Hoá Ra Đã Yêu

Chương 22: Chương 22






Câu nói của ông Trịnh rơi vào tai Trịnh Đình Vũ không sót một từ nào.

Hắn bàng hoàng tiến lại gần phía giường bệnh, chăn gối được gấp ngay ngắn như được trả phòng cẩn thận.

Trịnh Đình Vũ nhăn mày, thở dài đưa tay lên bóp trán.
"Có người đã làm thủ tục xuất viện cho cô ấy rồi."
Một y tá tiến nhanh về phía hắn, khuôn mặt lo lắng vì nãy giờ bị người của ông bà Trịnh tra hỏi quá nhiều về vấn đề sao không thấy bệnh nhân phòng này đâu.

Cô ta thấy Trịnh Đình Vũ nói vậy như bám được cọng rơm cứu mạng:
"Đúng vậy anh Trịnh, có một người phụ nữ ăn mặc rất sang trong đã làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân phòng này.

Họ có giấy tờ xác nhận là người thân của bệnh nhân nên chúng tôi chỉ theo đúng luật, hoàn thành thủ tục cho họ.".

Truyện Dị Giới
Người thân? Trịnh Đình Vũ nhăn mày, cố nhớ xem Ngọc Khuê còn người thân nào không.


Trên pháp luật chỉ còn hắn là chồng, là người thân duy nhất của cô còn vợ chồng nhà chú thím của Ngọc Khuê đã sớm vào tù rồi.

Vậy còn ai mà hắn không biết chứ?
Một người cảnh sát được ông bà Trịnh gọi đến điều tra, sau một thời gian hỏi và xem lại các giấy tờ liên quan đến Phạm Ngọc Khuê từ lúc nhập viện đến lúc xuất viện, anh ta bước vào phòng, nói:
"Thưa ông bà và anh Trịnh, theo như những gì tôi điều tra thì cô Phạm Ngọc Khuê không phải bị bắt cóc, có đầy đủ giấy tờ xuất viện được người nhà bệnh nhân và bác sĩ xác minh.

Hơn nữa căn phòng không hề có dấu vết của việc xô xát có nghĩa là bệnh nhân hoàn toàn không phản kháng với người đưa mình rời khỏi bệnh viện." Nói đến đấy người cảnh sát đưa cho Trịnh Đình Vũ những gì mình vừa điều tra được xong nói tiếp: "Vậy nên ông Trịnh nói đến việc bắt cóc chỉ là suy đoán cá nhân, không hề có bằng chứng xác thực."
Trịnh Đình Vũ xem một lượt những bằng chứng cảnh sát đưa cho sau đó hắn được phía bệnh viện cho xem lại camera an ninh.

Trong video được lưu lại, Ngọc Khuê hoàn toàn không có phản kháng gì với việc bị đưa đi.

Toàn bộ quá trình cô rời viện đều là những tên vệ sĩ áo đen đi kèm, không hề thấy xuất hiện cái người mà bệnh viện xác nhận là "người thân" của Ngọc Khuê đâu cả.

Dễ dàng đoán được chắc người đó đã hoàn thành thủ tục xuất viện trước rồi cho thuộc hạ đến đón Ngọc Khuê rời đi.
Xem đến đây, Trịnh Đình Vũ biết rằng việc này không thể nhơf cảnh sát nữa rồi, toàn bộ bằng chứng đều cho thấy Ngọc Khuê là người chủ động bỏ đi chứ không phải bị bắt cóc hay ép buộc gì.

Trịnh Đình Vũ kìm nén sự khó chịu trong lòng, hắn cố trấn tĩnh bản thân, quay người lại nói với cảnh sát và bác sĩ:
"Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, nghe chừng không thể tìm được vợ tôi từ bệnh viện này rồi."
Nói xong hắn bỏ đi luôn để lại ánh mắt ngơ ngác khó hiểu và một vài thái độ coi thường trước vẻ hống hách của Trịnh Đình Vũ.

Sau khi không thu lại được tin tức gì từ phía bệnh viện và cảnh sát, ông bà Trịnh trở về nhà ngjir ngơi trước còn Trịnh Đình Vũ đi tìm một người bạn của mình để giúp đỡ, người đó chính là Lương Thế Quang.

Hắn gọi người anh em này đến nhà để bàn về việc tìm kiếm tung tích của Ngọc Khuê.
Lương Thế Quang nhận được điện thoại thì mau chóng đến thẳng nhà của Trịnh Đình Vũ, bước vào nhà chào hỏi ông bà Trịnh một vài câu rồi đi thẳng lên phòng làm việc trên tầng.

Lương Thế Quang gõ cửa hai cái cho phải phép rồi trực tiếp vào luôn không cần sự cho phép của chủ nhân căn phòng.

Giờ phút gấp rút như bây giờ, Trịnh Đình Vũ chẳng hơi đâu mà so đo việc phép tắc với thằng em kết nghĩa này nên cứ mặc kệ cậu ta.
Lương Thế Quang ngồi xuống ghế sofa phía đối diện bàn làm việc, quay ra nhìn người anh kết nghĩa của mình vẫn đang đứng ở cửa sổ, trên tay cầm ly rượu như đang suy tính điều gì.


Lương Thế Quang là người chủ động phá bỏ bầu không khí yên lặng này trước:
"Em có vừa nghe qua hai bác nói chị dâu mất tích.

Sự việc như thế nào vậy?"
"Không hẳn là mất tích, khi tôi xem camera an ninh thấy cô ấy khá thoả hiệp trong việc rời đi nên không phải bắt cóc hay ép buộc." Trịnh Đình Vũ lắc đầu phản đối.
"Lẽ nào chị ấy thực sự bỏ đi.

Anh đừng quên trước đây chị ấy có thể thì bây giờ..."
"Trước đây có thể nhưng bây giờ chắc chắn không.

Tôi tin tưởng tình cảm và cảm xúc của cô ấy, không thể bồng bột bỏ tôi mà đi được."
Không để Lương Thế Quang nói hết, Trịnh Đình Vũ cắt ngang lời.

Hắn không muốn ai hiểu nhầm về Ngọc Khuê cả.

Hắn hiểu trong mắt người anh em kết nghĩa này Ngọc Khuê là người phụ nữ đủ vô tình đến mức mang thai còn chấp nhận ôm bụng bầu bỏ đi.

Nhưng đó chỉ là cái nhìn phiến diện, Lương Thế Quang không hiểu ngày đấy Ngọc Khuê đã lí trí thế nào khi bỏ đi chứ không hề ngu muội.


Nhưng dù nghĩ thế nào thì lần này Trịnh Đình Vũ dám chắc, Ngọc Khuê không bỏ hắn mà đi.

Hắn tin vào tình yêu của họ, dù lần trước có cãi vã vì chuyện không tin tưởng đối phương nhưng thật ra hắn vẫn luôn tin vào tình cảm của Ngọc Khuê dành cho mình.

Niềm tin của kẻ đang yêu khó lòng mà lay chuyển được, Lương Thế Quang chẳng muốn thuyết phục gì thêm, hắn đặt câu hỏi ngược lại cho Trịnh Đình Vũ:
"Nếu không bỏ trốn vậy chị ấy đi đâu, chính anh cũng đã khẳng định không phải bắt cóc còn gì."
"Đây cũng là điều tôi thắc mắc nên mới gọi cậu đến đây giúp tôi điều tra." Trịnh Đình Vũ lúc này mới tiến về phía ghế sofa ngồi vào vị trí ghế chính giữa, đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt nhìn Lương Thế Quang tỏ rõ sự cần giúp đỡ từ hắn.
Đón nhận ánh mắt cầu xin sự trợ giúp của Trịnh Đình Vũ mà Lương Thế Quang suýt sặc nước bọt.

Trong suy nghĩ của Lương Thế Quang, người anh này từ lúc quen biết gần như chẳng nhờ vả hắn cái gì, hai lần nhờ thì đều liên quan đến người phụ nữ tên Phạm Ngọc Khuê kia.

Đúng thật chỉ cần yêu vào là kẻ nào cũng trở thành nô lệ của tình yêu.
"Được rồi anh thu lại ngay ánh mắt này giùm em.

Bây giờ phía bệnh viện không thể điều tra được gì thêm thì em nghĩ mình nên lật ngược lại vấn đề: Tại sao chị dâu phải đến bệnh viện dẫn đến việc sinh non?".