Họa Quốc

Quyển 2 - Chương 74: Hồi thứ mười tám: Người tính




Trường phục màu đỏ thắm, chín con phượng hoàng thêu bằng kim tuyến, khi ánh đèn chiếu vào lại càng diễm lệ lạ thường, phần đầu phượng thêu trên vai càng khiến tư thế người mặc nó thêm cao ngạo, cùng với chiếc mũ mười hai con rồng chín con phượng trên đầu tô điểm nổi bật lẫn nhau. Tua ngọc dài gồm hơn ba nghìn viên trân châu buông rủ, từng cử chỉ đều tỏa ra ánh sáng lung linh. Khắp nhà một màu đỏ thẫm, nhưng không át nổi nàng toàn thân hoa lệ quý phái.

Khương Trầm Ngư ngồi ngay ngắn giữa Ân Phái cung, từ ngày hôm nay trở đi, nàng đã trở thành chủ nhân của cung này, người đứng đầu của hậu cung. Nhưng nàng lại không vui mừng thích thú một chút nào, mà chỉ chăm chú nhìn ngọn nến lớn hình rồng uốn lượn trên bàn đợi thời gian chậm chạp trôi qua.

Tuy là ngày lành, nhưng đáng tiếc ông trời cũng chẳng tác thành cho chuyện tốt, từ sáng tới giờ chưa thấy mặt trời ló rạng. Trước đó mọi người còn lo lắng sẽ đổ mưa, đại lễ sẽ không thể tiến hành, nhưng ông trời còn tử tế, mây chồng tầng tầng lớp lớp, càng lúc càng dầy, nhưng mưa vẫn không rơi.

Chắc là đến nửa đêm sẽ mưa thôi… Khương Trầm Ngư hờ hững nghĩ đến vấn đề không liên quan này.

Tiếng cười của Hoài Cẩn và Ác Du từ ngoài cửa vọng vào, tiếp đó cánh cửa phòng bật mở, Ác Du cười giòn tan như chuông kêu, nói: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đến rồi!”.

Khương Trầm Ngư ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chiêu Doãn.

Khác với vẻ chỉnh trang của nàng, Chiêu Doãn vẫn mặc bộ đồ thường ngày như cũ, rõ ràng rất tùy ý.

Ác Du len lén đánh mắt với nàng, rồi vừa cười vừa lui ra ngoài.

Chiêu Doãn đi đến trước giường, ngắm nàng một lượt từ đầu xuống chân, cười nhạt nói: “Đẹp”.

Khương Trầm Ngư ngước mắt lên, im lặng nhìn y.

Chiêu Doãn tiện tay nhấc bình rượu trên bàn lên, tự rót cho mình một chén, ngồi xuống, nói: “Ôi chao, hoàng hậu của trẫm, hôm nay nàng quả thật rất xinh đẹp… Có điều sao mặt mày lại ủ dột thế kia. Là giận trẫm tới muộn sao? Trẫm đền cho nàng là được chứ gì, đến đây, ly rượu này coi như là lễ tạ của trẫm với nàng. Những ngày này vất vả cho nàng quá”. Nói rồi đưa rượu cho nàng.

Khương Trầm Ngư nhận lấy, lặng lẽ uống cạn.

Chiêu Doãn mắt cong cong, cười càng lúc càng thân mật: “Thế mới đúng chứ, uống chút rượu mặt nàng sẽ hồng hào. Trong hậu cung của trẫm toàn là mỹ nhân, nhưng chỉ có mình hoàng hậu nàng là người thông minh nhất, ở bên nàng như được tắm gió xuân, thật là dễ chịu”. Vừa nói y vừa tiến về phía nàng, đưa tay ra nhẹ nhàng ve vuốt gò má nàng, ý đượm tình nồng vô hạn. Còn giọng nói của y cũng càng lúc càng dịu dàng hơn: “Từ khi nàng vào cung đến nay, trẫm vẫn chưa từng ân sủng nàng, đêm nay giờ lành cảnh đẹp, chúng ta… không nên bỏ phí…”.

Hàng mi của Khương Trầm Ngư run rẩy như cánh bướm.

Chiêu Doãn nhìn thấy phản ứng của nàng, cười càng vui hơn: “Hoàng hậu đang căng thẳng à? Đừng căng thẳng, trẫm sẽ nhẹ nhàng với nàng…”.

Khương Trầm Ngư đặt ly rượu xuống, chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng… thần thiếp có thể hỏi người một câu được không?”.

“Đợi lúc nữa rồi hỏi không được sao? Bây giờ… nên làm những chuyện khác…:. Chiêu Doãn vừa nói vừa giơ tay cởi đai áo của nàng ra. Khương Trầm Ngư không ngăn động tác của y, mà chỉ trừng đôi mắt sáng như sao sớm lên nhìn y chằm chằm không chớp.

Chiêu Doãn bị đôi mắt đó nhìn nên mất tự nhiên, đành khe khẽ thở dài, nói: “Được rồi, được rồi, nói ta nghe nào”.

“Tại sao… hoàng thượng phong thiếp làm hoàng hậu?”.

Chiêu Doãn nhướn mày, lại cười, y lùi lại mấy bước, thuận tay rót cho mình một ly rượu, vừa chầm chậm nhấp rượu vừa không chú tâm nói: “Không phải trẫm đã nói rồi sao, là trẫm ban thưởng cho nàng”.

“Tại sao hoàng thượng phải ban thưởng cho thần thiếp?”.

Một tràng truy vấn liên tiếp cuối cùng đã khiến Chiêu Doãn cảm thấy lạ, y dừng lại, nhìn thái độ nghiêm túc lạ thường của nàng, hắng giọng ho mấy tiếng: “Được, vậy trẫm sẽ nói cho nàng nghe. Thẳng thắn mà nói, thật sự lần đầu tiên trẫm gặp một nữ tử như nàng - chủ động xin làm mưu sĩ cho trẫm, thể hiện trong chuyến đi Trình quốc của nàng cũng rất xuất sắc, cơ trí hơn người, nhưng, những điều này đều không đủ khiến trẫm cảm động. Nàng có biết vì sao không?”.

Khương Trầm Ngư lắc đầu.

“Bởi vì nàng có vốn liếng vượt xa người bên cạnh. Cho nên, trẫm không cảm động”. Nhìn gương mặt Khương Trầm Ngư lộ vẻ mơ hồ khó hiểu, Chiêu Doãn cười cười: “Hay nói cách khác, vì nàng là con gái của Khương Trọng. Nàng vừa chào đời đã có điều kiện ưu việt hơn người thường, quyền thế và quan hệ của phụ thân nàng có thể giúp nàng dễ dàng làm được rất nhiều việc, cho nên trẫm không cảm động. Thế nhưng, một người sinh ra trong danh môn, lớn lên trong phú quý, tất cả mọi thứ đều có được nhờ vào gia tộc như nàng lại dám cắt đứt với phụ thân, đây mới thực sự là chỗ khiến trẫm động lòng”.

Ánh mắt Khương Trầm Ngư lóe sáng.

Chiêu Doãn thở dài nhè nhẹ, giọng nói trở nên dịu dàng: “Nàng ấy… rõ ràng nàng biết, rời khỏi phụ thân nàng, rời khỏi gia tộc của nàng, trong hậu cung này, nàng thực sự sẽ đơn thương độc mã chiến đấu, không có chỗ nào để dựa dẫm, không có ai để bấu víu, thậm chí không có tình thân nào để nhớ nhung… Với sự thông tuệ của nàng, nàng biết rõ hậu quả nghiêm trọng thế nào. Cho dù là thế, nàng vẫn từ bỏ. Cho nên, từ khoảnh khắc biết nàng từ bỏ gia tộc, trẫm đã tự nói với mình, trẫm phải ban thưởng cho nàng, ban thưởng cho nữ tử làm được chuyện phi thường nhất thế gian”.

Khương Trầm Ngư mím môi, mắt chợt hơi hoe đỏ: “Thế hoàng thượng… tại sao lại coi trọng hành động từ bỏ gia tộc này?”.

Đầu mày Chiêu Doãn chau lại: “Trầm Ngư, rốt cuộc nàng muốn hỏi gì?”.

“Có phải là vì bản thân hoàng thượng cũng là người chịu khổ, cho nên cảm thấy đồng bệnh tương lân?”.

“Choang” một tiếng, bình rượu bị hất đổ. Chiêu Doãn đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Khương Trầm Ngư, nét mặt nghiêm nghị.

Còn Khương Trầm Ngư vẫn ngồi trên giường, đến lông mi cũng chẳng rung, tiếp tục nói: “Hoàng thượng đang thấy lạ? Hay đang sợ hãi? Đang nghĩ tại sao thần thiếp có thể biết chuyện này? Đúng không?”.

Chiêu Doãn sầm mặt nói: “Khương Trầm Ngư, chuyện gì cũng phải có chừng mực!”.

Khương Trầm Ngư mở to đôi mắt trong veo như thủy tinh, sáng lấp lánh nhìn y, sau đó bỗng nhiên nhoẻn cười. Nàng ngũ quan dịu dàng, vì thế hiếm có biểu cảm quá sắc sảo, nhưng bây giờ khóe miệng khẽ nhếch lên, mí mắt hơi nhướn lên, đó là một nụ cười lạnh lùng đến kỳ lạ. Mà trong nụ cười lạnh lùng đó, đôi môi đỏ diễm lệ như hoa xuân tạo nên một đường cong hoàn mỹ, từng tiếng từng tiếng đều lạnh như băng: “Hoàng thượng, Lang Gia là ai?”.

Cả gương mặt Chiêu Doãn biến sắc: “Nàng… nàng nói gì?”.

“Cái tên này rất hiếm gặp, triều ta từ thưở khai quốc đến nay, tổng cộng có mười ba người mang cái tên này, mà trong mười ba người đó, duy nhất chỉ có một người có liên hệ với cung đình, hơn nữa còn là một người rất giỏi giang. Hoàng thượng… biết đó là ai chứ?”.

Trong mắt Chiêu Doãn lóe lên một tia hung quang, lạnh lùng đáp: “Khương Trầm Ngư, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”.

“Làm gì à?”. Hai chân Khương Trầm Ngư chạm đất, khoan thai đứng dậy, chiếc váy dài trong phút chốc phủ kín mặt đất, nàng khẽ đan hai tay vào nhau, đi từng bước một, bằng tư thế của một hoàng hậu, nhìn thẳng vào quân vương tôn quý nhất của Bích quốc hiện nay, không cao ngạo cũng không có hèn mọn: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày hoàng đạo, cho nên hoàng thượng chọn làm ngày tấn phong cho thần thiếp, còn thần thiếp cũng chọn ngày hôm nay để xin hoàng thượng một thứ”.

“Thứ gì?”. Đối diện với Khương Trầm Ngư lời lời bức người như thế, Chiêu Doãn bất giác run lên.

“Công bằng”.

“Cái gì?”. Chiêu Doãn cơ hồ tưởng mình nghe nhầm.

Thế nên Khương Trầm Ngư lại nhắc lại một lần nữa: “Công - bằng, thần thiếp nói là công bằng. Hoàng thượng không biết nó là cái gì sao? Cũng đúng, hoàng thượng xưa nay tùy ý làm càn, duy ngã độc tôn, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy vết thương của mình, làm sao cảm nhận được nỗi oan khuất của người khác?”.

Một tia giận dữ lóe lên trên khuôn mặt Chiêu Doãn, nhưng rất nhanh sau đó đã bị nén xuống, không giận dữ nữa mà trái lại cười nói: “Được. Nói tiếp đi. Trẫm lắng nghe đây, rốt cuộc trẫm đã phụ hai chữ ‘công bằng’ như thế nào!”.

Khương Trầm Ngư không sợ sệt trước khí thế của y, mỉm cười nói: “Được, thế thì chúng ta nói từ Hy Hòa phu nhân đi. Hy Hòa phu nhân quả thật rất đẹp, nhờ vào phúc của hoàng thượng, thần thiếp đã được xuất ngoại du lãm, gặp đủ mọi loại mỹ nhân. Nhưng cộng tất cả bọn họ lại cũng không sánh được với một mình Hy Hòa phu nhân”.

Chiêu Doãn “hừ” một tiếng.

“Một nữ tử xinh đẹp như thế, đương nhiên sẽ phải thuộc về hoàng đế. Cho nên, hoàng đế sai người giở trò, khiến phụ thân của nàng là Diệp Nhiễm thua bạc một khoản lớn, cuối cùng phải gán con gái cho bọn buôn người, rồi bị bán vào trong cung, cứ như thế trở thành phi tử của hoàng thượng. Việc xong rồi, hoàng thượng sợ việc lộ ra ngoài, liền giết chết Diệp Nhiễm, từ đó, Hy Hòa phu nhân trở thành cô nhi không chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào một mình hoàng thượng”.

Chiêu Doãn nhẫn nhịn, rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nén được: “Trẫm và Hy Hòa… hoàn toàn không giống như nàng nói”.

“Không phải như thần thiếp nói, thì là thế nào? Lẽ nào hoàng thượng muốn nói hai người thật sự yêu nhau?”. Khương Trầm Ngư nhìn Chiêu Doãn đứng bên cạnh đèn, trong lòng thất vọng về y đến cực điểm: “Hoàng thượng nhìn Hy Hòa mà xem, nhìn xem hiện nay nàng ta thành bộ dạng thế nào? Thực lòng thích một người, sao có thể nhẫn tâm thấy nàng ta biến thành như thế? Khoảnh khắc nàng ta nhìn thấy đầu của công tử, hoàng thượng có nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng ta không? Hoàng thượng cảm thấy tại sao nàng ta phát điên? Là hoàng thượng hủy hoại nàng ta! Là hoàng thượng hủy hoại nàng ta và công tử!”.

“Thế thì sao!”. Chiêu Doãn nhảy dựng lên, không thèm để ý đến hình tượng, thét lớn: “Trẫm là đế vương! Đế vương là gì? Chính là dưới gầm trời không đâu không là đất của nhà vua, nội trong bốn bể, không ai không phải là thần tử của nhà vua, toàn thiên hạ đều là của trẫm! Huống hồ chỉ là một nữ nhân! Nàng ta là nữ nhân của Cơ Anh thì sao nào? Ai bảo Cơ Anh không phải là hoàng đế?”.

“Tại sao Cơ Anh không phải là hoàng đế mà là hoàng thượng, hoàng thượng không phải là người rõ nhất sao?”. Một câu nói nhẹ nhàng của Khương Trầm Ngư khiến cho Chiêu Doãn toàn thân run bắn, sau đó, im lặng trở lại.

Chiêu Doãn thở dốc, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên, trừng mắt nhìn nàng, bình tĩnh lại rất lâu rồi mới nói: “Nàng quả nhiên là đã chuẩn bị rất kỹ… Được, trẫm sẽ xem xem rốt cuộc nàng đã chuẩn bị đến trình độ nào, có thể cho mấy điểm. Nói đi, nói đi!”.

“Cơ Anh không phải là hoàng đế, lý do rất đơn giản. Chàng bị bệnh tim bẩm sinh, lại thêm chứng hen suyễn, chàng không đủ khỏe mạnh, cho nên, Cơ gia rất thất vọng với đứa trẻ này, liền lùi toàn bộ kế hoạch thêm một năm, đợi hoàng thượng ra đời!”.

Ánh nến nhảy nhót chiếu lên gương mặt Chiêu Doãn, lúc mờ lúc tỏ.

Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, nói: “Quá trình này không cần nói kỹ…”.

Chính vào lúc này, một giọng nói bỗng lặng lẽ vang lên, tựa như một oan hồn đến từ địa ngục, mang theo chấp niệm thấu tận xương cốt: “Tại sao không nói kỹ? Ta cũng muốn nghe”.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bật mở, một bóng người che khuất ánh đèn, xuất hiện trong tầm mắt.

Mái tóc trắng như tuyết, thân hình cao gầy yểu điệu, nàng ta ngước mắt, ánh sao cũng phải kém sắc, nàng ta nhếch môi vạn vật cũng phải nhạt màu.

Nàng ta chính là đệ nhất mỹ nhân của bốn nước - Hy Hòa.

Trước sự xuất hiện của Hy Hòa, Chiêu Doãn đương nhiên vô cùng chấn động, nhảy khỏi ghế lần nữa: “Hy Hòa, nàng sao có thể…”.

“Sao ta có thể đến đây?”. Hy Hòa cười rạng rỡ, bước vào cửa, sau đó đóng cửa lại: “Đương nhiên trong vở kịch lớn đêm nay, là một trong những vai chính ta không thể không đến”.

“Nàng không phải… bị điên sao?”. Chiêu Doãn nhìn nàng ta với vẻ khó mà tin nổi, chỉ trong một canh giờ trước, Hy Hòa còn giương đôi mắt mờ mịt với biểu cảm của đứa trẻ con dụi vào lòng y uống thuốc, nhưng phút này, nàng ta lại thong thả, cực kỳ phong nhã bước vào, thần sắc bình thản, nụ cười lay động lòng người, đúng là tuyệt thế.

Biểu cảm của Chiêu Doãn trong nháy mắt biến thành phẫn nộ: “Nàng khi quân! Nàng dám giả điên lừa trẫm! Nàng, nàng, nàng và nàng ta liên thủ…”.

Khương Trầm Ngư thở dài một tiếng khe khẽ: “Hoàng thượng, hoàng thượng sai rồi”.

“Trẫm sai cái gì? Lẽ nào bây giờ Hy Hòa vẫn đang bị điên?”.

“Đúng là phu nhân bây giờ không điên. Nhưng trước đó, nàng ta điên thật…”.

Khương Trầm Ngư vẫn chưa nói tiếp, Hy Hòa đã đi qua, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, mỉm cười nói: “Không cần giải thích, thật thật giả giả, là điên là ngốc, đối với ta bây giờ mà nói căn bản không còn quan trọng nữa. Ta chỉ muốn nghe… chân tướng của Cơ gia”.

Một câu nhẹ nhàng lại mang trở lại sự thâm trầm nghiêm trang vốn có của căn phòng.

Trong đáy mắt Chiêu Doãn lóe lên một tia dị sắc, sau đó y chầm chậm, thâm hiểm nở một nụ cười: “Không thể có chân tướng. Nàng không nói ra được đâu”. Y chỉ Khương Trầm Ngư trước tiên, rồi sau đó chỉ Hy Hòa: “Còn nàng cũng không nghe thấy gì hết”.

Khương Trầm Ngư và Hy Hòa đều im lặng nhìn y.

“Còn đợi cái gì nữa? Điền Cửu!”. Chiêu Doãn sầm mặt xuống.

Thế nhưng, căn phòng vẫn lặng phắc như tờ, ngoài ánh nến thi thoảng cháy bùng lên, phát ra tiếng xèo xèo ra, không còn gì khác.

Chiêu Doãn hoảng hốt: “Điền Cửu? Điền Cửu? Điền…”.

“Đừng gọi nữa, không có ai đến đâu. Điền Cửu không đến, La Hoành không đến, thị vệ bên ngoài cũng không vào đâu”. Khương Trầm Ngư lạnh nhạt nói.