Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 35: Chương 35





Hà Dương cảm thấy mấy ngày nay mọi việc không suôn sẻ, sự phát triển của công ty dường như đang bế tắc, không những không kiếm được tiền mà còn mỗi ngày một thua lỗ.

Trước mắt còn có một khoản vay phải hoàn trả, nhưng không có tiền trong tài khoản.
Còn con gái ở nhà không làm ông yên tâm, tìm người làm bạn trai cũng không tìm ai tốt lại tìm một thằng nhóc nghèo nhà quê không có tiền, thật sự tức chết ông.
Sau khi đến công ty, vẻ mặt Hà Dương không tốt đi thẳng vào phòng họp, sáu thành viên hội đồng quản trị đã đợi sẵn ở đó.
“Hà chủ tịch, cuối cùng cũng đến.” Mã Nguyên thành viên hội đồng quản trị nhìn thấy Hà Dương xuất hiện, ngồi ở trên ghế nhẹ giọng nói, tựa hồ chờ Hà Dương xuất hiện xem kịch hay, không có dấu vết khẩn trương lo lắng trên khuôn mặt anh ta mà trái lại là vẻ hả hê khi thấy người khác gặp nạn.
“Giám đốc Mã, anh đang chờ xem kịch hay của tôi sao?” Hà Dương lạnh lùng liếc nhìn Mã Nguyên, dây chuyền vốn của công ty sắp đứt, nhưng hắn lại không vội, rõ là muốn lợi dụng cháy nhà hôi của.
"Tôi có thể xem kịch hay gì chứ? Không phải mọi người đều làm vì công ty sao? Ngay cả 10 triệu tiền nợ cũng không giải quyết nổi, anh làm chủ tịch cũng không có ý nghĩa gì.


Mọi người nói có phải không?" Mã Nguyên đang nói nhìn về vị giám đốc Hội Thần Dương, sau đó những người khác trong ban giám đốc gật đầu đồng ý.
"Hừ, tôi có thể giải quyết số tiền này là được? Các người thật sự đánh giá thấp tôi." Hà Dương lạnh lùng đứng lên khỏi chỗ ngồi sau khi để lại những lời này, muốn dựa vào bọn họ để giải quyết khoản vay mười triệu e rằng không thể, ở lại chỉ lãng phí thời gian.
“Vậy thì chúng ta sẽ chờ tin vui từ Hà chủ tịch.” Khóe miệng Mã Nguyên giễu cợt, hắn vẫn sai người ta ém xuống khoản vay mười triệu này, đến ngày cuối cùng mới thông báo, thật sự khiến ông trở tay không kịp.
Thương trường như chiến trường, lúc này Hà Dương mới biết Mã Nguyên đã giở trò.
Sau khi trở lại văn phòng chủ tịch, Hà Dương tức giận vỗ bàn tỏ vẻ bực tức.
“Mã Nguyên này, dám đâm lén tôi.” Hà Dương rất tức giận, khi có cơ hội nhất định phải loại hắn khỏi hội đồng quản trị, nhưng việc quan trọng nhất lúc này là giải quyết xong khoản vay mười triệu trước đã.
"Gọi giám đốc tài chính đến cho tôi."
Hà Dương yêu cầu thư ký gọi giám đốc tài chính, một người đàn ông trạc ba mươi bốn mươi tuổi, trông sắc sảo và có năng lực đi tới.
“Ngô Hạo, tài khoản của công ty có bao nhiêu vốn lưu động?” Hà Dương kích động, vừa lấy ra một bao thuốc lá từ trong ngăn bàn làm việc vừa nói.
“Chủ tịch, vốn lưu động trên tài khoản về cơ bản không còn một đồng, trước đó anh Mã đã dùng hết để mua đất trống.” Ngô Hạo hạ kính xuống thành thật nói.
Hà Dương cũng biết chuyện mua đất, còn là do ông ký, dù sao đất ở phía đông thành phố rất tốt, rất thích hợp để phát triển khách sạn, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có khoản vay mười triệu đến hạn trả.
Trong tài khoản thật sự không có tiền, hôm nay muốn tìm được người cho ông vay chắc chắn cũng không thể, chưa kể số tiền lớn như vậy, thành phố Thanh Thủy có bao nhiêu người có thực lực như vậy để cho ông vay.
Để mua mảnh đất trống đó, nhà cửa xe cộ cũng đã được thế chấp nên không thể vay lại được nữa.
"Mã Nguyên tính kế thật sự là hung ác, tôi từng bước sa vào bẫy của hắn, còn chưa cho tôi thời gian để chuẩn bị tiền." Hà Dương âm thầm ngậm điếu thuốc trong miệng, cảm thấy bực bội.


Sau đó ông muốn tìm một cái bật lửa, sờ soạng khắp người vừa vặn tìm thấy nó trong quần.

Ông duỗi tay rút ra, vừa hay ba tấm chi phiếu mà Vương Thành nhét cho ông tối qua cũng nằm trong túi này.

Ông lấy bật lửa ra sơ ý làm rơi ba tấm chi phiếu trên đất.
Hà Dương không thèm để ý, hiện giờ ông đang không có tâm trạng, nhưng giám đốc tài chính Ngô Hạo bên cạnh vô tình nhặt ba tấm chi phiếu lên chuẩn bị đưa cho Hà Dương, nhưng khi anh liếc nhìn một tấm chi phiếu trong đó, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
"Hà chủ tịch, không phải ông đã chuẩn bị sẵn chi phiếu mười triệu rồi sao? Tại sao phải nghĩ cách khác?"
“Chi phiếu mười triệu? Ở đâu?” Hà Dương quay lại bối rối hỏi sau khi rít vài hơi thuốc.
"Không phải là cái này sao? Nó còn được bảo lãnh bởi tập đoàn hàng đầu thế giới, Morogan Consortium, thông dụng ở các ngân hàng trên toàn thế giới." Giám đốc tài chính Ngô Hạo ngạc nhiên nói.
“Không thể nào, đó là một tấm chi phiếu trống.” Hà Dương nhất định không tin một cậu trai nhà nghèo thật sự có thể viết một tấm chi phiếu mười triệu làm quà tặng cho mình, nếu là thật thì lai lịch của cậu ta thật kinh khủng!
Tập đoàn Morogan tán thành và tùy ý cho đi mười triệu, đoán chừng ngay cả người giàu nhất thành phố Thanh Thủy cũng không làm được, huống hồ là một gã nhà quê nghèo.

"Sao là chi phiếu trống được ? Khi tôi còn là thực tập sinh ở phố Wall ở nước M, tôi đã nhìn thấy loại chi phiếu này, hoàn toàn là thật." Ngô Hạo xác nhận lại điều đó.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Hạo, trong lòng Hà Dương hơi rung động.
"Tập đoàn Morlogan Consortium, ý cậu tấm chi phiếu này là thật?"
Mặc dù trong lòng Hà Dương vẫn có chút không tin tưởng, nhưng ông sửng sốt không nói nên lời, lẽ nào tên nhóc nghèo kia không giả bộ, mọi chuyện cậu ấy nói đều là sự thật? Và tấm chi phiếu mười triệu không phải là chi phiếu nói bằng miệng mà có thể rút được tiền thật.
Ông chợt nhớ tới những gì cậu thanh niên nghèo nói trước khi đi, thời gian sẽ chứng minh những gì cậu nói.

Nghĩ đến đây, Hà Dương không khỏi run lên trong lòng, cậu ta là ai mà có thể tùy tiện đưa ra mười triệu.