Hoa Thủy Tiên

Chương 27: Chương 26 : Hoa Kiểu Lam vs Hoa Mạt Hương.





Đúng vậy!
Ta đã ngầm 'tưởng' xem anh rể tương lai củacó dáng người ra sao. Ân, đó là tên Mạnh Thi 'đoán' ngầm của ta.
Ta ngồi trên cái cây to xanh rực rỡ dưới ánh trăng sáng bóng loáng inbóng râm lấp ló trong màn đêm khuya a~~
Ta đã nói với chính mình rằng sẽ còn gặp lại tỷ tỷ thân yêu của ta. Ai, thật happy lucky mà~~
(em tự kỷ rồi à? A a a)
Ta ngắm nhìn tỷ tỷ từ xa, ta tưởng tượng lúc hai chúng ta sẽ như thếnào a? Có phải là ôm nhau khóc rống nức nở kể chuyện thương tâm không ta? Hay là vừa thấy ta đã 'bụp' vào mặt, đá ta ra hô to: 'chết đi, ngươi cút cho ta a, baonăm qua sao ngươi lại bỏta . . .@/ &%*= . . .' không nhỉ?
Nghĩ lại thật là rùng mình ta a~~
Ta định bỏ đi thì dừng cước bộ lại. Trong khôngkhí có mùi máu tươi thoang thoảng gió thổi bay đi, a, nghe kĩ sẽ còn thấy âm thanh binh khí va chạm kịch liệt nữa. A ha, thật là thú vị a, ta phải đi xem náo nhiệt thôi a~~
(tên này nhàn rỗi thật ấy nhỉ?)

. . .
Hửm? Gì vậy nè?
Trước mặt ta là một tên nam nhân như xinh đẹp, í, hay gọi là mỹ nhân luôn đi.
Á? Hắn trừng mắt ta kia kìa~~ thật đáng sợ!
"Ngươi là ai?" nam nhân người đầy máu, điều hòa nhịp tim cùng hơi thở, hét to.
"Ta là ai ư? A ha ha. . ." ngươi dám quát ta đấy à? (là hét chứ không phải quát nha!) "Ta nói cho ngươi biết à nha. Ta chính là người nổi tiếngnhất khu phố này, là người có biệt danh đẹp trai, ách, là người ngọc thụ lâm phong, phong lưu tuyết nguyệt, nguyệt là tên tỷ tỷ ta, a nha, ta còn là người sắc nước hương trời, mười đời tám kiếp xinh đẹp như tiên, kiên cường như người điên, tiến lên làm đầu, trầu ta không ăn, canh ta chưa uống, rau muống đã muốn đã ăn qua, khổ qua ta không nuốt qua, là ta thích kẹobạch nha, lúc nào cũng lí nha lí nhảnh, thích chạy lảnh cảnh . ..@/:_; &%*=<>. . ." tùm lum tùm la.
". . ." a a a a a a a, ta đang gặp người điên a a a a a a a
"Nói trọng điểm đi!"
Í tên nam tử đó trên đầu đầy hắc tuyến, nổiđầy gân xanh, phi thường mặc áo xanh~~
(tên này có vấn đề 'não bộ' rất lớn? T.T)
"Ta là Hoa Kiểu Lam."
"Ngươi, khụ khụ, ngươi họ Hoa? Là họ hoàng thất, khụ khụ, ta, tại sao, khụ khụ. . ."
"Oh my god! Đại hoàng tử Hoa Mạt Hương đấy à? Thật không tin nổi nha? Ta có nằm mơ không ta? "
"Ngươi. . ."
"Đừng nóng vội đại ca. Tuy rằng ngươi không gặp qua ta, cũng không thấy ta. Nhưng ta đã không ít lần gặp qua ngươi, cũng không ít lầnthấy ngươi."

". . ." tên này thích ăn nói vần từ gần nhau đấy à? "Khụ khụ."
"Đại ca a, uống thuốc nè! Cứ yên tâm đi a, ta không có hại gì ngươi đâu a, ngược lại còn giúp đỡ ngươi nữa đó đại ca à. Ta biết ngươi e ngại ta mà, biết người không biết lòng . ..adgjmptwadmgjmtp.a. . ." tùm lum tùm la
". . ." ta không chết vì độc mà chết vì thủng màng lỗ ta @.0
VỤT! ! !
Biến mất! Hoàn toàn biến mất rồi!
Cái tên 'Hoa Kiểu Lam' vừa rồi đã đi mất dạng. A? Thật khó hiểu a? Nhưng đáng tiếc là Hoa Mạt Hương ta đây vẫn chưa dịp hảo hảo tâm mà nói với hắn. Haizz...
"Khụ khụ." Hoa Mạt Hương ho vài tiếng nhìn thuốc viên màu trắng mà im lặng nhíu mày.
Đáng tiếc là ta đây trúng độc 'quá' nặng màthôi. Không có đủ thời gian để tán gẫu mà may rằng công lực ta có thể khắc chế độc trong một thời gian nhất định nhưng cũng đủ để có người đến cứu ta. Hoa Kiểu Lam a Hoa Kiểu Lam. Ta sẽ 'phi thường' mà nhớ tên ngươi mà 'báo đáp' ân tình này...
Còn Hoa Kiểu Lam ta đây thì. . .
"A ha ha, ta thắng rồi a~~"

"Hừ. Còn lâu." nam tử áo tím trừng mắt Hoa Kiểu Lam, bàn tay bóc lábài.
"Lão đại, ta được 21 điểm a?" nam tử áo lam xòe xòe mấy lá vài bài.
"Ah~~?" Hoa Kiểu Lam tiếu ý thốt lên.
"Đệ đệ ngốc ạ, sao tự nhiên đưa bài ra cho người ta xem a?" nam tửáo tím mặt đầy hắc tuyến, nước mắt cạn khô.
"A? Vậy.."
"Thua..."
"A ha ha. . ." Hoa Kiểu Lamcười to.
(3 đại nam nhân các ngươi việc gì không làm lại đi đánh bài, í, là điếm số trên lá bài a~~ T.T)