Hoa Tâm Thuần Chúc Ái

Chương 3




Ngoài cửa sổ, mưa rơi mãi khiến trời chiều càng thêm ảm đạm. Trong phòng, hai nam nhân dây dưa không dứt, dường như có thể quấn lấy nhau như vậy mãi mãi. Cuối cùng, mệt mỏi chiến thắng tất cả, hai người cùng thỏa mãn, miễn cưỡng rời khỏi khách sạn.

Liên Điền khoác trên người bộ âu phục màu bạc cao cấp của nhãn hiệu Prada, đứng ở trên đường y mới phát hiện Lý Kiến phải cao hơn mình tới tám, chín xen-ti-mét. Thân hình Liên Điền thuộc dạng cao gầy, nhưng Lý Kiến còn cao hơn y phân nửa cái đầu, thân thể lại cường tráng. Hai người đứng cạnh nhau chả giống thúc – chất tẹo nào, Liên Điền bị dáng vẻ nam tính của tên đứng bên cạnh che lấp hết thảy – buồn bực vô cùng. Liên Điền mặc dù hai mươi tám tuổi nhưng khuôn mặt ngây ngô như búp bê trong tủ kính.

Lý Kiến mặc áo sơ mi, quần bò; anh tuấn, tự tại. Ánh mắt sắc sảo, nét mặt trầm tĩnh không hề giống một thanh niên mới mười chín tuổi. Hai người đứng ở cửa khách sạn, nhìn qua cũng biết họ vừa làm chuyện gì, quả thật là xứng lứa vừa đôi.

Liên Điền thấy thể hình Lý Kiến mạnh khỏe như vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Anh họ Trình Liên An của y vốn kế thừa dáng dấp cao to, vạm vỡ của nam tử Trình gia – con của anh ta có như thế cũng không có gì là lạ, nói đến đây, Liên Điền tủi thân: nam nhân trong Trình gia dường như chỉ có mỗi Liên Điền là gầy yếu như thế này. Nhiều lúc tự hỏi không biết có phải mẹ y nhặt y ở ngoài đường về nuôi không nữa?

Lại nói về Lý Kiến. Năm ấy, sau khi lễ tang chấm dứt nếu mẫu tử bọn họ ở lại Trình gia, Liên Điền nhất định thực hiện tốt lời hứa suốt đời che chở cho hắn, yêu thương hắn – vì khi nói ra lời hứa đó, Liên Điền xuất phát từ tình cảm và trách nhiệm của bậc trưởng bối đối với con cháu trong nhà. Nhưng bọn họ lại dọn về nông thôn, không ai biết địa chỉ, Liên Điền có muốn tiếp tục tìm kiếm cũng không tìm được. Sau đó lại nghe nói mẹ hắn tái hôn, y cũng không còn hứng thú tìm kiếm họ nữa, biết đâu cứ để hắn có một gia đình mới – như vậy sẽ tốt hơn?

Bây giờ thì hai người không những ngẫu nhiên gặp lại, còn cùng nhau làm tình vô số lần. Liên Điền cảm thấy khó xử, không biết về sau phải đối xử như thế đào với người cháu họ – mỹ nam tử – bỗng dưng xuất hiện trước mặt thế này?

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Liên Điền nhận thấy tốt nhất cứ làm bộ như giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì – đó là cách tốt nhất trong lúc này mà y có thể nghĩ ra.

“Ngươi đang cầm cái gì vậy?” Liên Điền thuận miệng nói chuyện cùng Lý Kiến, thấy hắn đang cầm trên tay một cái hộp không lớn lắm, liếc vào bên trong thấy có vài cái kéo đủ kích cỡ.

“Là thùng dụng cụ của ta. Ta là nhà tạo mẫu tóc”

“Ôi chao! Thật ư?”

“Đúng vậy, khi nào ngươi muốn cắt tóc có thể tới tìm ta”. Lý Kiến nói xong, liếc mắt về phía mái tóc của Liên Điền, dùng con mắt của một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp mà phân tích thì mái tóc của y không dễ nhìn chút nào. “Kiểu tóc này không hợp với ngươi, ngươi không nên lãng phí mái tóc của mình như vậy.”

“Ngươi... ngươi nói cái gì... có tin ta đá ngươi một cước không?” Liên Điền như bị sét đánh, hai chân không vững lùi về phía sau vài bước. “Kiểu tóc của ta do chuyên gia làm tóc nổi tiếng làm a~” Liên Điền nói ra tên của vị chuyên gia kia, còn thêm rằng hắn là người chuyên làm tóc cho các minh tinh, ngôi sao nổi tiếng. “Hắn chính là người thợ giỏi nhất nước, ta đặt hắn nghĩ ra kiểu tóc độc nhất vô nhị này, vạn người không có lấy một a~”

Liên Điền không hề nói dối, bản thân là ông chủ tập đoàn khách sạn Liên Hương. Y luôn cố gắng tạo ra hình tượng thượng lưu nhất cho bản thân: từ quần áo, tóc tai, đồng hồ, phục sức... y đều sưu tập những thứ quý hiếm, thậm chí đặt hàng làm bằng tay, trên đời này không thể có cái thứ hai.

Người khác tầm mắt chỉ vừa quét qua Liên Điền cũng có thể cảm nhận được y là kẻ có tiền, sống một cuộc sống xa xỉ, đồng thời liếc mắt một cái cũng thấy được bản tính y hào phóng – bởi vậy cho nên, thường ngày, không thiếu những kẻ quỳ gối dưới chân y, mong được y chú ý đến.

“Ta biết ngươi tốn rất nhiều tiền để làm kiểu tóc này. Nhưng ngươi có bao giờ nghe câu ‘cái tóc là góc con người’ chưa? Kiểu tóc cũng phải phù hợp với khuôn mặt của chủ nhân. Mặt ngươi thì nhỏ, tóc lại xuề xòa hai bên, giống như một đám lông rậm rạm úp lên một quả trứng chim vậy” Nhìn Liên Điền trước mặt, Lý Kiến đã cố gắng lựa chọn từ ngữ sao cho nhẹ nhàng nhất. Dù sao thì cũng là thành quả lao động của người khác, cùng là đồng nghiệp với nhau, hắn không nên nói xấu sau lưng người ta như vậy.

“Một đám lông rậm rạp úp lên quả trứng chim?” Chết tiệt, Liên Điền bị đả kích tới độ đứng cũng không yên. Âu Dương Lý Kiến chính là tên cù lần nhất trong số những người mà y từng qua đêm cùng. Lời nói thô thiển tới độ có thể vùi dập hết thảy tâm trạng vui vẻ của người kế bên. Trước đó còn cùng nhau hoan ái nóng bỏng, vừa bước xuống giường đã giễu cợt người ta như trứng chim. Nếu biết trước thế này, lúc làm tình, Liên Điền tuyệt đối không ở trước mặt hắn mà biểu hiện khoái cảm si mê, đắm đuối. Lúc bước chân khỏi khách sạn, Liên Điền đã nhủ thầm cho dù chuyện hôm qua y có chút bực mình, nhưng kỹ thuật trên giường của tiểu tử này xem như không tồi, có thể coi đã cho y xúc cảm làm tình mới mẻ, có thể tha thứ cho hắn lần này. Chỉ là, cái miệng của hắn quả thật khiến Liên Điền không thể chịu được, từ đầu tới cuối, chưa bao giờ nói ra một lời khiến y cảm thấy dễ chịu.

“Thúc thúc, đây là danh thiếp của ta, nếu thấy ta nói đúng, cứ tìm tới, ta nhất định sẽ giúp ngươi thay đổi hình tượng”.

Lý Kiến nhét một thanh kẹo cao su vào miệng, nhìn sang thấy người bên cạnh đang u sầu ảo não, vuốt vuốt mái tóc của mình. Lý Kiến khẽ cười, lấy một tấm danh thiếp từ trong quần bò ra đưa cho Trình Liên Điền.

“Ta nói với ngươi rồi, không được gọi ta là thúc thúc” vầng trán Trình Liên Điền nổi cả gân xanh, rống lên.”

Lý Kiến mỉm cười “Như vậy đi, thúc thúc, bye bye!”. Nói xong, hắn nháy mắt một cái, ung dung xách thùng dụng cụ đi vẫy taxi, cứ như thế mà biến mất trong làn mưa phùn.

Còn lại Liên Điền một mình cầm tấm danh thiếp đứng trong màn mưa bay bay.

Nhà tạo mẫu tóc hàng đầu? Có lộn không đó, chíp hôi mười chín tuổi hỉ mũi còn chưa sạch mà là nhà tạo mẫu tóc hàng đầu, nói đùa gì vậy!

Liên Điền khinh thường ném tấm danh thiếp xuống, vội vàng qua bãi đỗ xe của quán Blue gần đó, lấy ra chiếc Porsche cứng cựa của mình, rồ ga chuẩn bị về nhà. Lúc quay xe, Liên Điền vô tình nhìn vào kính phản quang – quả thật rất giống trứng chim mọc lông tùm lum a, vừa dày lại vừa quăn, thật là khó coi!

Chỉ là, từ trước đến giờ, có ai dám nói với y như vậy đâu.

Trước kia, mọi người lên giường cùng y đều nói mái tóc của y đem so với Bae Young Joon còn đẹp hơn gấp mấy lần.

——————————————

Hết tháng năm mưa dầm thấm đất, thời tiết phía nam dần trở nên dễ chịu khoan khoái. So sánh với cái nóng bức của mùa hè tháng sau thì trung tuần tháng sáu bây giờ chính là lúc thời tiết lý tưởng nhất.

Đối với Liên Điền, đây chính là khoảng thời gian thích hợp để phát huy hết công năng của chiếc xe thể thao đời mới mà y mới tậu. Vừa không sợ nắng, cũng chẳng sợ mưa, lúc này mà lái xe thể thao đi dạo mát thì còn gì bằng.

Mặc một bộ âu phục màu xám – thiết kết thịnh hành nhất trong mùa hè năm nay của Armani, Liên Điền dùng keo xịt tóc phớt nhẹ mái tóc của mình ra sau – khoái trá mà lái xe ra ngoài.

Gần đây, việc kinh doanh của khách sạn Liên Hương rất tốt nên Liên Điền không cần phải có mặt thường xuyên tại đó, hầu hết công việc đều do thư ký của y – Tuấn Thần thay mặt giải quyết.

Tuy rằng Liên Điền tốt nghiệp đại học chuyên ngành kinh tế, nhưng trong lúc đi học, y không quan tâm học hành cho mấy. Hơn nữa, khi đó, trong Trình gia còn có rất nhiều người khác có thể đảm đương chức vị tổng giám đốc này. Y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày ngồi lên cái ghế đó, có thể nói là ghét của nào trời trao của nấy cũng nên.

Trước mắt, tuy rằng Liên Điền đảm đương công việc kinh doanh khách sạn của gia tộc nhưng thật sự y không để tâm đến công việc này, chỉ cảm thấy nó vô cùng buồn tẻ. Y chỉ thích lái xe mà rong chơi vào một ngày trời nắng dịu, giống như lúc này vậy. Gió hây hây, hất tung làn tóc rối, Liên Điền bỗng dưng nhớ lại – hôm trước có kẻ dám nói tóc mình như lông rậm mọc ra từ trứng chim.... thế là bao nhiêu ý thơ trong lòng đều tan biến hết, chẳng còn tâm trạng đâu mà du với hí. Liên Điền tự thề với lòng mình – nhất định không bao giờ gặp lại tên xú tiểu tử Âu Dương Lý Kiến đó nữa.

Hai mươi phút sau, Liên Điền dừng xe tại một gara bảo dưỡng xe cạnh bờ biển. Dặn dò mấy người thợ bảo trì cho xe của mình xong, Liên Điền đi thang máy lên khu vực văn phòng của gara – vừa ra khỏi thang máy thì gặp ngay một anh họ khác của mình – Trình Trọng Trì.

“Ây, Trọng Trình, thời tiết tốt như vậy, sao không ra ngoài mà dạo chơi vài vòng? Ngồi ở đây làm cái gì?”

Trọng Trì mặc áo sơmi màu xám, cà vạt màu tím, hắn nhìn thấy Liên Điền mà khuôn mặt tuấn tú không hề có chút nào tỏ ra vui mừng hay chào đón “Ngươi không thấy ta đang làm việc à?” Trọng Trì là một kỹ sư ô tô, là một người đàn ông rất yêu thích công việc, khi hắn đang dở dang công việc – ghét nhất là bị người khác làm phiền. Ngoài ra, hắn cũng không hợp với Liên Điền – y là một kẻ siêu cấp lắm mồm, nói nhiều như thể sợ ngày mai là chết ngay không nói được nữa. Cứ mỗi lần đến gara này là y lại om sòm cả lên, không để cho người khác yên tĩnh được chút nào; đã vậy còn mắc bệnh hoang tưởng, nghĩ rằng Trọng Trì cũng muốn gặp mình.

“Tan ca, ta với ngươi lái xe của ngươi đi câu lạc bộ đêm chơi đi? Xe của ta đang bảo dưỡng ở dưới.” Liên Điền ngồi xuống ghế salon trong văn phòng của Trọng Trì, dương dương tự đắc mà vênh mặt lên.

“Ta không đi được.”

“Tại sao?”

“Xe cho người khác mượn rồi.” Trọng Trì vẫn đang loay hoay ghi chép số liệu trên màn hình máy tính, lạnh lùng mà mở miệng, từ lúc Liên Điền bước vào, hắn chưa ngước mặt lên nhìn y một lần.

“Còn nữa, nơi này cấm hút thuốc, ta còn phải nói cho ngươi nghe bao nhiêu lần nữa?”  Liên Điền quả thật nhớ lại, lần trước tới đây, Trọng Trì có giáo huấn y một trận về chuyện này. Nhưng không sao, ta vốn là kẻ “đãng trí” mà.

“Thật không? Cho ai mượn?” Liên Điền giống như nghe được một chuyện kỳ lạ, hứng thú mà gặng hỏi.

Bản thân là một kỹ sư cơ khí, Trọng Trí vô cùng yêu thích chiếc xe của mình, bình thường, đừng hòng có ai mượn được xe của hắn. Cho dù là người lớn lên từ nhỏ với hắn như Liên Điền thì Trọng Trì cũng chỉ miễn cưỡng cho y đi nhờ vài lần.

“Cho Âu Dương Lý Kiến mượn” Trọng Trì lãnh đạm nói ra cái tên này, hắn không thể nào ngờ được nó lại đả kích Liên Điền như thế nào.

“Cái... cái gì? Âu Dương Lý Kiến?” Liên Điền run run, bỏ điếu thuốc trên miệng xuống “Ngươi dám cho hắn mượn xe? Không sợ hắn va quẹt làm trầy sơn hay dẫn một đám tiểu yêu lên xe mà hút chích sao?”

“Hắn chẳng phải là thân thích của chúng ta sao? Lúc hắn khó khăn, giúp đỡ một chút cũng đâu có mất mát gì.”

“Thân thích gì?”

“Không biết, quên rồi.” Trọng Trì chỉ nhớ Lý Kiến này hình như có quan hệ với Liên An mà thôi, cũng không tường tận lắm. Nhưng mà, có khác gì đâu, Trọng Trì cũng không cảm thấy mình thân thiết gì với tên người nhà đang ngồi trước mặt này.

“Sao hắn lại chạy đến tìm ngươi hỏi mượn xe?” Nếu xét theo quan hệ họ hàng, người mà hắn nên chạy tới mượn xe phải là Liên Điền thúc thúc chứ không phải người bà con xa thêm một nấc là Trọng Trì.

“Hôm đó, ta đến tiệm của hắn hớt tóc, hai bên bỗng dưng nhận ra nhau rồi cho nhau địa chỉ liên lạc” Trọng Trì lắc lắc ly cà phê trong tay, nhớ lại nói.

Ngày ấy, thật ra Trọng Trì mang bạn gái của mình đến đó hớt tóc, bỗng dưng nhìn thấy một người thợ anh tuấn, phong độ hơn người. Trọng Trì chỉ cảm thấy con ngươi đen như mực của người này vô cùng quen thuộc, đang suy nghĩ xem đã từng gặp hắn ở đâu thì hắn lại chạy tới làm quen, còn nói rõ tên tuổi là Âu Dương Lý Kiến, là đứa con ngoài hôn thú của Liên An.

“Chỉ có vậy?” Liên Điền bán tín bán nghi.

“Đúng thế... hắn mới từ nông thôn lên đây. Ngày đó, sau khi Liên An qua đời, hắn cùng với mẹ đi về quê ngoại sinh sống nhiều năm. Sau đó học nghề tại một trường học danh tiếng, đến giờ đã tốt nghiệp được gần hai năm. Hắn đang là nhà tạo mẫu hàng đầu của một salon phía đông thành phố.”

“Hắn ta giỏi như vậy?” có thể là nhà tạo mẫu hàng đầu tại salon mà bạn gái Trọng Trì yêu thích, Liên Điền cảm thán, xem ra tên xú tiểu tử đó có không ít tài năng a~.

“Chẳng lẽ là giả sao? Ngươi nhìn người ta đi, chưa tới hai mươi tuổi đã tự lực cánh sinh, tay làm hàm nhai. Còn ngươi, suốt ngày chỉ biết lấy tiền ở nhà đi ăn chơi đàng điếm.” Trọng Trì chỉ chích kẻ bốc đồng, ăn chơi trác táng nhất Trình gia.

Liên Điền sau khi du học ở Mỹ trở về, y liền kế thừa gia sản Trình gia trong sự soi mói, săm xoe của báo giới.

Trong quá trình kinh doanh khách sạn, dù chưa gây ra thất thoát, sai lầm gì to lớn nhưng biểu hiện của y cũng thường thường bậc trung, tư cách cũng không đủ để làm một nam nhân mà người khác có thể tin cậy. Hầu hết sức lực của y đều dồn vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng, tình nhân của Liên Điền nhiều vô số kể, mỗi người trong số họ đều ôm lý tưởng đào mỏ mà đến bên cạnh y.

Luận mỹ mạo, y xinh đẹp vượt qua nữ nhân.

Luận tiền tài, y xa xỉ vung tiền như rác.

Quan trọng nhất là, Liên Điền không bao giờ soi mói chuyện của tình nhân mình, cho dù có biết họ đến với y vì tiền, thích tài sản của y hơn là thích mình đi chăng nữa thì Liên Điền cũng chẳng quan tâm.

Quan điểm của y rất đơn giản – thích một người không phải là một cái tội. Một người có quá nhiều ưu điểm để kẻ khác ngước nhìn như mình thì chẳng tội gì phải bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt ấy. Cứ vậy, chẳng mấy chốc Liên Điền đã nổi tiếng là một công tử phong lưu, hào phóng, người người đều muốn tiếp cận y để đạt được mục đích của bản thân mình.

“Ngươi cũng đã lớn rồi, tới bao giờ thì mới biết nghĩ đây?” Trọng Trì quở trách Liên Điền, hắn và y, hai người cùng tuổi, nhưng so ra hắn đều nổi trội hơn y. Không chỉ là một kỹ sư cơ khí giỏi giang, hắn còn có một cô bạn gái mà bao người ao ước, gia thế tuy giàu có nhưng không hề ỷ lại mà luôn muốn đứng trên chính đôi chân của mình.

Liên Điền cũng rất hâm mộ Trọng Trì, nhưng mỗi người một chí hướng, Liên Điền cho rằng mọi chuyện trên đời này đều có quy luật nhân quả của nó, y chẳng muốn gượng ép bản thân mình làm gì.

Trọng Trì ngày càng khó chịu, Liên Điền ngồi không yên, chuẩn bị đứng dậy rời đi.