Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 92




Nháy mắt tới buổi trưa hôm sau, Sở Mộ Hiên mới tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng gọi vài tiếng, nhưng không thấy ai trả lời. Sở Mộ Hiên biết Cầm Nhi nhất định lại lên núi hái thuốc, dược dưỡng thai mà hiệu thuốc bắc bán không có mấy tác dụng với hắn, cho nên Cầm Nhi thường xuyên lên ngọn núi gần đây hái chút thảo dược an thai bổ thân để Sở Mộ Hiên dùng. Ai, cũng thật sự làm khổ Cầm Nhi.

Lúc này, bụng Sở Mộ Hiên kêu òng ọc mấy tiếng nhắc nhở hắn bản thân chưa nếm qua thứ gì từ đêm qua đến giờ. Trước mắt Cầm Nhi còn chưa trở về, Sở Mộ Hiên mới quyết định tự mình nấu vài món.

Sau khi gian nan mặc quần áo, Sở Mộ Hiên dùng một tay chống thắt lưng, tay còn lại chống ván giường, trúc trắc đứng dậy. Nhưng còn chưa đi được vài bước, bụng đột nhiên truyền đến một trận quặn đau, đau đến mức khiến Sở Mộ Hiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Chuyện gì vậy, mấy đứa, có phải đói bụng không, đừng lo lắng, phụ thân đi làm cho mấy đứa chút thức ăn.” Sở Mộ Hiên một bên trấn an hai tiểu gia khỏa nghịch ngợm trong bụng, một bên chậm chạp bước xuống phòng bếp.

Không nghĩ tới vừa nhóm lửa xong, đau đớn trong bụng lại càng thêm mãnh liệt, Sở Mộ Hiên đành phải ngồi xuống đất lạnh, chịu đựng đau đớn ngày càng nghiêm trọng. Một lát sau, đau đớn vẫn không giảm bớt, mà Sở Mộ Hiên lại cảm giác được hậu huyệt dường như có chất lỏng ấm nóng chảy ra. Nhất thời một loại dự cảm mơ hồ xâm chiếm lấy Sở Mộ Hiên, hắn run run sờ xuống hậu huyệt, thế nhưng đưa ra là hai tay đầy máu.

Trời ạ! Hài tử! Sở Mộ Hiên kinh hãi, giãy dụa đứng lên, nhưng đau nhức trong bụng lại khiến cho hắn bất lực. Rất nhanh, Sở Mộ Hiên liền té xuống đất, bất tỉnh nhân sự…

Chờ tới khi Sở Mộ Hiên tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, Cầm Nhi thì ở một bên bận rộn. Hắn theo bản năng nhìn xuống bụng, phát hiện bụng vẫn như trước tròn tròn cao ngất, lúc này mới dám thở phào một hơi.

Cẩm Nhi thấy hắn tỉnh, liền lấy một viên Hồi Xuân hoàn đưa Sở Mộ Hiên ăn, nói: “Công tử, ngài cũng thật là hù chết Cẩm Nhi, lúc ta hái thuốc về đã thấy ngài té xỉu trong phòng, khố gian nhiễm đầy máu tươi, lúc ấy quả là dọa đến ngây người!”

“Là ta không tốt, không ngoan ngoãn nằm trên giường, thực xin lỗi. Nhưng mà Cẩm Nhi này, ít nhiều nhờ ngươi mà đứa nhỏ mới có thể bảo trụ, cám ơn ngươi.” Sở Mộ Hiên suy yếu cười cười, trả lời.

“Nào phải công lao của Cầm Nhi, là nhờ Hồi Xuân hoàn của sư phụ mới đúng. Nếu không, lấy y thuật của Cầm Nhi, căn bản cứu không được đứa nhỏ.”

“Thế à? Lại là Hồi Xuân hoàn, xem ra Hồi Xuân hoàn của Vân Cô Nhạn đúng là thuốc hay. Nếu lần sau có cơ hội gặp lại Vân Cô Nhạn, nhất định phải cảm ơn hắn tử tế!” Sở Mộ Hiên nói đùa.

Chẳng qua hiện tại Cầm Nhi chẳng có tâm tình nào nói đùa cùng Sở Mộ Hiên, chuyện vừa qua càng khiến cho hắn hiểu rõ, lấy y thuật của bản thân, đến khi Sở Mộ Hiên thực sự tiến vào sản trình, ắt hẳn không thể giúp Sở Mộ Hiên an sản, bảo trụ ba người bình an. Như vậy biện pháp trước mắt, là xin sự trợ giúp của sư phụ –  đệ nhất thần y Minh Thụy quốc Vân Cô Nhạn, xem ra cũng chỉ có sư phụ, mới có thể cứu được Sở Mộ Hiên. (Raph: Hầu hết trong mỗi câu chuyện đam mỹ hoặc ngôn tình, đều tồn tại một ĐỆ NHẤT thần y =)))))

Tuy rằng biết rõ một khi sự phụ nắm được nơi bọn họ ẩn thân, Tư Đồ Thanh Lăng tất nhiên cũng sẽ đến, nhưng tới thời điểm này, Cầm Nhi cũng thực sự chẳng thế chú ý nhiều như vậy, nay hết thảy đều phải coi sự an nguy của công tử và bọn nhỏ là điều quan trọng nhất.

Chủ ý đã định, Cầm Nhi lập tức dùng bồ câu đưa tin cấp báo cho Vân Cô Nhạn, báo cho bọn họ biết nơi mình đang ở, hy vọng Vân Cô Nhạn có thể sớm tới nơi, bảo hộ phụ tử ba người Sở Mộ Hiên bình an.

Đương nhiên, Cầm Nhi làm tất cả những việc này, đều trong tình trạng dấu diếm Sở Mộ Hiên, vụng trộm tiến hành.