Hoá Ra Đã Yêu

Chương 11: Chương 11






Thời gian mang thai càng gần về mấy tháng cuối càng khổ cực.

Ngọc Khuê cũng không phải ngoại lệ, tầm một tháng cuối cô rất hay mất ngủ, ngủ không sâu giấc.

Vì thế dù chiếc bụng ngày một to ra nhưng khuôn mặt trông xanh xao, mệt mỏi.

Tình trạng của Ngọc Khuê chính là mối quan tâm và lo lắng lớn nhất của Trịnh Đình Vũ lúc này.

Ban ngày may mà có bà Trịnh ở nhà hắn mới tạm yên tâm đi làm còn không hắn sẽ nhất quyết đem công việc về nhà xử lí để tiện chăm sóc cô.

Ngoại trừ thời gian ở công ty thì hầu hết toàn bộ thời gian của Trịnh Đình Vũ đều dành để chăm sóc Ngọc Khuê.

Hắn đã không còn những buổi tăng ca nếu không quá cấp thiết hay không còn những buổi xã giao, tiệc rượu nữa.

Thời gian của hắn đều được sắp xếp kín với hai việc là việc công ty và chăm sóc Ngọc Khuê.
Từ lúc đón Ngọc Khuê về nhà, Trịnh Đình Vũ đã mua rất nhiều loại sách chăm sóc phụ nữ có thai, chăm sóc trẻ sơ sinh, lên mạng tìm kiếm không biết bao nhiêu tài liệu vì sợ mình chăm sóc cô không đủ chu đáo.


Nhiều lúc nhìn thấy Trịnh Đình Vũ tất bật hết từ việc ở công ty đến việc ở chăm sóc mình mà Ngọc Khuê cảm thấy thương.

Cô đã khuyên hắn cũng nên dành cho bản thân chút thời gian nghỉ ngơi, không nên cứ vì cô và công việc mà mệt mỏi quá sức.

Thế nhưng Trịnh Đình Vũ chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Bên em và con chính là thời gian nghỉ ngơi.

Sao anh lại thấy mệt khi chăm sóc vợ con mình chứ?"
Phụ nữ như được làm từ nước, trái tim dễ dàng rung động vì những điều chân thành và nhỏ nhặt nhất.

Ngọc Khuê biết cô thật sự đã yêu người đàn ông này rất nhiều và đã chọn anh làm người đi cùng mình trên quãng đường còn lại của cuộc đời.
Như mọi khi, trước khi đi ngủ Trịnh Đình Vũ bê một chậu nước ấm đến cạnh giường để ngâm chân cho Ngọc Khuê.

Hắn nâng niu, cẩn thận giúp cô ngâm chân và lau sạch rồi mới cho cô đi ngủ.

Cất chậu nước vào trong nhà tắm, Trịnh Đình Vũ bước ra thấy Ngọc Khuê đã nằm dài trên giường chơi điện thoại, miệng cười khúc khích như đứa trẻ được cho kẹo.

Hắn tiến lại, nằm xuống bên cạnh ôm Ngọc Khuê vào lòng, cằm dựa vào vai cô, nhắc nhở: "Chơi ipad thêm mười lăm phút nữa thôi nhé rồi đi ngủ."
"Nhưng em vừa mới xem được có năm phút mà phim dài đến hơn một tiếng cơ.

Tập này hay lắm cho em xem nốt đi." Ngọc Khuê nâng khuôn mặt uỷ khuất lên nhìn hắn, ánh mắt long lanh, môi chu lên phụng phịu cầu xin.

Vẻ mặt này khác hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt, nghiêm túc khi làm việc của một giám đốc phòng thiết kế.
Nhưng dù cô có bày ra vẻ đáng thương thế nào thì Trịnh Đình Vũ không thể nuông chiều cô những điều này được.

Bây giờ đã 10 giờ rồi mà còn ngồi xem phim nữa thì hơn 11 giờ mới ngủ được.

Hơn nữa phụ nữ có thai không nên dùng ipad hay điện thoại quá nhiều không thì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.

Với hai lí do này thôi đã đủ để Trịnh Đình Vũ kiên quyết không cho Ngọc Khuê dùng điện thoại.

"Việc gì anh cũng có thể chiều em nhưng việc này thì không." Ánh mắt Trịnh Đình Vũ nghiêm khắc nhìn Ngọc Khuê.

"Trưng vẻ mặt đó ra cũng không có tác dụng đâu."
Trước thái độ kiên quyết của Trịnh Đình Vũ, Ngọc Khuê biết có làm nũng nữa vẫn chẳng thu được kết quả nên thôi cô quay ra tranh thủ thời gian xem một đoạn phim.

Vừa xem cô vừa phụng phịu, khó chịu mà nói thầm: "Đồ kiệt sỉ, đồ keo kiệt."
Trong thời gian ở cùng, tính cách sáng nắng chiều mưa của Ngọc Khuê đương nhiên Trịnh Đình Vũ hiểu rõ.

Hắn không trách cô giận dỗi vu vơ, chỉ cười nhẹ, vòng tay kéo cô ôm vào lòng: "Đồ keo kiệt hay gì vẫn là chồng em đấy thôi.

Pháp luật đã công nhận rồi em đừng hòng chối bỏ."
Đúng vậy.

Hai người đã đăng kí kết hôn ngay sau buổi tối Trịnh Đình Vũ bày tỏ lòng mình để níu giữ Ngọc Khuê ở lại.

Nước đi đánh nhanh rút gọn này của hắn thực sự khiến Ngọc Khuê rất bất ngờ nhưng đã bị lôi đến cục dân chính, không kí giấy đăng kí kết hôn là khỏi còn đường về nên cô đâu còn lựa chọn nào khác.
Hoặc có thể cô cũng thích lựa chọn này.
Ôm vợ trong lòng, chợt Trịnh Đình Vũ nghe thấy tiếng thở dài từ Ngọc Khuê.

Hắn nhíu mày, vội buông ra nhìn cô, thấp thỏm sợ cô có vấn đề gì không nhưng đáp lại nỗi lo lắng của Trịnh Đình Vũ là cậu nói bâng quơ của Ngọc Khuê: "Ôi anh nam chính này vừa đẹp trai nhà giàu lại còn đáng yêu nữa chứ."
Trịnh Đình Vũ đen mặt khi nghe thấy câu nói của Ngọc Khuê.


Nãy giờ cô vẫn cứ chăm chú đến bộ phim không để ý đến hắn thì thôi đi lại còn công khai khen ngợi người đàn ông khác trước mặt hay sao? Dù đó chỉ là một nhân vật qua màn ảnh nhỏ nhưng lời khen kia của Ngọc Khuê khiến hắn chẳng vui vẻ chút nào.
Chẳng cần ngó ngàng gì đến thời gian định sẵn, Trịnh Đình Vũ lấy lại ipad, giọng nói có chút không vui nói: "Đi ngủ thôi muộn rồi."
Ngọc Khuê với tay đòi giành lại iad nhưng Trịnh Đình Vũ nhất quyết không cho, hắn mở ngăn kéo cất luôn vào tủ rồi khoá lại cẩn thận.

Ngọc Khuê hậm hực đánh vào vai hắn: "Anh làm sao vậy? Vẫn còn 10 phút mà, anh không thể nói một đằng làm một nẻo được.

Cho em xem phim thêm tí nữa."
"Không được.

Em mê trai như vậy lỡ di truyền sang con gái anh thì sao?"
Bắt được ý của câu nói, Ngọc Khuê hiểu ra vấn đề, cô nở một nụ cười ranh mãnh nhìn Trịnh Đình Vũ, lắc đầu ngao ngán: "À thì ra anh đang ghen với mấy anh nam chính trong phim."
"Anh ghen đâu ra?" Bị bắt trúng tim đen, Trịnh Đình Vũ cố gắng che giấu vẻ bối rối của mình.
Ngọc Khuê nằm vào lại vị trí của mình, nhún vai và bày ra vẻ mặt không quan tâm cho lắm: "Không ghen thì thôi.

Đến giờ đi ngủ rồi." Dứt lời cô chui tọt vào trong chăn ấm áp ngủ..