Họa Phố

Quyển 3 - Chương 3: Phá thổ (03) : Có quỷ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục Dịch Nhiên hiếm thấy mặc quần áo thường, Kha Tầm vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương ——đều là mặc quần áo thường ngày, đã thế bên này là xanh lam nước ngầm, bên kia là xám sông băng, phối với nhau phết.

Mục Dịch Nhiên biểu tình vẫn đầy nghiêm cẩn, đưa mắt nhìn bảng hiệu của chung cư Xuân Duẩn, lại nhìn xuống quảng cáo cầm trên tay mình, giống như đang muốn tìm kiếm một ít dấu vết lưu lại ở các cửa hàng lân cận chung cư.

Kha Tầm giống như tương thông tâm linh chợt nói “Không cần tìm, hiện tại là năm 1997, đây là quảng cáo của năm trước.”

“Khu vực này trũng rất nghiêm trọng.” Mục Dịch Nhiên nhìn về phía con đường Xuân Duẩn gần như đã thành một đoạn dốc nghiêng, cảm thấy phong thủy chỗ này giống như có vấn đề.

“Biết đâu chừng người xây chung cư là vì muốn tụ tài?” Kha Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen tựa như bố cảnh, cảm giác có thứ gì đó vô hình áp bách—— nói thật, chung cư này phong thủy thật sự rất không tốt, chiếm cứ cả khu vực cuối đường Xuân Duẩn, hai bên lại hướng về ba đầu phố đi thông ngõ đường, khiến tòa kiến trúc này thoạt nhìn rất giống một cái nút giao thông đặc biệt.

Loại nhà ở kiểu thế này, nghe bảo dân trong nghề gọi là “vạn tiễn xuyên tâm”.

——”Đây tuyệt đối là giải cấu trúc!” (*) Ở phía xa cuối cùng có người đi đến, ba nam một nữ, trong đó một người là Tần Tứ.

Tần Tứ nhìn đám người Kha Tầm gật đầu chào, cầm tờ giấy quảng cáo trong tay gấp gọn lại, sau đó bước đến đứng cạnh bọn họ.

“Đây là phong cách hội họa giải cấu trúc! Không, phải là kiến trúc giải cấu hiện đại!” Một vị nam tính trung niên đeo kính vẻ mặt vô cùng hân hoan nói, thân thể của hắn cao gầy thoạt nhìn như một cây gậy trúc.

Bên cạnh cũng là một người đàn ông trung niên với mái tóc dài cùng đỉnh đầu hơi hói, vẻ mặt suy tư nghiền ngẫm nói “Không không, tôi cho rằng đây thuộc về phạm trù triết học mới đúng.”

“Kiến trúc giải cấu bản thân nó chính là từ triết học mà ra!” Ánh mắt của nam trung niên mang mắt kính như muốn xuyên ra khỏi tròng kính.

Kha Tầm nhìn sang Tần Tứ, có chút không rõ đám người này rốt cuộc là dân “ở trong” hay “ở ngoài”.

Vẫn là lần đầu tiên gặp được người mới lần đầu vào tranh mà không hề tỏ ra sợ hãi hay bối rối…

“Tôi quen bọn họ ở đại sảnh triển lãm, nghe bảo là ba nhà thơ đang đi sưu tầm tư liệu.” Tần Tứ đơn giản kể lại.

So với hai nhà thơ nam thì nhà thơ nữ thoạt nhìn có vẻ bình thường hơn, lúc này trong mắt bà có chút bối rối, lại có chút tìm tòi, bà mặc sườn xám màu nhạt, bên ngoài còn khoác áo choàng lụa mỏng, dưới chân đạp đôi giày thêu đang đi về phía bọn họ “Tần bác sĩ, tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện ra sao, nếu như cậu bảo là đi vào tranh thì thật sự hoang đường quá mức, nơi này phải chăng là… cửa sau đi thông bảo tàng mỹ thuật?”

“Chúng tôi cũng hi vọng là vậy.” Kha Tầm thoáng nhìn ba vị nhà thơ ăn mặc quần áo tràn ngập kiểu cách cổ xưa, không nói gì nữa.

Sau lại lục tục đến thêm vài người: Sa Liễu với vẻ mặt không cam lòng, thanh niên bộ dáng “Nhật hệ” (*) Chu Hạo Văn; cụ ông Lý Thái Dũng bảy mươi tuổi; ba cô em dáng người sẹc-xi chân dài: Tina, Hâm Miểu cùng La Hàm.

Vệ Đông nghía nghía ba cô nàng chân dài: Quả thực là duyên cmn phận nha.

Sau khi đến đông đủ, Tần Tứ lại lần nữa ngắn gọn phổ cập tri thức cơ bản về việc “Vào tranh” cho mọi người, kế tiếp liền chuẩn bị gõ cửa đi vào chung cư.

Đám người mới tới ngoại trừ cụ ông Lý Thái Dũng ra ai nấy cũng đều khó kềm nén tỏ vẻ sợ hãi, nhất là ba cô gái chân dài, hai trong số đó sợ đến nỗi choáng váng mặt mày, vị còn lại thì vừa khóc vừa nói không thể tin được là mình lại “xuyên việt”.

Cụ ông Lý Thái Dũng mặc áo sơ-mi kiểu tay lỡ lỗi thời, bên dưới là quần lao động bị giặt đến phai màu, chân mang giày bệt kiểu cũ. Cách ăn mặc quần áo lẫn giày dép của cụ ông này đặt trong bối cảnh thời đại thoạt nhìn lại cực kỳ hài hòa.

Cụ ông một bàn tay run rẩy không ngừng, cũng chẳng biết là do khẩn trương hay là mắc phải bệnh người già, bước đi vài bước liền thở hổn hển như bị suyễn, Tần Tứ đứng gần liền đúng lúc bước tới dìu tay ông.

Kha Tầm đối với cả người già lẫn trẻ nhỏ đều có lòng xót thương bẩm sinh: Cụ ông ơi là ông cụ, khi không tự dưng chạy tới bảo tàng mỹ thuật đi dạo để làm chi na, kiểu này chắc là lại trời nóng quá mà tiếc không dám bật điều hòa ở nhà đây mà…

Cửa sắt chung cư ầm ầm một tiếng mở ra, bên trong tối om om giống như cái động không đáy, toát ra từng trận gió râm mát lạnh lẽo, trong không khí cũng ngập tràn một loại mùi vị khó tả nên lời, giống như mùi hôi ẩm ướt thường thấy trong mấy cái ga-ra ngầm.

Đợi đến lúc mọi người tỉnh táo lại, mới phát hiện bên trong thực ra có ánh đèn, bởi vì kiến trúc nơi này hình trụ tròn, cho nên cũng biến sân trong thành một vòm tròn, hoặc có thể xem như là sân giếng trời (*).

Đứng giữa sân giếng trời xem bốn phía, xung quanh đều là các hộ gia đình vây tròn thành một vòng khít không kẽ hở.

Kiểu kiến trúc này thường được gọi là nhà ngang (*), là loại kiến trúc dân cư thường thấy nhất ở niên đại 70 thế kỷ trước.

Sa Liễu ngẩng đầu xuyên qua sân giếng trời nhìn bầu trời đêm “Tôi có từng thấy nhà ngang kiểu cũ, nhưng đều là có mái, nơi này tại sao không có mái?”

“Có mái? Vậy chẳng phải là khỏi thấy trời đất gì rồi?” Một giọng nói âm u đột nhiên vang lên, làm Sa Liễu giật nảy cả mình.

Người nói chuyện chính là người mở cửa cho bọn họ lúc nãy, tuổi tác độ khoảng năm mươi, mặc chiếc áo ba lỗ thể thao hồng bạc cả màu, trên tay cầm một xâu tròn treo hơn chục cái chìa khóa, thoạt nhìn có vẻ như là ông bác gác cổng của chung cư này.

“Mấy người đến thuê phòng ở đúng không? Theo tôi vào đây,” Ông bác gác cổng đẩy cửa phòng bảo vệ ra, nói “Chỉ còn sáu cái phòng trống thôi, mấy người tự chia tổ đi.”

Vẻ mặt hắn vô cùng bình thản tự nhiên, nói xong còn cầm lấy túi thức ăn đi đến cạnh hồ cho cá ăn.

Kha Tầm nhớ tới những hình ảnh vụn vặt thoạt nhìn tràn đầy hơi thở đời sống mà cậu thấy được trước lúc vào tranh, hiện tại kết hợp với vị NPC trước mắt thoạt nhìn cực kỳ chân thật này, cảm giác bức tranh lần này bọn họ vào thực sự khác biệt hoàn toàn so với những bức tranh trước.

Ba cô em chân dài lập tức xúm lại cùng nhau “Ba chúng tôi một tổ.”

Vệ Đông + Kha Tầm giống như nhận cùng được “thánh chỉ từ trời cao”, vội vàng xúm tới cạnh Mục Dịch Nhiên “Ba người chúng tôi một tổ!”

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt hờ hững, không rõ là đồng ý hay phản đối.

Bác gác cổng đưa mắt nhìn sáu người tự động gom thành tổ, nói “Một tổ nhiều nhất ba người, mấy người sau không được nhiều hơn nữa, bằng không không đủ chia.”

NPC này thoạt nhìn có vẻ khá dễ tính.

“Cừu Lộ! Ba chúng ta!” Trung niên tóc dài mặt mày đột nhiên hưng phấn, làm cho người ta cảm thấy vị này giống như sắp sửa bật chế độ tìm đường chết.

Nhà thơ nữ bị gọi Cừu Lộ ngược lại trợn trắng mắt liếc hắn “Hai người các anh một tổ đi, bên nữ chúng tôi còn một cô gái này.”

Sa Liễu nãy giờ vẫn cố nhịn không lên tiếng, nghe Cừu Lộ nói như vậy lập tức mỉm cười gật đầu.

Tần Tứ còn đang dìu cụ ông Lý Thái Dũng, liền thuận theo cùng tổ với ông.

Còn lại một vị lẻ loi: Thanh niên Nhật hệ Chu Hạo Văn.

Lẻ loi một mình thường không phải hiện tượng tốt lành gì cho cam, nhất là ở thế giới trong tranh đầy rẫy cổ quái này.

“Đã vào đây liền xem như trở thành người của ký túc xá Xuân Duẩn, cũng phải tuân theo sự quản lý của chúng ta.” Bác gác cổng lúc này bắt đầu phân phát chìa khóa “Mỗi phòng chỉ có một cái chìa khóa, đừng làm mất đó.”

Kha Tầm chủ động bước tới nhận lấy chìa khóa, là loại chìa khóa răng cưa làm bằng đồng đơn giản kiểu dáng đặc trưng những năm 90, bên trên có dán một mảnh băng keo trắng, kèm theo một chuỗi con số 411 được viết bằng mực bút bi đại biểu cho số nhà của bọn họ, thoạt nhìn làm người ta cảm giác chắp vá hết sức.

Sa Liễu rướn cổ nhìn chìa khóa trong tay Kha Tầm “Chúng tôi ở phòng 410, xem như hàng xóm rồi, có gì nhớ chiếu cố nha.”

“Okela.” Cách Kha Tầm ứng phó loại người như Sa Liễu chính là hi hi ha ha mấy tiếng.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều nhận lấy chìa khóa phòng của mình.

Lúc bác gác cổng phát cái chìa khóa cuối cùng, đột nhiên lên tiếng “Lầu sáu không thể ở một người, cao quá làm người ta đè nén hốt hoảng,” Nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén nhìn Vệ Đông “Cậu lại đây, cùng cậu ta ở 616.”

“Hớ? Tui á?” Vệ Đông cảm giác như mình lúc nào cũng là kẻ xui xẻo nhất.

Ánh mắt bác gác cổng đột nhiên trở nên dữ tợn “Cậu muốn làm trái với quyết định của ký túc xá Xuân Duẩn?”

Vệ Đông suýt chút nữa bị dọa tè ra quần, lập tức ngoan ngoãn nghe lời chạy tới bên cạnh Chu Hạo Văn.

Bác gác cổng không thèm nhìn bọn họ nữa, cúi đầu thu nhặt mớ chìa khóa còn lại, miệng nói “Đi vài vòng làm quen hoàn cảnh một chút rồi trở về phòng đi, sau khi tắt đèn đừng lên xuống lầu đi lung tung, cũng đừng sang thăm phòng người khác.”

Đám người chia thành sáu tổ, trên tay cầm chìa khóa, có người chẳng hiểu ra sao, có người chưa kịp hiểu rõ, vừa mới bước ra khỏi phòng bảo vệ nồng nặc mùi mốc meo thì đột nhiên ngay cửa sổ thò ra cái đầu của bác gác cổng “Sáng mai 8 giờ đúng tập họp ở quán ăn cô Năm!”

Đám người giật nảy cả mình.

Vệ Đông vẻ mặt như khóc tang níu tay Kha Tầm “Kha Nhi…”

Kha Tầm cũng hết cách “Mày nhớ cho kỹ lời hắn nói, sau khi tắt đèn đừng lên lầu xuống lầu, tốt hơn hết là cũng không ra khỏi cửa luôn.”

Sa Liễu lại chen ngang một câu “Tôi cảm thấy rất kỳ quái, về quy định hạn chế cấm lên xuống lầu, chẳng lẽ đây là ngầm đồng ý chúng ta có thể ra khỏi cửa ban đêm? Có thể đi lại ở hành lang tầng lầu của mình?”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy một tiếng ré lên “WC chung!”

Người kêu lên chính là Tina, một trong ba cô chân dài, lúc này cô đang chỉ tay vào WC cách đó không xa “Chung cư này không có nhà vệ sinh riêng! Chúng ta muốn đi chỉ có thể dùng WC công cộng này!”

Hai cô chân dài còn lại cũng vẻ mặt ngạc nhiên.

Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, vì sao không có quy định cấm ra khỏi cửa ban đêm, bởi vì buổi tối nếu bọn họ có nhu cầu nhất định phải ra ngoài dùng WC công cộng.

Tâm trạng của mỗi người không giống nhau, đám người đã từng vào tranh đều vô cùng thật lòng làm quen với hoàn cảnh trước mắt, cũng nỗ lực ghi nhớ vị trí của các phòng để —— “làm quen hoàn cảnh”, đây là lời dặn dò của bác gác cổng lúc nãy.

Mọi người cũng dần quen thuộc lẫn nhau, hai vị trung niên nam tính đều tự báo tên của mình, cao gầy mang kính mắt là Sấu Trúc, tóc dài hơi hói là Trĩ Diêu, nghe có vẻ như đều là bút danh.

Trĩ Diêu còn phát danh thiếp cho từng người bọn họ, tấm thiếp nho nhỏ thoạt nhìn đầy phong cách cổ kính in hai chữ “Trĩ Diêu”.

Ai cũng biết “diêu” chính là chỉ khoai lang khoai sùng, trĩ diêu… kia chẳng phải là củ khoai nhỏ sao…

Cơ mà trong tình hình hiện tại, chẳng ai có tâm tình đâu mà phân tích chuyện cái củ khoai, đám người đi dạo một vòng thoáng quanh lầu một, thấy được nơi nơi đều tràn đầy hơi thở cuộc sống, không còn vẻ trầm lặng không chút sinh khí như lúc mới tới.

Lầu một không có hộ gia đình, đều là các cửa hàng kinh doanh, mọi người cũng rất nhanh tìm được “Quán ăn cô Năm”, trong quán hiện tại có rất nhiều người đang dùng cơm.

Ngoại trừ quán ăn ra, trong số các cửa hàng cũng không thiếu mấy tiệm tạp hóa có bán đồ ăn vặt.

Ba cô nàng chân dài mới đầu là nhóm người tỏ ra không thích ứng nhất, lúc này đều bước đến trước tiệm tạp hóa moi ví tiền mua đồ, mỗi người đều tự mua một lọ fanta, cắm một cái ống hút đứng trước cửa tiệm uống.

Như vậy xem ra tiền trong ví của bọn họ có thể sử dụng được, mọi người đều thấy an tâm hơn một chút.

“Anh có cảm thấy kỳ quái không? Mấy cửa tiệm này lẽ ra nên mở hướng ra ngoài mới đúng, nhưng tại sao mấy tiệm ở đây đều hướng vào trong?” Kha Tầm kềm không được quay sang hỏi Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh, loáng thoáng ngửi được mùi nước hoa nam tính tản ra từ trên người đối phương: tùng tuyết, rêu sồi, mùi dễ chịu phết.

“Trước lúc vào cổng, bên ngoài tường chung cư có dán thông báo giải tỏa, thời gian là tháng 5 năm 1996.” Mục Dịch Nhiên đoán có lẽ mấy cửa hàng này đã bị cấm không được mở cửa buôn bán với bên ngoài.

“Hể, anh nhìn thấy có thông báo giải tỏa à? Tôi chỉ thấy hai cái chữ phun sơn đỏ “Có quỷ” to đùng.” Kha Tầm cười tủm tỉm nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mọi người nghe thấy từ miệng Kha Tầm hai chữ “có quỷ” đều tỏ ra có chút không thoải mái, nhưng bọn họ quả thật đều nhìn đến, hai cái chữ to được phun sơn xì đỏ lòm nằm ở mặt tường ngoài chung cư, dùng kiểu chữ dữ tợn in lên hai chữ: Có quỷ.

Đột nhiên ở cửa hàng phía trước truyền đến một tiếng cười to suồng sã, tiếp theo đó từ bên trong bước ra một cô nàng mặc đồ đỏ.

Váy ống ôm ngắn màu đỏ như lửa, trên đầu là kiểu tóc cực kỳ mốt vào thời đại bấy giờ —— tóc hình Ω, hay còn có cái tên thân thương là tóc vểnh.

Cô gái váy đỏ dùng keo xịt tóc tạo cho mái đầu của mình vểnh thành độ cong cực kỳ duyên dáng, hai hàng lông mày vừa mỏng lại cao cũng được vẽ thành một nét cung yêu kiều, bờ môi phủ son bóng đỏ thẫm, khẽ chu môi cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.

So ra thì ba cô nàng chân mày rậm, môi đỏ son lì bên này thoạt nhìn có vẻ kém mô-đen nhiều lắm.

Cửa hàng mà cô nàng váy đỏ kia vừa bước ra khỏi là một tiệm cắt tóc, nhìn bộ dạng có vẻ như cô là chủ cửa tiệm này.

“Mới đến hả?” Đối phương thoạt nhìn có vẻ không ngạc nhiên gì mấy cất tiếng chào hỏi bọn họ, giọng nói mềm mại nũng nịu đặc trưng của người miền nam.

Lại là một vị NPC hết sức chân thật sống động…

Nhìn thấy gái đẹp, Sấu Trúc giống như cả người đều tỉnh táo hẳn “Mưa rơi chiều tàn không ai ngóng, uyên ương nhìn nhau tắm vải hồng.”

Mọi người “…”

Trĩ Diêu cũng cười xởi lởi “Em gái, thật ra chúng tôi là từ bảo tàng mỹ thuật…”

“Bảo tàng mỹ thuật? Các người là người của đám đầu tư Hongkong phái tới?” Cô gái váy đỏ đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời hắn.

Cừu Lộ ở bên cạnh vội vàng nói “Chúng tôi chỉ là du khách thôi!”

Cô gái váy đỏ ánh mắt đảo quanh nhìn bọn họ, từng người từng người một “Vậy các người nhớ phải đóng cửa cho kỹ, nơi này buổi tối hay có quỷ đó.”

__________

Chú thích 

(*) Giải thích tóm gọn xíu ha, ở đây 2 vị này nhắc đến 2 khái niệm là chủ nghĩa giải cấu trong kiến trúc và trong triết học, ở VN thì cái này gọi là giải cấu trúc.

Giải cấu trúc trong kiến trúc, hay còn gọi là Kiến trúc giải tỏa kết cấu, là một trào lưu kiến trúc mới phát triển sau thời kỳ Kiến trúc Hậu Hiện đại, tạo cảm tưởng cho người xem về một khu nhà đang bị phá hủy kết cấu. Tiêu biểu của kiến trúc này là sự bất cân đối, có vẻ lộn xộn, bất hài hòa gây nên cảm giác bất ổn định cho người xem, nhưng cũng gây ra nhiều thích thú vì sự mới lạ. (trích từ wiki – có thể google để xem ảnh)

Giải cấu trúc nếu bàn về mặt kiến trúc bắt nguồn hứng khởi từ những năm 80 của thế kỷ 20, nhưng về nguồn gốc triết học ắt phải ngược dòng đến năm 1967, khi ấy nhà triết học Jacque Derrida đã căn cứ chủ nghĩa kết cấu đối với phê bình ngôn ngữ đưa ra khái niệm về “Giải cấu trúc”.

Lý luận cốt lõi của Jacque Derrida bộc lộ sự phản cảm về bản thân “kết cấu”, cho rằng bản thân của ký hiệu vốn đã đủ phản ánh chân thực, cũng cho rằng nghiên cứu cá thể đơn độc quan trọng hơn so với nghiên cứu kết cấu chỉnh thể. (nói theo tiếng người có nghĩa là khi nghiên cứu cái gì đó, tỷ dụ như một đoạn văn thì nên nghiên cứu các cá thể nhỏ tạo ra nó hơn là chỉnh thể cả bài văn, đây là cá nhân tớ hiểu được =-= dume tôi có học triết học đâu giời ơi).

Giải cấu trúc dịch nghĩa đơn giản là phá giải kết cấu cấu trúc. Đại khái theo tớ là cụm từ này nó đã vốn mang nghĩa của cả khái niệm rồi. Ai hiểu thì hiểu, không thì… kmn đi vậy.

(*) Sân giếng trời : xem hình bên dưới, nó là kiểu sân mà 3-4 mặt có kiến trúc vây quanh, giữa là một cái sân nhỏ có lộ thiên nhưng mà dòm khá là tù túng, ở VN cũng hay thấy ở mấy cái hẻm nhỏ xây nhà quanh nhiều í, giữa lọt thỏm một khoảnh sân, nếu mà nhà xung quanh xây cao quá thì sân nó sẽ hơi âm u.

Từ gốc nó là thiên tỉnh,  thiên nghĩa là trời, tỉnh nghĩa là cái giếng, là ví cái khoảnh sân bên trên của nó như cái miệng giếng ấy.



(*) Nhà ngang : từ gốc là đồng tử lâu, nói thật đây tớ cũng không biết ai định nghĩa cái này, cá nhân tớ thấy dịch là nhà ống ngang thì nó hình tượng hơn. Đây cũng được xưng là kiến trúc kiểu quân đội, một loại kết cấu nhà dân cư trong thành phố Trung Quốc những năm 50-90. Thông thường có từ 3-6 tầng, không có thang máy, mặt ngang hình thanh chữ nhật dài, hai bên có thang lầu, ở giữa có một đường hành lang vắt ngang tựa như cái ống nên mới được gọi là nhà ống ngang. Các phòng được chia đều dọc theo hành lang, mỗi phòng kích thường khoảng 20m² trở xuống, không có WC, nhà tắm, nhà vệ sinh hay nhà bếp riêng. Thế nên mỗi một lầu đều sẽ được xây một phòng vệ sinh công cộng dùng chung, ở lầu một sẽ có nhà bếp cùng nhà tắm công cộng, phòng khách vân vân, một vài nơi cao cấp hơn thì mỗi tầng đều sẽ có, về cơ bản thì kết cấu giống với nhà tập thể.

Nếu mường tượng ra không được có thể nhìn kiến trúc các trường học bên VN ấy, rất là tương tự XD

(*) Nhật hệ : ý là chỉ nhìn như người Nhật ấy, điển hình đặc trưng là ria cá trê, với cả cách ăn mặc này kia đồ, túm lại nhìn khá thoải mái điềm tĩnh.

Ahuhi thêm hình minh họa =w= Hạo Văn Nhi trong lòng tớ ~

cv