Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 179




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả người Âu Lan bị anh làm cho mê muội, ánh mắt mê đi vì kh0ái cảm, trên cánh môi đỏ không ngừng r3n rỉ. 

- Hải Phong... em... rất thích... 

Anh dừng hôn ở ngực, m*t nhẹ qua cánh môi đang run rẩy vì k1ch thích. 

- Hôm nay anh sẽ phải ăn em thật no. Nói rồi, anh thả người xuống ghế, nhấc hắn hai chân cô đặt lên bàn, tay lại vuốt v3 bên đùi non, ánh mắt thâm sâu ngắm nhìn. Hơi thở trở nên khó kiểm soát. 

- Anh... đừng nhìn như vậy.....em... ưm... 

Cô ưỡn người né tránh nụ hôn của anh, cả người bắt đầu bị tê liệt, h@m muốn càng lúc càng bùng lên dữ dội, cô không kiểm soát được mình mà trở thành một con mèo hoang, cả người giật giật liên hồi theo từng đợt sóng trào.Anh như chạm đến tận cùng của cực kh0ái trong người cô. Âu Lan ngồi bật dậy, luồn tay qua tóc anh bóp nhẹ. 

Advertisement

- U...ahhhh... em... 

- Thích chứ? 

- Có... em rất muốn... 

Khi không còn chịu nổi sự k1ch thích đến tột cùng ấy, cô lùi người lại tránh nụ hôn của anh. Ánh mắt lạc đi cầu xin. 

Advertisement

- Em...không chịu nổi nữa... quá k1ch thích... 

Hải Phong li3m nhẹ môi mình cười thỏa mãn. Âu Lan kéo anh lại gần, vội vàng cởi áo anh nhưng lúc này có người gõ cửa. Chẳng nghĩ ngợi gì, cô nhảy xuống khỏi bàn, ôm quần áo chui tọt dưới chân anh. 

Cả hai nhìn nhau vừa k1ch thích vừa ngượng ngùng. Hải Phong cài lại cúc áo mới lên tiếng. 

- Mời vào. 

Lão quản gia vào phòng, mang cho anh một cốc trà nóng và một tập văn kiện. 

- Phu nhân pha trà cho thiếu gia còn văn kiện này bà ấy nhắc cậu kí để sáng mai họp trong hội nghị ban giám đốc. 

- Uhm 

Định trả lời ừ nhưng âm thanh phát ra thì có hơi lạc giọng. Bà vợ anh đang lúi húi không yên phận, cái đầu nhỏ đang gặm lấy vật chủ nhỏ của anh mà trêu đùa. Cả người Hải Phong căng lên, hai tay nắm chặt để kìm nén ngọn lửa d*c vọng do vợ đang đốt. 

- Thiếu gia, cậu không sao chứ? 

Thấy ông hỏi vậy, anh cố lấy vẻ mặt bình thản lắc đầu mà không trả lời vì lại sợ không kiềm chế được mà phát ra âm thanh ám muội. 

Anh không còn đọc được văn kiện, tay run rẩy, nhanh chóng kí vào rồi đẩy ra đầu bàn cho quản gia.Anh phải kìm nén đến khổ sở để lên tiếng. 

- Ông mang cho mẹ tôi đi. 

Lão quản gia mang đi nhưng ra đến cửa lại quay mặt vào. 

- Phu nhân dặn, sáng mai cuộc họp sẽ diễn ra lúc 9 giờ ạ. 

Anh giật mình nắm chặt tay vào thành bàn đến đỏ au. 

- Tôi biết rồi. 

Ông ta vừa đi khuất, cả người anh đổ ngả ra ghế. 

- Vợ ơi...em...béo nghịch quá! Um... 

Âu Lan vẫn không dừng lại còn dùng cả hai tay xoa xoa khiến ai kia thở d ốc không phanh. 

- Hải Phong, con có trong phòng không? Âu Lan cười khúc khích khi thấy anh giật mình. 

- Vợ ơi, dừng lại đi. 

- Kệ em. 

Hải Phong khó nhọc ngồi thẳng dậy, một tay gõ nhẹ lên đầu cô nhắc nhở. 

Chú út hé cửa chỉ thò mặt vào. 

- Con có thấy Âu Lan đâu không? 

- Vợ con chắc đang tắm, bố tìm cô ấy.. làm gì ạ? 

- Con làm sao vậy? Mệt thì ngủ sớm đi. - Con không sao ạ? Làm nốt việc rồi... con sẽ ngủ. 

Dù cố gắng mà giọng anh vẫn trở nên lắp bắp. 

- Lát Âu Lan tắm xong bảo nó qua phòng bố một lát nhé! 

- Dạ. 

Cánh cửa vừa đóng lại, cả người anh đổ gục xuống bàn. 

- Vợ ơi, em thật... ác..á...anh sai rồi đừng cắn, em không ác mà em rất tuyệt. 

Cô chỉ ác khi cố tình khiêu khích anh dù biết là anh không thể hưởng thụ nhưng cảm giác mà cô mang lại rất tuyệt. Cả người anh nóng lên theo động tác li3m m*t của vợ. 

- Để anh ra khóa cửa đã nhé! Bây giờ mà bị làm phiền nữa chắc anh chết quá! 

Anh nhấc cô ngồi lại lên bàn rồi đi ra khóa cửa lại, nhanh tay cởi bỏ nốt đồ trên người mình lao đến bên Âu Lan nắm lấy hai chân cô vòng qua eo mình. Những cánh môi mềm mại 

lại cuốn lấy nhau, hai cơ thể xoắn xuýt ôm ấp vuốt v3 trên mảng lưng trần. 

Từng đợt sóng trào giữa hai cơ thể không ngừng, càng lúc càng ồ ạt. 

- Ưm...anh chậm chút... 

Hơi thở gấp gáp, nóng hổi phả lên vai, lên ngực cô râm ran. Cả hai đều buông lỏng cảm xúc, mặc cho cơ thể đang căng lên đón kh0ái cảm. 

Sau một hồi dây dưa với đủ mọi tư thế, Âu Lan đổ cả người trên ngực anh. Chiếc ghế đung đưa nâng