Hoá Ra Đã Yêu

Chương 14: Chương 14






Đối với Ngọc Khuê những ngày sau như ngập tràn tăm tối.

Đó là cái tối tăm của một tâm trạng cô đơn cố tìm nơi níu giữ.

Trịnh Đình Vũ đêm hôm ấy dường như không về, sáng hôm sau cô có thấy hắn ở nhà nhưng cả hai không nói với nhau câu nào.

Ngọc Khuê cho rằng tình trạng này chỉ diễn ra vài ngày, cãi nhau xảy ra giữa vợ chồng là chuyện bình thường nhưng hình như vấn đề của cô và hắn không bình thường được như vậy.

Cả hai đều đặt cái "tôi" quá cao, không ai chịu xuống nước xin lỗi đối phương nên tình trạng của Ngọc Khuê và Trịnh Đình Vũ kéo dài gần một tháng.

Nguyên một tháng này, bữa ăn hai người ngồi cùng bàn chỉ đếm trên đầu ngón tay, thời gian ở nhà của Trịnh Đình Vũ đều dành cho phòng làm việc, thậm chí hắn cũng ngủ luôn ở đó.
Những đêm chợt thức giấc, thấy bên cạnh giường vẫn trống trơn không có hơi người, trái tim Ngọc Khuê đau thắt.

Cõi lòng lạnh vắng cô đơn khiến tâm trạng cô thật tệ, chỉ biết vùi nỗi đau của mình vào nước mắt lặng câm.


Tình trạng này không tốt tí nào, cô phải đối diện với nó gần một tháng khiến tinh thần mệt mỏi vô cùng.

Bây giờ cô rất nhớ hắn, từng giây từng phút nhìn thấy anh trong nhà mà chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy hắn.

Nhưng cái lòng tự cao chết tiệt kia khiến cô chẳng đủ can đảm làm điều đấy.
Những giọt nước mắt tuôn rơi ướt đẫm gối, Ngọc Khuê quyết định, có lẽ ngày mai cô sẽ chủ động làm lành với hắn, cô thật sự nhớ vòng ôm ấm áp cùng sự chăm sóc ân cần đó rồi.
[...]
Nếu Ngọc Khuê một mình trong chăm gặm nhấm nỗi đau thì Trịnh Đình Vũ cũng chẳng khá hơn làm bao.

Không biết bao nhiêu chai rượu, bao nhiêu điếu thuốc hút dở lăn lóc trên bàn.

Tâm trạng hắn tệ vô cùng chỉ biết tìm đến rượu và thuốc để làm tê liệt thần kinh cảm xúc.

Nhưng chẳng hiểu sao càng chìm đắm trong rượu thuốc thì nỗi nhớ trong lòng lại càng dai dẳng khôn nguôi.
Trong những men say của rượu, những làn thuốc lá khói trắng, Trịnh Đình Vũ chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Khuê, nhớ tới những lần cô cau có làm nũng, những lần cô vui vẻ cười đùa...!nhưng càng đau lòng hơn khi nhớ lại khoảnh khắc cô đanh thép chất vấn hắn.

Buổi tối hôm ấy, những lời nói của Ngọc Khuê thực sự khiến hắn khó chịu, bực bội vô cùng.

Biết rằng với tính cách ngang như cua của cả hai, nếu còn nói nữa chắc chắn sẽ cãi nhau to nên hắn mới quyết định mặc quần áo đi ra ngoài cho khuây khoả.
Trịnh Đình Vũ định tìm đến quán rượu là nơi trước đây hắn hay lui tới nhưng chẳng hiểu sao đi đến cửa rồi lại quay xe về nhà.

Trong lòng bực tức với Ngọc Khuê nhưng quả thật hắn không nỡ để cô một mình ở nhà.

Vậy là hắn lại đánh xe về nhà.

Tâm trạng của kẻ yêu thật khó hiểu, về đến nhà Trịnh Đình Vũ không đủ can đảm bước vào phòng xem Ngọc Khuê ra sao, cứ đứng trước cửa phòng ngủ hai người lượn đi lượn lại mấy vòng với những suy nghĩ rối như tơ vò: liệu hắn có nên vào hay không?
Và cuối cùng cái "tôi" cao ngạo đã chiến thắng, Trịnh Đình Vũ không bước vào mà đi thẳng lên phòng làm việc, vùi đầu vào đống tài liệu dang dở.

Hắn lựa chọn quay lưng bước đi mà đâu hề biết rằng trong căn phòng kia có người con gái hắn yêu đang chìm mình trong đau thương cơ chứ.
Một loạt những hình ảnh đêm đó chạy về trong tâm trí, Trịnh Đình Vũ thở dài một hơi đầy bất lực.

Gần một tháng qua hai người không nói được với nhau câu nào, may ra khi có mẹ hắn ở đây thì cả hai còn cố diễn cho qua mắt bà nhưng ngay khi bà rời đi thì cả hắn và cô trở về trạng thái chiến tranh lạnh.
Thực ra Trịnh Đình Vũ đã không còn quá tính toán chuyện tối hôm đó cô chất vấn hắn, điều hắn thực sự sợ là khi mình nói chuyện với cô, Ngọc Khuê sẽ nói: "Chúng ta kết thúc đi.

Em nhận ra mình chưa thật sự yêu anh." Cái suy nghĩ này dai dẳng đeo bám khiến hắn không đủ can đảm nói chuyện với cô.

Không phải Trịnh Đình Vũ chưa từng chứng kiến sự tuyệt tình của Ngọc Khuê.

Ngày trước dù đã mang thai nhưng vẫn lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời hắn với một câu giải thích ngắn gọn: "Thoả thuận đã xong." thì giờ cô cũng có thể vì lí do không yêu hắn mà chấp nhận lựa chọn rời đi.

Một người phụ nữ thông minh khiến người ta ngưỡng mộ và yêu quý nhưng ắt hẳn cũng khiến người khác khó chịu, thậm chí còn là tổn thương.

Ngọc Khuê là người phụ nữ mạnh mẽ có chính kiến riêng, lần này chỉ cần cô quay lưng bỏ đi thì xem chừng hắn làm gì còn cơ hội níu kéo cô nữa.

Nhưng im lặng mãi cũng không phải là cách.

Dường như chiến tranh lạnh giữa hai người ngày càng kéo dài thì chẳng có ai được lợi cả, cả hai đều chịu tổn thương.

Vậy nên Trịnh Đình Vũ đã thông suốt, thời gian qua như vậy đã quá đủ rồi.

Hắn nhớ cô, nhớ cái tính tình sáng nắng chiều mưa nhưng luôn khiến hắn cảm thấy ấm áp, nhớ cái miệng nhỏ xinh lúc nào cũng chu lên trách mắng nhưng thực sự quan tâm hắn rất nhiều.

Chẳng có lí do gì mà hắn phải cố tỏ ra lạnh nhạt với cô thêm cả.
Ngày mai thôi, khi ngày mai nắng lên, Trịnh Đình Vũ hắn sẽ chạy sang phòng ngủ, ngồi bên cạnh giường chào buổi sáng nằng nụ hôn ngọt ngào với Ngọc Khuê, ôm cô thật chặt trong lòng và nói rằng: "Vợ ơi như vậy đủ rồi.

Đừng dày vò nhau nữa được không, những ngày qua đủ khiến anh sống không bằng chết."
Chỉ là Trịnh Đình Vũ đâu biết rằng, nếu hắn chờ đến sáng mai chứ không phải ngay đêm nay thì hắn chẳng còn cơ hội nói nữa..