Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 179: Vượt ngục đi




Hôm sau, Hương Diệp tự mình đến Ngọc Cầm cung truyền chỉ ý của Hoàng thượng, Cầm Phi bây giờ được giải trừ lệnh cẩm, nhưng lúc này lại truyền ra tin thân thể Cầm Thụy yếu ớt, ở trong cung mệt nhọc hơn một tháng, cộng thêm tâm tư tích tụ, dễ dàng sinh bệnh.

Hinh Phi nghe thấy Cầm Thụy đã được gỡ bỏ lệnh cấm, đi cùng với Xảo Phi đến thăm, đến nơi thấy Hương Diệp cũng đang ở đó, chỉ nói bệnh của Cầm Phi khá nặng, không biết lúc nào mới khỏe lại.

Hinh Phi cùng Xảo Phi nói mấy câu với Cầm Thụy, lúc này mới u sầu quay người rời đi, chờ người đi hết, Cầm Thụy mới đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hương Diệp.

Hương Diệp đưa tay muốn đỡ nàng ta dậy, lại bị Cầm Thụy cản lại, “Cầm Thụy tự biết đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, lừa gạt ân điển của Hoàng thượng, còn cả Hương Diệp, Hương Diệp muội muội, ngươi cầu xin Hoàng thượng ân huệ này, để Cầm Thụy được toại nguyện, phần ân tình này, Cầm Thụy cả đời cũng sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Cầm Thụy.” Hương Diệp thấp giọng gọi nàng, đỡ nàng ta dậy, nhìn vào mắt Cầm Thụy, nghiêm túc nói, “Ngươi phải nhớ, ngươi bây giờ là bệnh nhân thời kỳ cuối, trận bệnh này muốn diễn xong cũng không dễ dàng, chờ thời điểm đến, Hoàng thượng sẽ an bài ngươi lấy thân phận Tư Giám sử đến đất phong, ngươi có thể bảo đảm, không ai có thể nhận ra ngươi chứ?”

“Cầm Thụy bảo đảm.” Cầm Thụy nhìn Hương Diệp, ánh mắt thanh thấu, “Chỉ cần có thể ở bên Tiêu Vương gia, Cầm Thụy nguyện ý sống thân phận nam tử cả đời.”

“Đời này, Tiêu Cẩm có ngươi, ta cũng yên lòng.” Hương Diệp kéo tay Cầm Thụy, dùng nhan đạm mạc, lại mang theo một chút ấm áp. Cầm Thụy nhìn Hương Diệp, tựa hồ như có một chớp mắt đã hiểu ra, tại sao Tiêu Cẩm lại chung tình với nàng ta như vậy, tuy nàng không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng một thân khí chất tuyệt hảo, tuổi đời còn non, nhưng thông hiểu vô cùng, chỉ đơn giản nhìn vào đôi mắt của nàng thôi đã cảm thấy nàng không chỉ là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, cách cư xử lạnh nhạt như nàng ấy, quật cường mà lại dám đảm đương, giờ thực hiếm thấy.

Tiêu Cẩm nói, thật ra Hương Diệp Nhi là một người rất biết chăm sóc người khác.

Cầm Phi ở trong Ngọc Cầm cung giả bệnh, tuy nói thống khổ, nhưng có Ngọc Sanh Hàn thay nàng điều chế thuốc làm cho mạch tượng hỗn loạn, cũng không để cho ai nhìn ra manh mối gì.

Việc Cầm Phi phải làm lúc này, chính là chờ đợi, trên tay nắm chặt một chiếc bình, trong bình là một viên thuốc giả chết, chuyện này, chỉ có thể xin lỗi phụ thân.

Nhìn đêm tối dần buông, Cầm Phi đột nhiên nhớ lại một người, ban đầu hắn mượn danh Tiêu Cẩm bảo nàng làm nội ứng trong cung, ai ngờ hắn lại phái sát thủ đến lấy mạng của Hoàng thượng, tuy nói, nàng không yêu Hoàng thượng, nhưng dù sao cũng là phi tử của hắn, vẫn có một phần tình nghĩa.

Sai cho tất cả cung nhân lui ra, Cầm Thụy thay y phục, lặng lẽ xuất cung, đi thẳng về hướng Hình Bộ.

Ánh trăng mông lung, thủ vệ trong cung dường như ít hơn mọi ngày.

Cầm Thụy che kín áo khoác trên người, bước tới Hình Bộ, chính là thời gian thủ vệ thay ca, lúc đi vào, lại thấy cai ngục đã té xỉu, Cầm Thụy trong lòng cả kinh, lỗ tai vừa động, dường như có tiếng nói trong lao.

Khẽ bước lại gần.

Lại thấy Lam vương, còn có một nữ nhân, thanh âm của nữ nhân kia nghe rất êm tai, hình như hơi quen quen, rất giống một cô nương mà Ngọc Khê hầu tuyển chọn lúc trước, tên Lam Điền.

“Hoàng hậu không cho ta ăn uống, ngươi lại lén mang đồ ăn đến, các người rốt cuộc có ý đồ gì?” Minh Lam nhìn chằm chằm Lam Điền, vẻ mặt dò xét, đứng dậy, vóc người cao lớn nhất thời lấn áp Lam Điền.

Lam Điền nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói, “Ta chẳng qua là… muốn để ngươi đi, rời khỏi nơi này, ngươi có thể mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống đơn giản, không phải ngươi đã nói… ngươi từng rất muốn sống cuộc sống như vậy sao?”

“Ha ha ha~” Minh Lam cười lớn, tiếng cười cuồng vọng, lại khiến cho Lam Điền nghe mà bi thương, Minh Lam bỗng ngừng cười, nhìn Lam Điền, ánh mắt ngập tràn giễu cợt, “Ngươi không phải là thực sự tin vào những lời ta nói chứ? Liên Y, ngươi đúng là ngây thơ ghê gớm.”

“Trong lòng ta, quyền thế mới là thứ ta muốn có được nhất.”

“Đó không phải ngươi.”

“Đó chính là ta!” Minh Lam gầm nhẹ một tiếng, ấn Lam Điền vào góc tường, “Thân ở đế vương gia, ta hận tất cả những kẻ chặn trước ta, Ngọc Sanh Hàn cũng vậy, Ngọc Tiêu Cẩm cũng vậy, rõ ràng là một hoàng tử, lại không có nửa điểm dã tâm, tại sao hắn có thể sống đơn thuần như thế, mỗi ngày, chỉ cần phụng bồi Tần Hương Diệp trồng hoa nói chuyện luyện công một chút, cuộc sống nhẹ nhõm tự tại như vậy, mà ta, lúc nào cũng phải chuyên cần luyện võ nghệ, không ngừng học tập không ngừng cố gắng, ngạch nương của ta không giống ngạch nương của Tiêu Cẩm, chỉ cần hắn tốt, bà ấy sẽ hài lòng, ngạch nương của ta thì chỉ biết nói với ta, chỉ cần có quyền thế, mới có thể khiến người trong thiên hạ coi trọng ngươi, mới có thể khiến cho người người cúi đầu xưng thần với ngươi, nếu phải làm, thì phải làm kẻ đứng ở vị trí cao nhẩ! Cho dù đến cuối cùng, bị cả thế nhân phỉ nhổ, đầu lìa khỏi cổ.. ta cũng sẽ không hối hận.”

Lời còn chưa dứt, Lam Điền đột nhiên ôm lấy cổ hắn, thân hình Minh Lam đột nhiên cứng đờ, ngây ngẩn, nhưng lại giống như không có phản ứng, chỉ nghe thấy giọng nói êm ái của Lam Điền quanh quẩn trong tim hắn, “Ta coi trọng ngươi, ngạch nương của ngươi không coi trọng ngươi, bà ấy không hiểu ngươi. Cho dù thế nhân phỉ nhổ ngươi, ta cũng không bao giờ…”

“Bắt đầu lại một lần nữa đi, ngươi có thể sống cuộc sống của chính mình.”

Giọng nói thật thấp, lại cho Minh Lam một tia sáng, đã là tướng bại trận, đã cùng đường, nữ nhân ngốc này, vậy mà còn nói muốn cho hắn một con đường thoát.

Đủ ngu.

Lam Điền buông Minh Lam ra, bên trong gian phòng u ám, không nhìn rõ vẻ cay cay trên nét mặt, nàng đưa cho hắn một tấm lệnh bào, “Thừa dịp thủ vệ thay ca, ngươi thay bộ đồ này vào, rời khỏi quốc đô đi.”

Minh Lam nhìn y phục trong tay nàng, một bộ đồ của thị vệ, không nhịn được hỏi, “Sao ngươi có được bộ y phục này?”

“Đây là y phục của Đoạn Lặc, bảo là muốn xuất cung, đem đi giặt, ta liền thuận tay trộm.”

Khóe miệng Minh Lam giật giật, đây là đồ thị vệ của Đoạn Lặc? Chơi hắn sao, Đoạn Lặc căn bản đâu phải thị vệ, hắn là Ám Vệ của Ngọc Sanh Hàn, cần dùng bộ y phục này sao.

Hơn nữa, đem đi giặt là thế nào? Cung nữ trong cung không biết giặt hay sao?

Nha đầu này cứ ngây thơ như thế mà cũng tin, khó trách…

Bước ra khỏi phòng giam, nhìn một đám cai ngục đã té xỉu, thuốc mê mạnh như vậy, nàng lấy ở đâu ra?

“Thuốc mê này có vẻ lợi hại thật, Hương Nại Nhi rõ ràng nói tỷ ấy chỉ dùng để đánh thuốc mê mấy con chuột thôi mà.” Lam Điền có chút buồn bực, lúc hai người đi ra, Cầm Thụy liền nấp đi, nhìn hai người bước ra ngoài, cửa không có lấy một bóng người, Lam Điền thấy may mắn, “Nghe Ngọc Khê vương bảo hôm nay Cấm Vệ quân có sự điều động, thủ vệ trong cung quả nhiên rất lơi lỏng.”

Minh Lam nghe mà không nhịn được co giật khóe miệng, điều động đến mức nào đi chăng nữa, sao có thể một mống cũng không có? Trong lòng đột nhiên có cảm giác xấu.

“Ngươi nói, Ngọc Khê vương nói với ngươi Cấm Vệ quân có sự điều động?”

“Đúng vậy.”

“Lệnh bài là do Hoàng hậu đưa cho ngươi?”

“Phải.”

“Y phục là Đoạn Lặc xuất cung mang đi giặt?”

“Ừ.”

“Thuốc mê là do thê tử chưa qua cửa của Ngọc Khê vương, Hương Nại Nhi đó đưa?”

“Đúng.”