Hoá Ra Đã Yêu

Chương 1: Chương 1






"Tách.

Tách.

Tách"
"Đúng là người phụ nữ không biết sĩ diện còn ăn nằm với chồng của em gái mình."
Tiếng máy ảnh dồn dập vang lên cùng với đó là tiếng mắng nhiếc chửi rủa của những người vây quanh căn phòng này.

Trên giường là hai cơ thể trần chuồng cùng chiếc chăn mỏng mong cố gắng dùng để che đi những điểm yếu của cả hai.

Đình Vũ vừa mới mở mắt dậy, vô cùng bất ngờ với tình cảnh trước mắt, đánh ánh mắt căm ghét sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.


Chưa kịp trách móc cô hắn đã nghe thấy một tiếng khóc oan ức.
"Chị Khuê, chỉ cần chị nói thích em có thể nhường hết tất cả cho chị mà nhưng anh Vũ thì không thể.

Anh ấy là bạn trai của em, vậy mà...."
Câu nói của Phương Ngân dang dở kèm theo đó là tiếng khóc ai oán khiến mọi người xung quanh vô cùng thương cảm, đồng cảm thay cho cô ta và bắt đầu tiếp tục chửi mắng người phụ nữ nằm trên giường kia.

Trong mắt họ ghét nhất là loại người dùng thủ đoạn trèo lên giường đàn ông, đặc biệt người đàn ông đang ngồi trên giường kia là kẻ giàu có nên họ quy chụp Ngọc Khuê chính là kẻ hám danh bất chấp thủ đoạn muốn tìm đại gia bao nuôi.
Ngọc Khuê không lên tiếng, cô im lặng nãy giờ, mặc kệ ánh đèn flash cùng những lời chửi bới của thiên hạ, mặc kệ cả câu nói trách cứ của Phương Ngân, ánh mắt cô vẫn chăm chăm nhìn người đàn ông bên cạnh một giây không đổi.

Đình Vũ là người cô thầm thương trộm nhớ từ ngày nhỏ, định lớn lên sẽ theo đuổi anh nhưng thật không ngờ sau một thời gian theo dì đi nước ngoài du học về, anh lại trở thành chồng sắp cưới của em cô.
Ngậm đắng nuốt cay vào trong lòng, Ngọc Khuê rưng rưng cố kìm nén nước mắt trước hắn.

Nhưng khi thấy ánh mắt đáng thương của cô, Đình Vũ chỉ tỏ ra khinh miệt, hắn ghét loại phụ nữ thủ đoạn nhưng luôn cứ giả nai, bày ra bộ dạng yếu đuối.
"Cô sẽ phải trả giá cho những hành động của mình."
[...]
"Chị...chị đã đọc tin tức trên mạng chưa?" Một anh chàng béo đeo hai mắt kính tròn xoe hấp tấp chạy đến chỗ cửa khi thấy Ngọc Khuê bước vào văn phòng.

Tay cậu ta còn cầm theo chiếc điện thoại, liên tục huơ huơ trước mặt cô, vẻ mặt cậu ta tỏ ra rất nghiêm trọng khiến Ngọc Khuê không thể từ chối xem.
Cô đón chiếc điện thoại từ tay cậu trợ lý, vừa đọc tin tức trên đó vừa dảo bước đi về phía phòng làm việc.

Ngọc Khuê ngồi vào ghế, ngón tay vẫn lướt xem những tin tức trên mạng.

Như cô dự đoán, sự việc hôm qua giật tít hôm nay, bây giờ cô đã trở thành chủ đề nóng hổi của toàn dư luận rồi.

Lướt đến một bức ảnh, Ngọc Khuê chợt nhíu mày: "Mấy đứa lại đây xem.

Tại sao bọn họ chọn góc chụp xấu như vậy chứ, góc mặt phải của chị chụp không đẹp bằng góc trái.

Thật thiếu chuyên nghiệp mà."
"Chị Khuê, giờ phút nào rồi chị còn để ý chuyện này.

Cả thiên hạ đang chửi chị là tiểu tam không biết liêm sỉ kìa, chị mau nghĩ cách đi." Một cô nhân viên nhỏ khác lo lắng vô cùng trước tình cảnh hiện tại nhưng thật không ngờ giám đốc lại có thái độ dửng dưng như thế.
Ngọc Khuê trả lại điện thoại cho cậu trợ lý, nghiêm mặt nhắc nhở nhân viên của mình: "Tập trung làm việc mặc kệ thị phi.

Giờ phòng thiết kế của chúng ta chưa làm ra được nhiều tiền tới mức mà ngồi chơi hóng chuyện đâu."
Được giám đốc nhắc nhở, hai người kia nhanh chóng tắt hết điện thoại trở lại vị trí làm việc.
Ngọc Khuê ngồi trên bàn việc, nhìn những bức "ảnh nóng" của cô và Đình Vũ trên màn hình máy tính mà nhếch môi cười.

Ảnh chất lượng thấp nhưng hai người trong ảnh chất lượng cao.


Ánh mắt cô loé lên tia khinh bỉ:
"Các người muốn diễn bạch liên hoa đương nhiên tôi không thể từ chối vai phù thuỷ."
[...]
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh cần." Một nữ thư ký trong bộ quần áo công sở nghiêm chỉnh bước vào, đặt bộ tài liệu trên bàn rồi nhanh chóng đi ra.

Đình Vũ mắt nhìn chăm chăm vào tập tài liệu kia, không có ý định cầm lên xem, trong đáy mắt tỏ ra chút phẫn nộ.

Hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh Ngọc Khuê lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng khi đám phóng viên và người hóng chuyện được dẹp hết, trong phòng chỉ có hai người họ.
Lúc đó cô lập tức thu lại nước mắt cùng vẻ mặt đau thương, mặc nhiên xuống giường bước vào phòng tắm ngay trước mặt hắn dù trên người cô không có một mảnh vải che thân.

Trước khi rời đi, Ngọc Khuê còn lớn gan tặng hắn một câu: "Em rể, tôi rất muốn biết mình phải trả giá như thế nào?".