Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 11: Mười hai tiếng




Cẩn Ngôn kiên định đáp lại Thi Mạn

- Đáng!

Người mà cô tìm kiếm suốt ngần ấy năm, dù đã định sẵn sẽ sớm chia xa thì bây giờ vì nàng mà làm chút việc, có gì mà không đáng chứ. Thi Mạn khẽ thở dài

- Chị biết rồi. Chị sẽ cố gắng, có điều, chị cũng không thể hứa trước điều gì.

- Cảm ơn chị, Mạn tỷ.

Cẩn Ngôn cúp máy, tìm một chỗ ngồi xuống. Cô tiếp tục nghiên cứu, trong trường hợp Thi Mạn không thể can thiệp vào việc sắp xếp chương trình, nhất định phải tìm ra giải pháp khác. Ngoài ra, cô cũng cần tìm hiểu về vị giáo sư họ Tiêu kia. Để người khác cam tâm tình nguyện giúp mình, đâu chỉ đơn giản một hai câu nói là xong, hiểu rõ đối phương mới có cơ may giành ưu thế về phía mình. Việc tìm hiểu này giao lại cho Tử Tân, dù sao Tử Tân trong lĩnh vực này cũng có chuyên môn hơn cô. Soạn một tin nhắn gửi đi rồi lại trầm ngâm nhìn máy tính bảng. Không biết từ lúc nào, cô đối với việc của người khác lại toàn tâm toàn ý như vậy, Cẩn Ngôn của hai mươi mấy năm qua, dường như chỉ trong mấy tháng đã hoàn toàn thay đổi rồi, thay đổi chỉ vì muốn bảo vệ một người...


Chuông điện thoại reo liên hồi, là Thi Mạn gọi đến

- Mạn tỷ, em đây.

- Tiểu Ngôn, chị đã liên hệ với bên tổ chức rồi, có điều họ nói, cùng lắm chỉ có thể giúp chúng ta thay đổi thời gian bài phát biểu của giáo sư Tiêu thôi, hoạt động chung của hội thảo, liên quan đến rất nhiều người, lại toàn những người có địa vị trong giới y học, không thể tuỳ tiện hành xử được.

- Em biết rồi, cảm ơn chị, Mạn tỷ.

Cẩn Ngôn thở dài, đây là kết quả cô đã dự đoán được từ trước. Đã như vậy, chỉ có thể sử dụng đến cách cuối cùng... Một lần nữa nhấc máy gọi cho Tử Tân

- Có chuyện gì vậy? Mình vẫn chưa thu thập xong thông tin về giáo sư Tiêu.

- Mình biết rồi, cậu cố gắng càng nhanh càng tốt. Nhưng hiện tại mình muốn cậu đặt vé máy bay cho mình.

- Mình đã nói vé...


- Không phải đến Hồng Kông mà là đi Nam Ninh - Cẩn Ngôn cắt ngang lời Tử Tân.

- Sao lại đến Nam Ninh?

- Không thể bay thẳng từ Bắc Kinh đến Hồng Kông được, vậy chỉ còn cách bay vòng. Bay từ Bắc Kinh đến Nam Ninh rồi từ Nam Ninh đến Hồng Kông. Ngoài ra, ngay tối nay mình sẽ trở về Bắc Kinh, chiều về chắc vẫn sẽ có vé, cậu chuẩn bị đặt cho mình hai vé về, giờ cụ thể chiều nay mình sẽ nhắn lại.

- Ngô Cẩn Ngôn, cậu điên rồi à? Bay như vậy thì riêng thời gian đi cũng đã mất ít nhất sáu tiếng, cậu còn muốn trong ngày trở về, sao có thể chịu được chứ?

- Cậu cứ nghe theo mình đi. Nhanh chóng đặt vé, đừng làm lỡ việc của mình.

- Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Cơ thể quan trọng, sức khoẻ quan trọng, không thể để mai rồi đi sao?

- Không thể. Nhanh chóng đặt vé cho mình đi, càng sớm càng tốt.


- Ngôn Ngôn...

- Đừng phí thời gian thuyết phục mình nữa, đặt vé xong thì gửi cho mình.

- Mình biết rồi...

Tử Tân nhanh chóng gửi lại thông tin vé máy bay cho Cẩn Ngôn. Có thể mua được vé sát giờ như thế này, cũng không dễ dàng gì, gửi lại một tin nhắn cảm ơn rồi bắt đầu chạy sang khu vực sảnh check-in. Nhớ mỗi lần tới sân bay cùng nàng, luôn là trạng thái phải nhanh chân chạy như thế này, lần nào cũng ở trong tình trạng sắp lỡ máy bay. Vừa nghĩ cửa không tự chủ mỉm cười, nếu có lúc muộn máy bay thật để ở bên cạnh nàng, cùng nhau có nhiều thời gian nói chuyện, tìm hiểu cũng tốt...

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Nam Ninh, đủ ngắn để cô không cảm thấy quá mệt mỏi nhưng cũng đủ dài để sự nóng ruột trong cô càng lúc càng lớn. Xuống máy bay liền nhận được toàn bộ thông tin về giáo sư Tiêu mà Tử Tân đã thu thập được. Cẩn Ngôn nhanh chóng nhắn lại một lời cảm ơn vội vàng, cũng là cách để cô thông báo đã đến nơi bình an. Chỉ có ba mươi phút chuẩn bị để di chuyển tiếp đến Hồng Kông, cô phải nhanh lên mới kịp. Chạy không ngừng nghỉ, thậm chí không cần chú ý xung quanh để kịp giờ. Đến lúc ngồi trên máy bay, khi những người xung quanh đều lần lượt nhắm mắt nghỉ ngơi, Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục chăm chú đọc thông tin của giáo sư Tiêu, không bỏ qua bất kì điểm gì dù là nhỏ nhất, không ngừng phân tích tìm ra những điểm có lợi nhất để chuyến đi này của cô không vô nghĩa. Đến khi đến Hồng Kông, bản thân quả thực có chút mệt mỏi, liên tục di chuyển lại không ngừng suy nghĩ suốt cả quãng đường dài như vậy, thật dễ khiến con người ta nản lòng... Mở điện thoại lên, nhìn vào màn hình, một lần nữa tự nhủ, giờ không phải lúc mệt mỏi, vẫn có một người đang đợi cô. Một tin nhắn xuất hiện trên màn hình, là tin nhắn của Thi Mạn
[Chị nghe Tiểu Tân nói rồi, em nhất định muốn đến Hồng Kông trong ngày hôm nay. Chị đã cử nhân viên của Dương Hoa đến đón em. Có điều, Tiểu Ngôn, chị vẫn phải nhắc nhở em. Em nhanh chóng giải quyết dứt khoát mối quan hệ với Tần Lam đi. Đừng để càng lúc càng lún sâu, rồi đến lúc không thể thoát ra được nữa. Lúc ấy, tất cả mọi người đều sẽ vướng vào rắc rối]

[Em biết rồi, Mạn tỷ. Cảm ơn chị]

Cô bước ra khỏi cửa an ninh, quả nhiên thấy có người đã chờ sẵn

- Ngô tiểu thư, Xa tiểu thư muốn tôi đưa cô về Dương Hoa.

- Được rồi, không cần nói nhiều, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.

Cẩn Ngôn từ chối nhiều lời với cậu nhân viên trước mặt. Hiện tại, cô chỉ muốn đến Dương Hoa, tự mình xem xét tình hình. Có thể nói, trước nay Cẩn Ngôn luôn là một con người rất tự tin. Cô tin vào năng lực của bản thân, cũng tin vào sức mạnh xoay chuyển càn khôn của Bách Gia. Thế nhưng... Lần này thực sự có chút thiếu lòng tin... Lỡ như cô không thuyết phục được giáo sư Tiêu thì sao? Lỡ như cô không giúp được gì cho nàng thì sao? Lo sợ khiến cho tự tin trong lòng cô giảm đi mất mấy phần...
Đến khách sạn, cậu nhân viên giúp cô mở cửa xe. Cẩn Ngôn bước xuống, vừa đi vừa hỏi

- Hội thảo khoa học hiện tại được tổ chức ở đâu?

- Hội thảo được tổ chức ở hội trường lớn của khách sạn. Tiểu thư có muốn đến xem thử?

- Không cần - Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu - Khoảng mấy giờ thì hoạt động chiều nay kết thúc?

- Thông thường là khoảng năm giờ ba mươi phút ạ.

- Được, tôi biết rồi. Anh mở một phòng cho tôi đi, cho người chuẩn bị cho tôi một bộ vest.

- Vâng, tiểu thư.

Cẩn Ngôn vào phòng, đồ cô cần rất nhanh đã được mang đến. Một lượt đọc lại các thông tin cần thiết rồi đứng dậy đi tắm. Phải chuẩn bị cho bản thân trạng thái tốt nhất. Bước ra khỏi phòng tắm, gọi một tách cà phê, đứng dựa vào cửa kính ban công, chầm chậm thưởng thức, sự bình thản kì lạ trước một trận đánh lớn. Cẩn Ngôn thầm nghĩ, khung cảnh ở đây cũng thật đẹp. Nếu chỉ đơn thuần đến đây để nghỉ dưỡng thì thật tốt, giả sử có cơ hội cùng nàng đến nơi này nghỉ ngơi thì còn gì bằng. Sau đó lại tự cười giễu cợt với ý nghĩ của mình, cô và nàng là gì của nhau chứ? Cùng đi nghỉ dưỡng... Thôi thì đợi khi nàng và hắn kết hôn, cô sẽ đặc biệt tặng một chuyến trăng mật vậy, khung cảnh đẹp đẽ này, thật mong nàng cũng có thể thấy. Liếc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, thay quần áo, trang điểm lại, nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu, cũng có chút khí chất tổng tài rồi. Quả quyết mở cửa bước ra!
Cẩn Ngôn đi qua sảnh khách sạn, tiến tới hội trường lớn. Hoạt động chiều nay vẫn chưa kết thúc, Cẩn Ngôn tiến tới chỗ nghỉ gần đó ngồi xuống, ngoài mặt tỏ ra bình thản chờ đợi nhưng kì thực, trong lòng bắt đầu bồn chồn không yên... Đợi một lát, cửa hội trường mở ra, theo chương trình mà Cẩn Ngôn nhận được, tối nay là thời gian tự do, vậy nên những người bước ra đều nhanh chóng rời khỏi. Cô hướng mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được người mà cô đang chờ, nhanh chân bước tới

- Giáo sư Tiêu - Cô cất tiếng gọi.

Người đàn ông trung niên quay lại nhìn cô, Cẩn Ngôn bước tới, nở nụ cười tiêu chuẩn đưa tay ra

- Giáo sư Tiêu, chào ông.

Giáo sư Tiêu lịch sự bắt tay cô, nhíu mày suy nghĩ, có lẽ là để nhớ xem đã từng gặp cô hay chưa nhưng không có tác dụng

- Cho hỏi cô là?
- Tôi là Ngô Cẩn Ngôn. Giáo sư Tiêu có thể không biết tôi nhưng tôi thì vô cùng ngưỡng mộ danh tiếng của ông đấy.

Cẩn Ngôn mở túi, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho giáo sư Tiêu. Tấm danh thiếp làm từ gỗ đàn hương cán mỏng, toả hương thơm dìu dịu, trang nhã mà sang trọng, đủ để chứng minh thân phận chủ nhân của nó. Giáo sư Tiêu đọc lướt qua, Ngô Cẩn Ngôn, tổng giám đốc tập đoàn Bách Gia... Vô cùng kinh ngạc

- Bách Gia!? Tập đoàn kinh tế lớn nhất đại lục?

Cẩn Ngôn nhìn vẻ ngạc nhiên của ông ấy vẫn bình thản mỉm cười. Giáo sư Tiêu có chút gấp gáp

- Ngô tổng, thất lễ rồi.

- Giáo sư Tiêu, ông đừng nói vậy. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ may mắn có tiền bối trong nhà giúp đỡ thôi. Không giống như ông, đôi tay vàng trong ngành tim mạch khiến người người ngưỡng mộ.
- Ngô tổng quá lời rồi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một bác sỹ bình thường thôi.

- Giáo sư Tiêu khiêm tốn rồi. Có thể gặp được ông, tôi thật sự cảm thấy vinh dự đấy.

- Không dám. Lời ấy phải là tôi nói mới đúng. Không biết Ngô tổng tìm tôi có việc gì?

- Tôi thực sự là ngưỡng mộ tài năng của giáo sư. Không biết tôi có thể có vinh dự mời giáo sư ăn tối và thỉnh giáo một chút kiến thức không?

- Ngô tổng muốn mời tôi ăn tối? - Giáo sư Tiêu kinh ngạc.

- Đúng vậy. Tuy giờ này có hơi sớm một chút. Không biết giáo sư có phiền không?

- Không phiền, không phiền.

- Vậy mời giáo sư.

- Được được.

Cô cùng giáo sư Tiêu đi đến nhà hàng của khách sạn. Vì còn sớm, nhà hàng khá vắng người, chọn một bàn trong góc, tương đối kín đáo. Cẩn Ngôn không muốn đặt phòng riêng, sợ rằng sẽ làm không khí căng thẳng quá mức. Sau khi chọn xong đồ ăn, cô quay lại mỉm cười nhìn giáo sư Tiêu
- Tôi nghe nói lần này giáo sư mang đến hội thảo một bản tham luận liên quan đến bệnh xơ vữa động mạch?

- Đúng vậy. Thực ra bệnh lý này đã được tìm ra từ lâu. Cũng đã có một số phương pháp điều trị, có điều, tôi vẫn muốn đưa ra thêm các phương pháp mới mà bản thân đã nghiên cứu, cùng mọi người thảo luận.

Giáo sư Tiêu nghe có người hứng thú với đề tài của mình cũng vô cùng cao hứng nói không ngừng nghỉ. Cẩn Ngôn cũng rất kiên nhẫn ngồi nghe và thảo luận cùng ông. Giáo sư Tiêu tươi cười

- Ngô tổng, không ngờ người bận bịu như cô cũng có thời gian tìm hiểu nhiều như vậy về chuyên ngành tim mạch. Kiến thức khiến tôi kinh ngạc đấy!

- Giáo sư Tiêu, ông lại nói đùa rồi. Bản thân tôi ngồi trước mặt ông nói những lời này cũng cảm thấy vô cùng ngại, biết rõ là người có chuyên môn cao ở đây lại vẫn múa rìu qua mắt thợ. Không dám nhận khen ngợi.
- Ngô tổng khiêm tốn quá.

Đồ ăn được bê ra. Cẩn Ngôn mỉm cười nói cảm ơn

- Nào, giáo sư Tiêu, mời ông. Tôi thực sự không nghĩ bản thân là người quá khiêm tốn, chỉ là biết người biết ta mà thôi. Kẻ ngoại đạo như tôi, thực sự vô cùng ngưỡng mộ kiến thức và kĩ năng chuyên môn của giáo sư. Giáo sư nghĩ sao nếu cuốn sách sắp xuất bản tới đây của giáo sư, Bách Gia đứng ra làm tài trợ và truyền thông?

- Ngô tổng, cô thật biết cách làm người khác bất ngờ đấy. Thông tin nhanh nhạy như vậy, đến cả chuyện tôi muốn phát hành sách cũng biết rồi.

- Chỉ là tình cờ thôi - Cẩn Ngôn tươi cười - Giáo sư thấy sao, ông muốn cùng Bách Gia hợp tác không?

- Chuyện tốt như vậy, đâu dễ gì từ trên trời rơi xuống. Ngô tổng nói xem, tôi có gì để trao đổi với cô?

- Giáo sư Tiêu quả nhiên là người thực tế. Có điều, lần này tôi đến, mang theo thành ý muốn hợp tác phát hành sách của ông thực sự chỉ đơn giản vì lòng ngưỡng mộ đối với ông mà thôi.
- Thực sự chỉ có vậy? - Giáo sư Tiêu có chút không tin.

- Chắc chắn rồi.

Giáo sư Tiêu hơi nhíu mày, dường như vẫn cảm thấy khó tin. Cẩn Ngôn thu liễm lại nụ cười tươi sáng, dần dần trở thành dáng vẻ tổng tài có chút lạnh lùng

- Còn điều kiện thực sự mà tôi muốn đem ra trao đổi với ông là chức trưởng khoa khoa tim mạch, bệnh viện Bắc Kinh.

Giáo sư Tiêu kinh ngạc nhìn cô. Cẩn Ngôn chậm rãi tiếp tục

- Trưởng khoa Lý của khoa tim mạch đã già rồi. Qua mấy tháng nữa sẽ về hưu. Giáo sư Tiêu và giáo sư Lâm không phải là hai phó trưởng khoa sao? Tôi biết rằng, hai người dù ngoài mặt không công khai nhưng thực chất đang ngấm ngầm cạnh tranh từng chút một cho vị trí này. Tôi cũng biết, giáo sư Tiêu ở khoa tim mạch là người có chuyên môn, có tay nghề cao hơn cả, có thể nói là còn vượt cả trưởng khoa hiện tại, có điều, điều kiện của giáo sư không tốt bằng giáo sư Lâm, không có người nâng đỡ như giáo sư Lâm. Nhưng, chỉ cần ông muốn, Bách Gia hoàn toàn có thể đứng sau hậu thuẫn cho ông, xét về tiềm lực hay vị thế, tuyệt đối không thua bất kì công ty, tập đoàn kinh tế nào. Ông là người có chuyên môn, hôm nay gặp ông, tôi lại càng khẳng định điều đó, nếu chỉ vì một chút yếu tố ngoại cảnh mà không đến được vị trí vốn dĩ nên thuộc về ông thì thật sự đáng tiếc.
Giáo sư Tiêu im lặng nhìn cô. Cô gái nhỏ này thực sự khiến người khác phải kinh ngạc, chuyện nội bộ của khoa, người trong khoa còn chưa chắc hiểu rõ, vậy mà cô lại có thể nắm chắc đến vậy... Chưa kịp để ông nghĩ thông, cô đã tiếp tục

- Tôi biết vốn dĩ ông cũng không phải người quá khó khăn, chẳng qua vì ông quá bận bịu lo cho gia đình. Một người mẹ già thường xuyên đau ốm cùng một cậu con trai chuẩn bị bước vào kì thi cao trung, quả thực không phải là một gánh nặng dễ dàng gì. Người bình thường, có lẽ đã sớm gục ngã, vậy nên, tôi lại càng ngưỡng mộ ông. Giáo sư nghĩ sao nếu như Bách Gia tài trợ một suất học bổng cho con trai ông?

Quá nhiều điều kiện tốt được Cẩn Ngôn đưa ra, đánh vào những điểm trọng yếu nhất trong tâm lý của con người, ước mơ danh vọng và tình yêu gia đình. Giáo sư Tiêu dường như vẫn chưa hết kinh ngạc, hiểu rõ về ông như vậy, xem ra điều tra rất kĩ càng, đến có chuẩn bị như vậy, điều kiện của cô chắc chắn cũng không dễ dàng... Cẩn Ngôn cũng không vội, chậm rãi nhấp một ngụm trà, chờ đợi phản ứng của người trước mặt. Giáo sư Tiêu gượng cười
- Ngô tổng, thì ra cô đã điều tra kĩ như vậy về tôi.

- Chỉ là tìm hiểu một chút thôi mà. Muốn đàm phán thành công, phải hiểu rõ về đối tác của mình, đây là nguyên tắc kinh doanh - Cô mỉm cười.

- Vậy cô nói đi, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?

- Việc này cũng nằm trong chuyên môn của giáo sư thôi. Tôi cần ông trở về Bắc Kinh, phẫu thuật cho một bệnh nhân.

- Chuyện này, xong hội thảo...

- Ngay tối nay - Cẩn Ngôn bổ sung thêm.

- Ngay tối nay? - Giáo sư Tiêu kinh ngạc.

- Đúng vậy. Nếu không phải việc gấp gáp, tôi cũng không dám mạo muội đến đây làm phiền giáo sư như thế này.

- Bệnh nhân đó làm sao? Cô có thể nói qua tình trạng của bệnh nhân cho tôi không?

- Tình trạng cụ thể thì tôi cũng không nắm rõ. Bác sỹ Vương, giáo sư có biết không?

- Tiểu Khả?

- Phải rồi, hình như cô ấy tên là Vương Viện Khả. Tôi được nghe qua cô ấy. Bệnh nhân hiện tại đã bị tắc động mạch vành, huyết áp, nhịp tim tăng cao, chỉ cần một cơn xúc động cũng có thể dẫn tới tử vong. Tình trạng đó nguy hiểm thế nào, chắc giáo sư cũng hiểu rõ. Vậy nên, tôi mong ông có thể thực hiện phẫu thuật càng sớm càng tốt.
- Ca bệnh này, nghe thực sự có chút phức tạp... Cho dù tôi có nhận lời với cô, trở về ngay ngày hôm nay để phẫu thuật cũng chưa chắc bệnh nhân đã đáp ứng đủ yêu cầu phẫu thuật. Có rất nhiều biến chứng y khoa có thể xảy ra, rủi ro là rất lớn. Hơn nữa, tôi cũng không thể tự ý bỏ hội thảo, như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện.

- Chính vì khó khăn nên tôi mới tìm đến giáo sư. Tôi biết mỗi cuộc phẫu thuật đều có hể xảy ra rất nhiều biến chứng nhưng ít nhất vẫn phải làm gì đó chứ không thể đứng nhìn bệnh nhân ở trong tình trạng nguy hiểm như vậy được. Còn về hội thảo, giáo sư yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức, đưa ông kịp thời trở lại. Đây là lời hứa chắc chắn của Ngô Cẩn Ngôn tôi với giáo sư!

Giáo sư Tiêu lần nữa im lặng, ông biết cuộc phẫu thuật này có bao nhiêu rủi ro, cái giá phải trả có thể rất đắt. Có điều những điều kiện tốt như Cẩn Ngôn đưa ra, cơ hội hợp tác với Bách Gia, không phải lúc nào cũng tự nhiên xuất hiện... Cẩn Ngôn bình tĩnh đứng dậy
- Giáo sư Tiêu, ông từ từ dùng bữa, suy nghĩ về đề nghị của tôi. Tôi còn một chút công việc cần giải quyết, lát nữa sẽ quay lại.

- Được.

Cẩn Ngôn ra ngoài gọi điện thoại cho Tử Tân

- Vé máy bay mình nhờ cậu đặt đã có chưa?

- Có rồi, hai vé, bảy giờ ba mươi xuất phát. Mình lập tức gửi lại thông tin cho cậu.

- Tốt rồi. Cảm ơn cậu, Tử Tân.

- Không có gì. Cậu an ổn về đây giải thích rõ ràng cho mình là được rồi. Mệt không?

- Không sao. Thư ký Khương, cậu quá coi thường Ngô tổng của cậu rồi - Cẩn Ngôn trêu chọc.

- Rồi rồi. Biết cậu giỏi rồi, nhanh chóng về đây đi.

Cẩn Ngôn cúp máy, cậu nhân viên đón cô vẫn luôn túc trực chờ đợi cô phân phó. Cẩn Ngôn đi đến

- Anh hãy giúp tôi xoá bỏ ghi chép việc tôi đã đến đây.

- Dạ? - Cậu nhân viên không hiểu.

- Chính là xoá bỏ mọi thứ, xem như tôi chưa từng đến đây, anh làm được không?
- Dạ được, tiểu thư.

Cậu nhân viên gật đầu. Dù gì cậu ta cũng đã được Thi Mạn dặn dò rất kỹ, phải hết sức giúp đỡ cô trong mọi việc. Vậy nên đối với yêu cầu của cô, nhất định phải nhất nhất nghe theo.

Cẩn Ngôn gật đầu, quay trở lại nhà hàng. Giáo sư Tiêu có vẻ như đã dùng xong bữa tối, cũng đã có câu trả lời cho cô, thấy cô liền nói

- Ngô tổng, cô quay lại rồi.

- Giáo sư Tiêu, đồ ăn có hợp khẩu vị không?

- Đều tốt. Ừm, đối với đề nghị của cô, Ngô tổng, cô có chắc chắn có thể thực hiện toàn bộ?

- Người làm ăn lấy chữ tín làm đầu. Tôi nói được, làm được - Cẩn Ngôn khẳng định.

- Vậy... Tôi nhận lời với cô.

Cẩn Ngôn nhẹ mỉm cười, đưa tay ra

- Giáo sư Tiêu, rất vinh dự được hợp tác với ông lần này.

- Cảm ơn cô đã tin tưởng, Ngô tổng.

Hai người bắt tay, giao ước dù không có giấy tờ nhưng đã được lập nên một cách chắc chắn bằng sự tin tưởng. Cẩn Ngôn cảm nhận, trong lòng đã có chút nhẹ nhõm hơn. Giáo sư Tiêu hướng cô hỏi
- Ngô tổng, bao giờ chúng ta xuất phát?

- Hai mươi phút nữa, giáo sư kịp chuẩn bị không? - Cẩn Ngôn liếc đồng hồ, trả lời.

- Được.

- Vậy hai mươi phút nữa, tôi sẽ đợi giáo sư ở cửa khách sạn.

Hai người rời khỏi nhà hàng, đúng hai mươi phút sau, cả hai có mặt ở cửa khách sạn, nhanh chóng di chuyển đến sân bay. Ngồi trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, Cẩn Ngôn âm thầm thở phào, những gì có thể làm cho nàng, cô đã làm hết sức, giờ chỉ có thể trông đợi vào ý trời.

Tiếp viên bắt đầu đẩy xe đồ ăn đi dọc khoang hành khách. Lúc này Cẩn Ngôn mới nhớ ra, bản thân cả ngày nay chưa ăn một bữa tử tế nào. Sáng chỉ qua loa ăn một chút đã ra khỏi nhà, giờ ăn trưa là lúc cô đang ngồi trên máy bay đọc tài liệu, hoàn toàn không để ý đến bữa ăn, xuống máy bay cũng chỉ ăn tạm một thanh socola, lúc nãy ở khách sạn đã gọi đồ ăn tối nhưng sau khi giải quyết công việc, không động đến chút nào đã rời đi. Đến giờ này vẫn còn có thể an ổn ngồi đây đã là một kì tích... Trên máy bay chỉ có một ít đồ ăn nhẹ, cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng ăn, nếu không đến khi xuống máy bay, người phải nhập viện đầu tiên có lẽ chính là cô.  Giáo sư Tiêu ở bên cạnh dường như có chút nhàm chán
- Ngô tổng, tôi có thể hỏi cô một việc được không?

- Giáo sư cứ hỏi - Cô ăn nốt miếng bánh cuối cùng, đáp lại.

- Bệnh nhân đó rốt cuộc có quan hệ gì với cô? Để cô dốc nhiều tâm sức như vậy, hẳn là một nhân vật rất đặc biệt.

Cẩn Ngôn đang uống nước bỗng khựng lại, từ từ hạ cốc xuống. Giáo sư Tiêu thấy thái độ của cô liền nói thêm

- Tôi cũng chỉ là hơi tò mò một chút. Nếu cô không muốn có thể không trả lời.

- Bệnh nhân đó...

Cẩn Ngôn suy nghĩ, nói đúng ra thì ba của Tần Lam đâu có quan hệ gì với cô...

- Cứ coi như là người nhà của tôi đi. Phải, là người nhà.

- Coi như? - Giáo sư Tiêu khó hiểu.

Cẩn Ngôn cũng không muốn giải thích nhiều, cô còn mối quan tâm khác

- Giáo sư Tiêu, tôi còn một việc muốn nhờ cậy ông được không?

- Ngô tổng còn việc gì?

- Ừm... Việc lần này tôi đến Hồng Kông mời giáo sư trở về, có thể giúp tôi giữ bí mật với những người khác được không? Tất cả mọi người, kể cả các bác sỹ.
- Ý của cô chính là, tôi tự mình tình cờ quay về và chưa biết gì về bệnh nhân kia đúng không?

- Phải. Ông cứ coi như tình cờ có việc phải quay về. Tình trạng cụ thể của bệnh nhân, bác sỹ Vương nhất định sẽ tự mình tìm đến giáo sư để nói. Lúc ấy, ông phối hợp diễn một chút, có thể không?

- Được, tôi nhận lời, giữ bí mật giúp cô.

- Cảm ơn giáo sư.

Sau gần ba tiếng, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay Bắc Kinh. Trời bắt đầu vào đêm, cô cùng giáo sư Tiêu trực tiếp đi đến bệnh viện Bắc Kinh, vào đến cửa, mỗi người một hướng, giáo sư Tiêu đi về hướng khoa tim mạch, Cẩn Ngôn chậm rãi đằng sau. Hiện tại chưa có việc gì cho cô, hơn nữa, ngày hôm nay cũng đã quá mệt mỏi rồi, hơn mười hai tiếng làm việc không ngừng nghỉ, riêng lịch trình di chuyển đã khiến người bình thường lắc đầu ngao ngán, thêm vào ăn uống không quy củ... Nãy giờ Cẩn Ngôn luôn cảm thấy bụng có chút đau, dường như bệnh đau dạ dày lại tái phát... Tìm một chỗ ngồi ở sảnh, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, căn bệnh đau dạ dày chết tiệt này...
Một lát sau...

Điện thoại của Cẩn Ngôn đổ chuông liên hồi nhưng cô không nhấc máy, thậm chí còn không nhúc nhích. Một nhân viên đứng gần đó nghe tiếng điện thoại reo liên tục liền tiến về phía cô

- Cô gì ơi, điện thoại của cô kêu kìa.

Cẩn Ngôn vẫn không có phản ứng... Người đó khẽ lay cô

- Cô gì ơi, cô...

Một thân ảnh nhỏ bé trong khoảnh khắc liền đổ gục xuống. Nữ nhân viên hốt hoảng lay cô

- Cô gì ơi! Cô ơi!

Cẩn Ngôn vẫn như cũ, một chút phản ứng cũng không có...

Ps: Dạo này tương tác truyện có vẻ không cao. Là do mình ra chương chậm hay vì các bạn không thích câu chuyện này? 🤔🤔🤔