bánh cúng, thay thế cục bột được bọn họ làm từ đảm, não, máu cùng nội tạng người.

Đăng trản, chính là sử dụng bát đèn dầu mà Mục Dịch Nhiên tìm được lúc ban đầu, dầu thắp là dùng bơ do Vệ Đông thu thập, thay thế bát dầu thắp bằng mỡ người, bấc bằng tóc người mà bọn họ đã làm ra trước đó.

Còn về ca lạp cùng đương khách, mọi người vẫn hiểu được là ý gì, nhưng Mục Dịch Nhiên tham khảo nghi lễ tế tự của các giáo phái khác, từ đó cho ra suy đoán, tín đồ thường sẽ cung phụng lên cho thần linh rượu thịt cùng thức ăn, có khi cũng sẽ hiến lên cho thần trang phục cùng đạo cụ, ca lạp và đương khách rất có thể chỉ chính là hai thứ này.

Trang phục đạo cụ ở đây chính là chỉ quần áo cùng trang bị, trang bị lại chỉ các loại vật dụng mang tính đặc trưng của riêng từng vị thần.

Thông thường các vị thần thiện tướng trên tay sẽ cầm hoa tươi, hương liệu hoặc là châu báo, Mục Dịch Nhiên căn cứ theo điều kiện sinh hoạt của dân cư địa phương nơi này, châu báo là không thể có rồi, liền lấy hoa cỏ cùng long não, gỗ chiên đàn, tùng hương cùng vài loại hương liệu mà Sa Liễu tìm về thay thế cho đóa hoa được làm từ ngũ quan người trước đó và pháp khí làm từ cốt người.

Còn về quần áo của thần, thần nộ tướng khoác da người, thần thiện tướng khoác lông ưng hoặc tơ lụa, Mục Dịch Nhiên cho rằng trước đó người tu hành kia chỉ tay về phương bắc có lẽ không phải là ý muốn nói thi thể trên Thiên Táng Đài, mà thực chất là chỉ đám kền kền cùng với mảnh hoa cỏ thực vật ở dưới lõm núi kia.

Đáp án kỳ thật vẫn luôn bày ra ngay trước mắt mọi người, chẳng qua… là thiện hay ác, đều nằm trong một ý niệm mà thôi.

Vĩnh Tích Thị Giác Phật nói: Trong lòng ngươi có cái gì, mắt sẽ nhìn đến cái đó.

Cho nên, cùng là cung phụng, có kẻ chỉ thấy máu me kinh tởm, lại có người thấy hoa cỏ hương thơm.

“Thảo nào bức tranh này lại tên là 《 Tín Ngưỡng 》, ” khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, giữa lúc chờ đợi đêm tối tiến đến, cùng Mục Dịch Nhiên đứng sóng vai cạnh đám lều trại nhỏ, Kha Tầm như chợt ngộ ra nói “Xem ra là tác giả của bức tranh đang khảo nghiệm niệm lực trong lòng chúng ta là ác hay là thiện, nếu ngay từ đầu chúng ta tìm được tế phẩm chính xác, chắc có lẽ đã không phải chết nhiều người như vậy. Cảm giác từ đầu chí cuối đều là do mấy người bọn họ tự mình đâm đầu tìm đường chết.”

“Thực tế thì bản thân tôi cũng từng cho rằng, ý đồ của tác giả bức tranh là dồn ép tâm tưởng sâu bên trong chúng ta nghiêng dần về mặt tà ác, từ từ mất đi nhân tính cùng thiện niệm, trở nên tin vào các tà thuyết tỷ như chỉ có ác ma mới khiến chúng ta bất tử vậy.” Mục Dịch Nhiên giọng nói trầm ổn “Tà giáo vì sao lại có nhiều tín đồ như vậy, đơn giản chỉ có hai lý do: hoặc là vin vào dục vọng con người tiến hành tẩy não, hoặc là đào ra ác niệm của con người cũng cổ vũ dung túng nó lớn dần. Bức tranh này chính là cái bẫy rập về nhân tính, ngay cả tôi cũng suýt nữa sa vào, cho đến tận hôm nay mới khám phá ra.”

“Đừng yêu cầu hà khắc bản thân mình như vậy,” Kha Tầm vươn tay vỗ vai hắn “Dù nội tâm anh có tà ác, tôi vẫn sẽ thích mà.”

Mục Dịch Nhiên mặt mày không có cảm xúc túm lấy tay Kha Tầm, lôi cả người cậu đẩy sang một bên.

***

Bóng đêm cuối cùng cũng buông xuống, ánh sáng tuyết từ núi xa chiếu tới, cũng mang theo cái lạnh rét buốt.

Tất cả mọi người đều đứng tập trung bên cạnh mấy cái lều nhỏ đã bị lật ngược, lần theo theo ánh sáng tuyết cố gắng tìm kiếm góc độ thích hợp để xem xét hoa văn trên đỉnh lều.

Nhưng kỳ lạ là, dù cho bọn họ lật ngược hay lật úp lều lại để tìm kiếm, trước sau cũng không cách nào lợi dụng ánh sáng tìm được góc độ soi rõ hoa văn như Mục Dịch Nhiên tối qua đã làm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mẹ Cảnh lo lắng nói “Chẳng lẽ không có hiệu quả? Chúng ta phải làm sao đây? Có khi nào—— đêm nay vẫn sẽ có người chết không?”

Sa Liễu mặt mày tái nhợt, nhỏ giọng lầm bầm một câu “Có phải là do chúng ta đảo ngược tế phẩm… nên mới khiến cho hoa văn không hiện ra không?”

“Chậc chậc,” Kha Tầm đứng bên cạnh nghe được, vẻ mặt cười mỉa mai nhìn đối phương “Hình như tôi ngửi được mùi muốn gắp lửa bỏ tay người na, Sa Liễu cô nương, nếu như cô tiếc không muốn vứt bỏ đám tế phẩm óc người tim người máu me đầm đìa kia, có thể tự mình đi hốt trở về tìm cái lều chui vào mà giữ, chúng tôi không ai cản đâu.”

“Anh hiểu lầm…” Sa Liễu vội nói “Ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ là muốn đóng góp một cách nghĩ khác thôi, mọi người có thể tiếp thu ý kiến lẫn nhau mà, dù sao thời gian cũng không còn nhiều, Hắc Thi Thiên sắp sửa xuất hiện rồi…”

Kha Tầm chẳng buồn để ý cô ta nữa, bước đến bên cạnh Mục Dịch Nhiên, nhỏ giọng nói “Tôi e là chúng ta phải chờ đến lúc Hắc Thi Thiên xuất hiện, ánh sáng kia mới có thể chiếu ra góc độ chính xác được.”

Mục Dịch Nhiên dõi mắt nhìn núi tuyết ở phương xa, “ừ” một tiếng.

Mẹ Cảnh tuyệt vọng kêu to “Như vậy chẳng phải chúng ta vẫn sẽ có một người chết sao? Nó xuất hiện liền lập tức giết người, chúng ta làm sao còn có dư thời gian tìm hoa văn gì đó chứ, lại còn phải căn cứ hoa văn hợp lại hình dạng hoàn chỉnh, có khác gì người si nói mộng đâu!”

Ba Cảnh hướng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Mục Dịch Nhiên “Không phải cậu từng nói đám tế phẩm này là để cung phụng thần thiện tướng sao? Vậy đêm nay xuất hiện có khi nào là mặt thiện tướng không? Thiện tướng sẽ không giết người đúng không?”

“Tốt nhất là đừng kỳ vọng quá lớn,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nhạt giọng đáp “Dù sao mọi người từng tự tay chuẩn bị tế phẩm cung phụng Nộ Tướng Hung Thần, việc này không có cách nào xóa đi, mà mặt nộ tướng cũng đã bị chúng ta triệu hồi. Tôi nghĩ nó sẽ không cam tâm để mặt kia thay thế mình, chuyện trên đời này vốn dĩ là thế, ngươi tồn tại ta biến mất, chính tà lẫn nhau tranh đấu, vĩnh viễn cũng không dừng lại.”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế đứng đây chờ chết sao? Hắc Thi Thiên vừa xuất hiện nhất định sẽ đi bắt những người không ở trong lều trước…” Sa Liễu cũng chăm chú ánh mắt nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên rũ mắt trầm tư hồi lâu, mới ngước lên nhìn đám người vẫn đang chăm chăm chờ mình ra quyết định “Chỉ có thể thử một cách có chút vụng về. Yêu cầu đêm nay là hai người một lều trại, chúng ta tám người chia làm bốn tổ, nơi này tổng cộng có bảy cái lều, cho nên nhất định phải có một người phụ trách quan sát toàn bộ hoa văn của cả bảy cái lều này, đồng thời nhanh chóng dựa theo vị trí chính xác dịch chuyển cũng ghép chúng lại thành hình dạng hoàn chỉnh.”

“Người này e là ngoài Mục tiểu ca ra không thể là ai khác.” Ba Cảnh vội nói.

Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ chúng ta sẽ đánh số cho bảy cái lều trại này, hi vọng mọi người có thể cố gắng nhớ kỹ. Tiếp theo chúng ta phân chia lều trại, chị Cảnh cùng con trai sẽ vào lều trại số 1, là lều mà đêm qua tôi đã nhìn được hoa văn trên đỉnh, cho nên đêm nay không cần phải xem nữa. Hai người ở bên trong không cần phải làm gì cả, chỉ cần lắng nghe một tiếng khẩu lệnh của tôi, chính là lúc toàn bộ lều trại đều vào đúng vị trí, tôi sẽ hô một tiếng “Lật lên”, khi đó nhờ chị Cảnh lập tức lật cái lều này lại, vì lều nhỏ nên không nặng lắm, một mình chị chắc là có thể làm được.”

Mẹ Cảnh nghe vậy liền bước tới thử lật một lần, đúng là khá dễ dàng, liền nhìn Mục Dịch Nhiên gật đầu.

Mục Dịch Nhiên lại nói tiếp “Sa Liễu ở lều số hai, đỉnh lều này tối qua tôi cũng đã xem xét hoa văn trên đỉnh, nhưng hoa văn của nó lại không kết nối với lều số một, có lẽ giữa hai hoa văn này còn có một hoa văn khác kết nối lại. Một mình cô ở trong lều trại này, không cần phải lo lắng, nếu Hắc Thi Thiên đi về phía lều của cô, sẽ có người lập tức đi vào lều trại góp đủ số người. Tuy rằng chiêu này ở quá nửa đêm qua mất đi hiệu lực, nhưng tôi nghĩ đêm nay hẳn là có thể giống đầu đêm hôm qua, ít nhất có thể phát huy hiệu quả trong giai đoạn đầu.”

Sa Liễu cắn môi, vẻ mặt khó xử “Lỡ đâu không có tác dụng thì sao? Ngày hôm qua Hắc Thi Thiên cũng đã biết được cách làm này của chúng ta, hôm nay làm sao còn có thể mắc mưu chứ?”

“Dù là như vậy,” Mục Dịch Nhiên nhạt giọng đáp “Lựa chọn ưu tiên hàng đầu của Hắc Thi Thiên vĩnh viễn là lều trại với nhân số không phù hợp quy định, mà đêm nay số lều trại không hợp quy định nhân số không phải chỉ có mỗi lều của cô.”

Nói xong không đợi Sa Liễu nói gì nữa, lập tức chuyển sang nhìn mấy vị nam tính còn lại “Còn lại năm lều, mỗi người chúng ta phụ trách một lều. Tần bác sĩ cùng anh Cảnh một đội, Vệ Đông cùng Kha Tầm một đội, tôi và Sa Liễu một đội. Hễ phát hiện Hắc Thi Thiên đi đến lều trại nào, người trong đội đó lập tức rời khỏi lều của mình đi vào lều của người kia.”

Mọi người nghe vậy lập tức hiểu ra được, Mục Dịch Nhiên là sử dụng phương pháp tự cứu lẫn nhau, Hắc Thi Thiên đi về phía lều nào, lều đó sẽ lập tức biến thành hai người. Mà như vậy Hắc Thi Thiên tất nhiên phải điều chỉnh mục tiêu tìm đến lều trại chỉ có một người khác, cách này có thể giúp bọn họ kéo dài cầm chân nó một thời gian nhất định.

“Trong lúc này,” Thấy mọi người hiểu được ý tưởng của mình, Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Tôi sẽ phụ trách vị trí cơ động, theo thứ tự lần lượt đi vào năm lều trại này quan sát hoa văn trên đỉnh, mà trước khi tôi tiến vào, các vị vui lòng cố gắng dựa vào ánh sáng tuyết chiếu tới điều chỉnh lều trại sang góc độ có thể thấy rõ hoa văn, để khi tôi vào liền lập tức có thể nhìn đến, rút ngắn thời gian ghi nhớ hoa văn.”

“Đã hiểu.” Mọi người sôi nổi đáp lời.

“Cuối cùng,” Mục Dịch Nhiên nói “Nhất định phải nhớ kỹ đánh số của lều trại mình, cũng lắng nghe khẩu lệnh của tôi. Một khi tôi thấy rõ hoa văn nằm ở vị trí nào sẽ lập tức nói cho mọi người biết phải dời lều của mình đến đâu, trong đó lấy lều số một sẽ làm tiêu chuẩn, nó sẽ không di động, những lều trại khác đều sẽ tiến hành di động quanh lều tiêu chuẩn. Sau khi đến đúng vị trí, tôi sẽ kêu gọi lật lều, đến chừng đó mọi người đồng loạt dùng sức lật ngược lều trại lại, hiểu chứ?”

“Đã hiểu!” Mọi người đáp.

“Có một việc tôi phải nhắc nhở mọi người,” Mục Dịch Nhiên ánh mắt nặng nề nhìn mọi người “Chúng ta không biết rốt cuộc đêm nay có mấy người phù hợp với điều kiện sàng lọc của Hắc Thi Thiên, nhưng chỉ cần có một người bị nó tóm lấy khi đang ở ngoài lều, như vậy rất có thể sẽ hại chết ít nhất là một người bên trong lều.”

“Điều tôi muốn nói chính là, đêm nay chúng ta là một chỉnh thể, toàn bộ hành động đều từ tám người chúng ta cùng nhau hoàn thành, không thể thiếu dù chỉ một người. Chỉ cần có một người lỡ nhịp đều sẽ trở thành rút dây động cả rừng, cũng cực có khả năng làm cho toàn bộ đều hủy hoại trong chớp mắt.”

“Thế nên, tôi hi vọng mọi người cố gắng gom góp toàn bộ dũng khí, để bản thân có thể chống chọi với áp lực thống khổ trước bờ vực tử vong, đừng trốn tránh, cũng đừng nên bối rối, lại càng đừng vì bản thân suy sụp mà bỏ cuộc.”

“Mỗi người trong chúng ta đều liên kết với tính mệnh của bảy người còn lại, chỉ mong tất cả mọi người có thể chịu đựng được đến giây cuối cùng, cũng kiệt hết toàn bộ sức lực, giữ vững tỉnh táo, cũng giữ vững hi vọng.”

Mọi người nghe vậy gật đầu liên tục.

“Sắp đến lúc rồi,” Mục Dịch Nhiên ngước đầu nhìn bầu trờ, thấy mực đen sắp sửa rơi xuống “Mọi người đều vào lều trại của mình đi, cửa lều đồng loạt hướng vào trong, để tiện hành động.”

Trên mặt bọn họ đúng là không thể tránh khỏi hiện ra vẻ khẩn trương, có chút run rẩy lại có chút sợ hãi bước vào lều trại của mình.

Kha Tầm thì lại giống Mục Dịch Nhiên, vẫn giữ bình tĩnh, trước khi vào lều còn quay đầu tủm tỉm cười nói với hắn một câu “Anh có biết dáng vẻ bày binh bố trận lúc nãy của anh gợi cảm muốn chết không?”

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu vẫn bằng vẻ mặt không chút cảm xúc, đến cuối cùng mới vứt lại một câu “Ừ.”