Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 55




Vân Cô Hồng vừa đưa Sở Mộ Hiên tới trước đại trướng liền ly khai, Sở  Mộ Hiên một mình đi vào đại trướng, lúc này Tư Đồ Thanh Lăng chưa vội đứng dậy, chỉ khép hờ mắt nằm trên giường.

“Tìm ta có việc gì? Còn muốn ta lập “công lao” gì cho Minh Thụy quốc nữa sao?” Sở Mộ Hiên vừa vào cửa đã không khách khí hỏi.

Tư Đồ Thanh Lăng chậm rãi mở mắt, nhìn Sở Mộ Hiên, cười nói: “Sủng vật ngoan, vẫn còn sinh khí à, hôm nay trẫm gọi ngươi đến cũng không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua muốn hôm nay để ngươi hầu hạ trẫm thay y phục thôi.”

“Ngươi…” Sở Mộ Hiên vừa định phản ứng với cái lí do nhàm chán này của Tư Đồ Thanh Lăng, lại đột nhiên thấy cách đó không xa, trên bàn chính là tình báo quân sự của Minh Thụy quốc! Để đạt được tình báo, Sở Mộ Hiên đành phải kìm nén lửa giận, thân thủ lấy y phục bên cạnh, đi tới bên Tư Đồ Thanh Lăng.

“Ha hả, hôm nay sao lại nghe lời như thế a, có phải đã yêu trẫm rồi không, sủng vật ngoan?” Tư Đồ Thanh Lăng trêu trọc nói.

“Ít nói nhảm, mau mặc!” Mặt Sở Mộ Hiên đỏ lên, trầm thanh nói.

“Được! Mặc! Ha ha!”

Sau khi Tư Đồ Thanh Lăng mặc xong y phục, thỏa mãn vươn vai, bước đi thong thả rời khỏi đại trướng, Sở Mộ Hiên nghe thấy Tư Đồ Thanh Lăng nói vọng từ ngoại trướng: “Thời tiết hôm nay thật đẹp a! Thật là tiết trời tốt để thảo luận chiến lược tác chiến!”.

Thừa thời cơ Tư Đồ Thanh Lăng rời khỏi đại trướng, Sở Mộ Hiên nhanh chóng đến trước án thư, kế hoạch tấn công Yến Bình quốc đang bày ra trên mặt bàn, Sở Mộ Hiên vốn có thể đọc qua một lần là nhớ, liền vội vàng nhìn lướt, nhớ kĩ nội dung tình báo.

Đúng lúc này, Tư Đồ Thanh Lăng quay trở về trướng, tâm trạng vui vẻ nên hắn không phát hiện hành động bất thường của Sở Mộ Hiên, hắn đi đến bên người Sở Mộ Hiên, khiêu khích vuốt ve hai má hắn, rồi từ từ đưa môi mình ấn lên đôi môi đỏ mọng của Sở Mộ Hiên.

“Ngươi làm gì! Sở Mộ Hiên liều mạng giãy giụa, nhưng không được bao lâu, hắn chậm chạp ngừng động tác, mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, bởi Sở Mộ Hiên cảm thấy có một vật cứng đang đặt cạnh hạ thân của mình, càng làm cho Sở Mộ Hiên hổ thẹn đó là, phân thân của chính hắn cũng có sự thay đổi tương tự.

Tư Đồ Thanh Lăng phát hiện hạ thân mình biến hóa, hắn đột nhiên buông Sở Mộ Hiên, bực bội dậm chân, thấp giọng nói: “Đáng chết, hiện tại không phải là lúc làm chuyện này!” Câu nói khiến Sở Mọ Hiên âm thầm bật cười trong lòng, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm, may mắn sự thay đổi của bản thân không bị Tư Đồ Thanh Lăng phát hiện.

“Ngươi đi đi! Ta còn có việc!” Tư Đồ Thanh Lăng hướng Sở Mộ Hiên hạ lệnh trục khách.

Sở Mộ Hiên vừa nghe, vội vàng ly khai đại trướng, bởi vì chính hắn cũng sắp nhịn không được. Trở lại lều trại của mình, Sở Mộ Hiên vội vàng sao chép những thông tin tình báo vừa rồi ra giấy, chuẩn bị giao cho đại ca.

Tối hôm sau, Sở Mộ Hoan quả nhiên đến đây, Sở Mộ Hiên vội đem những gì mình thu thập được cho hắn.

Sáng sớm vài ngày sau đó, mỗi ngày Tư Đồ Thanh Lăng đều gọi Sở Mộ Hiên tới hầu hạ hắn thay y phục, mà Sở Mộ Hiên cũng mượn cơ hội này thu thập một ít thông tin tình báo quân sự quan trọng. Thông tin từ Sở Mộ Hoan chuyển tới chỗ Đinh Thừa tướng đã hơn chục ngày, Tư Đồ Thanh Lăng đều không nhận ra có điều gì khác thường.