Hoa Tường Vy Mùa Hạ

Chương 20: 20: Chương 19





Tôi tưởng như mình có thể nhìn mãi, nhìn mãi vào đôi mắt của con Vy, nhưng tôi lại chớp mắt một cái.

Tôi thua và bị nó gõ một cú đau điếng vào đầu gối.

Chúng tôi chơi lại một lần nữa, nhưng trước khi bắt đầu, tôi nói:
- Ai chớp hai mắt thì thua nha.
Nó suy nghĩ một chút nhưng không tìm ra vấn đề trong câu nói của tôi.

Và chúng tôi lại bốn mắt nhìn nhau.

Khi sắp phải thua lần nữa, tôi nhắm mắt bên trái lại và nhướng mắt bên phải lên.

Con Vy trợn tròn mắt, nhưng sau đó thì chớp liên tục.

Nó phì cười và nói:
- Không tính, mày ăn gian quá.
- Sao lại không tính, tao đã nói chớp hai mắt là thua mà, mày nhắm một mắt lại như vậy tao cũng không nói gì đâu.
Rồi nó thử nhắm một mắt lại, nhưng tôi không biết nó đang cố làm việc đó với mắt nào, vì cả đôi mắt đều đang nhắm nghiền lại.
- Không được! - Nó cười, huơ huơ bàn tay nhỏ trước mặt - Không tính, mày chơi ăn gian quá.
- Ăn gian gì, tao đâu có phạm luật.
- Thôi được rồi, - Con Vy lắc đầu, thở dài - cho mày thắng một ván vậy.

Mày kỳ thật đấy, đáng lý ra phải nhường bạn gái trong ngày sinh nhật chứ.
- Bạn gái! - Tôi nhắc lại cái từ quan trọng nhất trong câu nói ấy.
- Ừ, chẳng phải mày nói thích tao rồi sao, giờ định đổi ý à? - Nó mím môi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Không, không, tao thực sự thích mày mà.

- Tôi ấp úng nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của nó.

Dù chúng tôi đã nói thích nhau và luôn ở bên cạnh nhau, nhưng trước giờ tôi vẫn chưa dám chắc mối quan hệ ấy là gì.


Bởi nhiều đứa trong lớp tôi cũng nói thích nhau, nhưng cuối cùng thì bọn chúng vẫn chỉ là bạn bè bình thường.

- Có thể vì hồi đó mày cho tao mượn mấy cuốn truyện, có thể vì mày dễ thương, hoặc cũng có thể mày trông trưởng thành hơn đám con gái đồng lứa..

tao cũng không biết đâu mới là lý do chính nữa, nhưng tao thực sự thích mày.
Nhưng khi đôi mắt ấy cứ nhìn chăm chăm vào mình, tôi lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Tôi cúi xuống nhìn con Misa, gãi gãi cái chân của con chó.

Đột nhiên, tôi cảm giác có một cái gì đó rất mềm mại vừa chạm vào mặt mình.

Đôi môi của con Vy vừa hôn lên má phải của tôi.

Nó ném cho tôi một nụ cười lém lỉnh rồi chạy thẳng về phía cầu thang dẫn lên tầng trên.

Tôi ngồi như một pho tượng, tay trái cứ vuốt ve cái chân của con Misa.
- Thiên, lên đây.

- Con Vy đứng ở bậc thang cao nhất, hơi cúi người xuống gọi tôi.
- Ờ..

ờ..

- Tôi xoa xoa đầu con Misa lần nữa rồi đi lên tầng trên.

Con chó chồm người lên chạy theo, nhưng được vài bước thì lại nằm xuống thở phì phò.
Khi bước đến bậc thang cuối cùng, con Vy nắm lấy tay tôi chạy qua một hành lang ngắn dẫn đến một căn phòng.

Tôi đứng trước cánh cửa, và cảm giác như đang nhìn vào một thế giới khác.

Một thế giới tràn ngập trong màu hồng đầy mơ mộng.


Chiếc giường nhỏ, tủ quần áo, kệ sách, bàn học, tất cả đều có những đường viền màu hồng duyên dáng và tinh tế, khiến cho ai nhìn vào cũng sẽ bỏ qua phần màu trắng còn lại.

Con Vy dắt tay tôi vào trong và để mặc tôi nhìn ngắm mọi thứ trước mắt.

Góc học tập của nó rất ngăn nắp, sách vở và bút viết đều được sắp xếp rất gọn gàng.

Trên bàn học là món quà mà tôi đã tặng, được đặt ở một vị trí rất dễ nhìn thấy.

Chiếc kệ sách của nó được lấp đầy bởi những cuốn truyện tranh mà chúng tôi vẫn thường đọc trước đây, xen lẫn trong đó là vài cuốn Mực Tím và Hoa Học Trò.

Trên bức tường màu hồng nhạt phía bên trái tôi là một cái cây màu nâu được vẽ lên đó, với vô số nhánh cây uốn cong thành những vòng xoắn ốc.

Những bông hoa màu đỏ nở bung ở giữa những vòng cây, và bên dưới những nhánh cây nhỏ được dán đầy hình ảnh của các nhân vật trong truyện Conan và Thủy Thủ Mặt Trăng.

Bên cạnh bức tường đó là một chiếc giường có hình mèo Kitty màu hồng.

Phía đầu giường, một con mèo Kitty lớn gần bằng tôi đang ngồi dựa vào tường, đắp cái chăn mỏng che ngang bụng.

Có vẻ như con Vy thích mèo Kitty.

Rải rác trong căn phòng cũng được đặt những con thú bông nhỏ xinh khác, vài con đang ngồi xung quanh cây đàn dương cầm màu trắng bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn chăm chú vào chiếc ghế bên cây đàn.

Con Vy đứng trước cây đàn, lật qua lật lại cuốn sổ nhạc trước mặt rồi dùng cái kẹp kẹp lại.
- Sau đây, tôi xin trình bày bản Dạ Khúc Số Hai của Sô-panh cho khách mời duy nhất của mình đêm nay.

- Nó quay lại nhìn tôi, xòe chiếc váy trong khi hai chân nhún xuống và nói.
Tôi ngồi yên trên chiếc giường và chăm chú nhìn nó ngồi xuống bên cây đàn.

Mặc dù chỉ làm thính giả, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.


Tôi không dám thở mạnh hay tạo ra bất kỳ âm thanh nào vì sợ làm con Vy mất tập trung.

Mất một vài giây im lặng, nó bắt đầu đánh những nốt nhạc đầu tiên, giống hệt giai điệu được phát ra trước mỗi chương trình thời sự trên TV.

Nó ngừng lại, thở nhẹ một hơi rồi cười nói:
- Mỗi khi thấy hồi hộp tao lại chơi đoạn này, nó làm tao thấy thoải mái hơn một chút.
Nó đứng dậy, kéo tấm rèm mỏng màu trắng rồi mở toang cánh cửa sổ.

Một cơn gió lùa vào phòng làm tung bay mái tóc dài thướt tha.

Trong hương hoa thoang thoảng, nó tựa như một bông hoa sứ đang nở vậy, mềm mại, ngát hương và đầy sức sống.

Kéo chiếc ghế lại gần cây đàn hơn, nó ngồi xuống, đặt những ngón tay lên phím đàn và hít một hơi thật sâu.

Rồi nó bắt đầu đánh lên những nốt nhạc đầu tiên, chầm chậm, nhẹ nhàng.

Những ngón tay của nó mới uyển chuyển làm sao, giống như đang vuốt ve cây đàn vậy.

Còn cây đàn như run rẩy trước những cái chạm nhẹ ấy, phát ra những âm thanh du dương.

Tôi ngắm nhìn bóng lưng yêu kiều ấy cùng cây đàn, và khung cửa sổ phía trước giống như một khung tranh.

Một bức tranh tuyệt đẹp.
Sau đoạn đầu trầm buồn, những nốt nhạc bắt đầu bay bổng lên như những vì sao.

Thân hình mềm mại của thiếu nữ đung đưa theo điệu nhạc, nàng như đang say trong bản hòa tấu của chính mình.

Ngón tay nàng lướt nhẹ trên những phím đàn, như cơn gió lướt qua mặt biển.

Chiếc rèm cửa đung đưa như một vũ công ba lê đang nhảy múa, cả màn đêm dần hòa tan ra để được thắp sáng bởi khúc nhạc nhẹ nhàng và buông lơi.

Tôi thấy mình như ở giữa một miền quê yên bình, ngồi dưới bóng dừa và ngắm nhìn vầng trăng đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Rồi những nốt trầm cuối cùng khiến mọi thứ trở nên lập lòe, như một viên đá vừa rơi vào trong hồ nước.

Và khi mặt hồ đã yên tĩnh trở lại, tôi quay về với chính mình, trong căn phòng của một đứa con gái.
Con Vy ngồi im như một pho tượng nữ thần, với những ngón tay thon nhỏ đang đặt trên những phím đàn.


Hai vai nó khẽ động đậy theo từng nhịp thở, cho tôi biết rằng nó đang ở đó.

Có vẻ như nó vẫn còn say sưa trong những nốt nhạc của mình.

Còn tôi thì say đắm trong khung cảnh trước mắt.

"Thời gian cứ dừng lại ở đây đi, không cần phải trôi đi nữa đâu" - tôi thầm ước.

Con Vy ngồi như vậy được một lúc thì ngẩng mặt lên, hơi ngả người về phía sau.

Nó đang nhìn về phía những vì sao bên ngoài cửa sổ, hoặc đang nhắm mắt để cảm nhận mùi hương của màn sương.

Tôi nghe một tiếng hít thở thật sâu, con Vy lật qua vài trang của cuốn sổ nhạc rồi tiếp tục màn trình diễn của mình, và những ngón tay lại bắt đầu nhảy múa trong giai điệu da diết nồng nàn.

Rồi nó chơi thêm vài bài nữa và kết thúc bằng một giai điệu sôi động.

Cuối cùng, nó đứng dậy, quay về phía tôi và làm cái điệu xòe váy như lúc nãy.

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên cái cổ ngọc ngà như những món đồ trang sức lấp lánh, nhưng cũng không thể tỏa sáng bằng chủ nhân của chúng.
- Sao, hay không? - Con Vy hỏi.
- Hay lắm.

- Tôi nói, sau đó kể lại những cảm xúc của mình khi nghe nó đàn.
- Làm gì tới mức đó chứ, - Nó cười nói - Thực ra tao bị sai mấy chỗ ấy.
- Mấy chỗ đó chắc ông tác giả quên sửa lại.

- Tôi nằm xuống chiếc giường êm ái và nói, ngồi lâu như vậy khiến lưng tôi có chút mỏi.
- Nghe lời mày chắc tao không bao giờ đàn được đúng mất.

- Nó cười và nằm xuống bên cạnh.
- Vậy khi nào chỉ có một mình tao thì mày cứ đàn như lúc nãy.

- Tôi nhìn lên trần nhà, nơi những ngôi sao được buộc trên những sợi dây đang lơ lửng giữa không trung.
- Cũng được, có lẽ tao không cần phải đàn theo đúng bản nhạc nữa..